Rốt Cuộc, Em Có Biết..?

Chương 58: Yêu mị chu toàn




Mặt trời lặn, trời càng lúc càng tối. Trong trường học, học sinh đã sớm ra về hết nhưng trong lớp 3C vẫn còn một người ngồi. Đó là một thiếu niên rất đẹp, gương mặt thanh tú, diễm lệ. Đôi mắt hoa đào câu hồn, chiếc mũi thẳng thanh tú, cặp môi anh đào phấn hồng diễm lệ. Làn da trắng nỏn, mịn màng, so với nữ sinh còn trắng hơn. Thật hòan mỹ không có một tia tì vết.

Thiếu niên ngồi một mình trước cửa sổ, nhìn vào sách tiếng Anh, xem lại nội dung bài học hôm nay. Bóng lưng mảnh khảnh dưới trời chiều lộ ra vẻ cô tịch làm cho lòng người sinh thương tiếc.

Đột nhiên, ngoài cửa sổ có một trận gió nhẹ thổi qua. Thiếu niên lập tức lạnh run người, mặc dù đã vào xuân, nhưng ban đêm gió vẫn còn rất lạnh.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ. Trời càng lúc càng tối, ánh trăng đã xuất hiện lấp ló sau rặng mây. Nhìn lên đồng hồ đã 7h. Đôi mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, cặp mắt hoa đào trên khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng vẻ u buồn nhàn nhạt. Đã trễ như thế nhưng hắn vẫn không muốn quay về. Hắn không muốn trở về căn nhà kia!

Cánh môi tường vi khẽ nhếch, phát ra tiếng thở dài. Thật phiền!

“Điền Vũ Mặc, cậu vẫn chưa về sao?” Đột nhiên, trong phòng học vang lên tiếng nam sinh.

Thiếu niên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trước cửa phòng học có một nam sinh anh tuấn, cao lớn đang đứng. Đó chính là Vương Tiểu Cường cùng lớp với hắn.

“Điền Vũ Mặc, sao lúc nào cũng chậm chạp vậy. Sao không về đi?” Vương Tiểu Cường bước vào phòng học, đi tới bên cạnh thiếu niên, tò mò hỏi. Giờ này mọi người đã về hết vì mình để quên sách nên mới quay lại lấy.

Điền Vũ Mặc không nói gì, cúi đầu chỉ chỉ quyển sách trên bàn, ý nói hắn muốn ở lại học bài. Điền Vũ Mặc vô cùng hướng nội, rất ít khi mở miệng nói chuyện.

Chung lớp với hắn ba năm, Vương Tiểu Cương sớm đã rõ tính cách của Điền Vũ Mặc, dù có làm gì thì hắn cũng không để ý tới mình. Nhìn Điền Vũ Mặc nói: “Điền Vũ Mặc, tối rồi, cùng về với tớ đi!”

Điền Vũ Mặc lặng yên nhẹ nhàng lắc đầu, vừa chỉ quyển sách trên bàn, tỏ vẻ phải ngồi học thêm một lát nữa.

“Về nhà học tiếp. Cũng đã trễ rồi, nếu về trễ người nhà cậu sẽ lo lắng đó!” Vương Tiểu Cường không đồng ý, khuyên nhủ. Xinh đẹp, yếu đuối giống như nữ sinh, Điền Vũ Mặc luôn làm Vương Tiểu Cường dấy lên ý muốn bảo hộ hắn, làm cho cậu nhịn được muốn quan tâm hắn nhiều hơn nữa.

Điền Vũ Mặc vừa định lắc đầu cự tuyệt, Vương Tiểu Cường đã lấy sách của hắn bỏ vào bao, có ý muốn kéo hắn ra khỏi phòng học.

“Buông!” Một giọng nói trong suốt dễ nghe vang lên. Điền Vũ Mặc kinh hoảng hất tay Vương Tiểu Cường ra. Hắn vô cùng chán ghét bị đụng chạm. Giọng nói của Điền Vũ Mặc phi thường dễ nghe, có thể là do thời kì dậy thì tới chậm. Hắn không giống như những nam sinh cùng lứa khác đã bắt đầu vỡ tiếng, giọng nói của hắn trong trẻo, dịu dàng giống như nữ sinh.

“Cậu cuối cùng cũng mở miệng ra nói chuyện với tớ!” Vương Tiểu Cương kinh ngạc nhìn hắn, sau đó vui mừng cười nói. Mình và Điền Vũ Mặc cùng lớp hơn hai năm rồi, đây là lần đầu tiên Điền Vũ Mặc mở miệng ra nói chuyện với mình.

“Tớ về nhà trước!” trong mắt Điền Vũ Mặc hiện lên tia bối rối và hối hận, đoạt lấy quyển sách trong tay Tiểu Cường, thấp giọng nói xong lập tức vội vàng rời đi. Sợ Vương Tiểu Cương dây dưa với hắn.

“Điền Vũ Mặc, chờ tớ một chút, chúng ta cùng về!” Vương Tiểu Cường sửng sốt một chút, vui vẻ nói. Nhưng Điền Vũ Mặc mắt điếc tai ngơ chạy nhanh ra khỏi phòng học.

“Trốn thật nhanh!” Vương Tiểu Cương bất đắc dĩ thở dài. Xách cặp theo sau cũng nhanh chóng rời khỏi phòng học.

Điền Vũ Mặc chạy rất xa, quay đầu nhìn lại phát hiện Vương Tiểu Cường không có đuổi theo mới thở phào nhẹ nhỏm dừng lại đ từ từ. Giơ tay lên nhìn chỗ lúc nãy mới vừa bị Vương Tiểu Cương kéo qua, lông mày xinh đẹp khẽ chau lên. Vừa rồi mình phản ứng như thế có quá mức lắm hay không, nhưng quả thật hắn rất chán ghét bị người khác đụng vào. Nhất là nam, sẽ làm hắn…

Điền Vũ Mặc như nhớ đến chuyện gì không vui, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch. Lắc đầu, Điền Vũ Mặc ngẩng đầu lên nhìn trời. Trời đã chìm ngập trong màn đêm, mặt trăng cũng đã lên cao, hắn nhìn chăm chú mấy ngôi sao sáng lấp lánh bên cạnh

Thật là đã muộn rồi! Điền Vũ Mặc âm thầm thở dài một tiếng, hắn thật không muốn về nhà. Nhưng không về nhà thì hắn cũng không có chỗ nào để đi. Trời sanh tính hướng nội, ngay cả một người bạn hắn cũng không có, nhà họ hàng thân thích cũng không có mà tới.

Điền Vũ Mặc cô độc, mờ mịt đi trên đường cái. Khuôn mặt xinh đẹp dị thường hấp dẫn vô số ánh mắt của người đi đường nhưng hắn hồn nhiên biết.

Điền Vũ Mặc đi tới ngã tư đường, đột nhiên ngừng lại. Nhìn đoạn đường trước mặt, Điền Vũ Mặc do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng rẽ trái. Đó là đường về nhà…

Đi cả buổi, không đường nào hắn có thể đi, cũng chỉ biết lựa chọn đường về nhà. Mặc dù rất chán ghét căn nhà kia, nhưng ngoại trừ nơi đó ra thì hắn đâu còn chỗ nào để về! Trời đã rất tối rồi, bụng hắn cũng đã đói cồn cào. Rốt cuộc chỉ có thể về nhà!

Đôi mắt xinh đẹp tràn ngập vẻ bất đắc dĩ. Điền Vũ Mặc đi thẳng về phía trước, rất nhanh liền đi tới khu hộ cao cấp. Nơi này đều là nhân vật nổi tiếng có tiền, có thế ở. Giá mỗi căn nhà cao cấp ở đây có thể hù chết người.

Điền Vũ Mặc đi tới một căn biệt thự cao cấp xây dựng theo phong cách Châu Âu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Nếu như có thể thật không muốn trở lại, nếu hắn có chỗ khác để đi thì tốt rồi!

Điền Vũ Mặc đứng trước cửa hơn mười giây mới đưa tay nhấn chuông cửa, lập tức đã có người tới mở cửa.

“Tiểu Mặc, con rốt cuộc cũng đã về! Chờ nãy giờ không thấy con về, mẹ lo gần chết!” Mở cửa là một phụ nữ ước chừng hơn ba mươi tuổi. Vị phu nhân này có nét mặt tương tự Điền Vũ Mặc, khí chất đoan trang, tao nhã. Là một đại mỹ nhân.

“Trường học có chút việc, cho nên… Thật xin lỗi!” Điền Vũ Mặc cúi đầu nhỏ giọng nói. Nói dối mẫu thân mình thương yêu nhất, trong lòng hắn rất áy náy, nhưng hắn lại không thể nói thật.

“Không sao! Lần sau nhớ gọi điện thoại về nhà thông báo trước là được rồi, nhanh vào nhà ăn cơm! Mẹ và thúc thúc vẫn đang đợi con!” Điền Nhược Vân ôn nhu mỉm cười nói, đưa tay kéo hắn vào nhà.

Điền Nhược Vân không có chú ý tới con mình khi nghe thấy hai chữ “thúc thúc”, thân thể khẽ run lên. Con ngươi đen toát lên vẻ sợ hãi, đồng tử co rút lại.

“Nhược Vân, là Tiểu Mặc?” Nghe được hai mẹ con Điền Vũ Mặc nói chuyện, một người đàn ông anh tuấn, thành thục, vô cùng mị lực rất nhanh từ trong phòng khách đi ra. Tuổi của y nếu so với Điền Nhược Vân thì có nhỏ hơn một chút, nhưng đã ba mươi tuổi.

“Đúng, là Tiểu Mặc về!” Điền Nhược Vân nhìn thấy y giống như thiếu nữ gặp bạn trai, trên mặt lập tức nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt đẹp dịu dàng trần ngập hạnh phúc.

“Tiểu Mặc, sao bây giờ con mới về?” Y nhìn thấy Điền Vũ Mặc, lập tức quan tâm hỏi.

Nhìn thấy y, Điền Vũ Mặc càng sợ hãi hơn, hai tay run lên. Giống như người đàn ông trước mặt là một dã thú hung hãn, ngay lập tức sẽ nhào lên xé nát hắn.

“Tiểu Mặc, sắc mặt con thật khó coi. Có chỗ nào không khỏe sao? Có phải bị sốt rồi không?” Y lo lắng muốn vươn tay đến sờ lên trán Điền Vũ Mặc nhưng vừa đụng phải Điền Vũ Mặc, đã bị Điền Vũ Mặc chán ghét đẩy ra.

Điền Vũ Mặc lùi về sau một bước, trên khuôn mặt tinh xảo, khả ái tràn ngập vẻ đề phòng. Ánh mắt mê người trừng thẳng y.

“Tiểu Mặc!” Điền Nhược Vân kinh ngạc kêu lê, nét mặt khó xử.

Điền Vũ Mặc lúc này mới nhớ tới mẹ của hắn đang ở bên cạnh. Mình không cần sợ hãi, dã thú này không dám làm trò gì quá lố với mình đâu. Nhưng Điền Vũ Mặc vẫn không khống chế được mà run lên, không nhịn được vội vàng tránh xa y.

“Con về phòng trước rồi!” Điền Vũ Mặc nhỏ giọng nói với mẹ, nhưng ngay sau liền chạy đi.

“Tiểu Mặc! Ngươi ăn cơm chưa?” Điền Nhược Vân khẽ chau mày, ánh mắt thoáng vẻ nghi ngờ.

“Trước khi về nhà con đã ăn bên ngoài với bạn rồi!” Điền Vũ Mặc lắc đầu, xách cặp chạy lên lầu trốn vào phòng mình. Lúc đi, hắn vẫn cúi đầu không dám nhìn người đàn ông đó một cái.

Nhìn theo bóng lưng con mình, Điền Nhược Vân có chút bối rối, khó hiểu, đứa nhỏ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Dạo này càng lúc càng kỳ quái! Mặc dù bởi vì nguyên nhân kia, đứa bé này từ nhỏ tính cách đã quái gở, nhưng hắn chưa bao giờ giống như lúc này! Ai, hắn nhất định là vẫn chưa tiếp nhận chuyện mình tái hôn.

“Ký Hạo, thật xin lỗi!” Điền Nhược Vân ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuấn tú bên cạnh, vẻ mặt áy náy dịu dàng nói xin lỗi. Nàng hoàn toàn không có chú ý tới sau khi nhi tử đi, ánh mắt y trở nên phức tạp kỳ quái, bí hiểm.

“Sao phải nói xin lỗi?” Y thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn kiều thê mới cùng mình kết hôn không lâu, khóe môi cong lên lộ vẻ ôn nhu.

“Tiểu Mặc hắn… Thật xin lỗi!” Điền Nhược Vân nói một nửa, lắc đầu thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ. Nàng cũng cảm giác được nhi tử đối với tân trượng phu bài xích, nhưng không có biện pháp gì.

“Đứa ngốc, anh tưởng em muốn nói cái gì! Không sao, Tiểu Mặc còn nhỏ, nhất thời không thể tiếp nhận người ba mới như anh. Đây là chuyện rất bình thường! Thân thể nó đặc biệt, chúng ta phải chiếu cố nó nhiều hơn. Anh tin tưởng chờ thêm một thời gian nữa, nó nhất định sẽ tiếp nhận của anh. Chúng ta sẽ giống như một gia đình thực sự!” Nghiêm Ký Hạo mỉm cười, ôn nhu an ủi, ánh mắt thâm thúy hiện lên một tia quỷ dị tà quang.

“Ký Hạo, cám ơn anh!” Điền Nhược Vân vô cùng cảm động, hạnh phúc dựa vào ***g ngực rộng lớn, rắn chắn của y, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt tà ác quái dị của y. Điền Nhược Vân trong lòng ngọt ngào: nàng sao mà hạnh phúc đến vậy. Có thể gặp được một người chồng tốt! Trước đây, nàng từng ai oán vận mệnh quá tàn nhẫn với nàng. Để cho nàng gặp phải nhiều bất hạnh như vậy, nhưng hôm nay nàng không bao giờ … oán trách nữa. Bởi vì ông trời đã cho nàng gặp được Ký Hạo, người đàn ông tốt nhất trên đời này!

Ba tháng trước, nàng đến Nghiêm thị tập đoàn đưa hồ sơ, vô tình đụng phải Nghiêm Ký Hạo. Ký Hạo vừa thấy nàng liền nhất kiến chung tình, ra sức theo đuổi. Hoàn toàn không ngần ngại mình lớn hơn y những tám tuổi, thậm chí đã ly dị còn có một đứa con hơn mười tuổi. Ký Hạo nói, vừa thấy nàng như trúng phải tiếng sét ái tình, là người phụ nữ mà y tìm kiếm bấy lâu, là nửa còn lại của y trong kiếp này. Đối mặt với sức tấn công dữ dội của Kỳ Hạo, bọn họ mới quen biết được một tháng liền lập tức đi tới kết hôn. Sau ngày cưới, Ký Hạo đối với hai mẹ con nàng vô cùng tốt. Nhất là đối với Tiểu Mặc hoàn toàn giống như con đẻ của mình, tha thứ bao dung Tiểu Mặc hết thảy, bao gồm cả bí mật kia. Có thể gả cho Ký Hạo, nàng là người phụ nữ hạnh phúc nhất cõi đời này….

Điền Vũ Mặc chạy vào phòng, đóng kỹ cửa lại. Thần kinh luôn căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng, đem sách đặt lên bàn, mệt mỏi ngã xuống giường. Đưa tay sờ lên ngực, tim đập thình thịch, Điền Vũ Mặc thở dài một tiếng. Thật đáng sợ! Thật buồn nôn! Mỗi lần nhìn thấy tên ma quỷ kia, hắn phi thường sợ hãi, không nhịn được muốn ói! Hắn căn bản không có biện pháp ở chung một chỗ với y, chỉ cần nghĩ đến việc y đã làm với hắn…hắn….

Điền Vũ Mặc đột nhiên lên, ôm lấy đầu. Nước mắt từng giọt, từng giọt rớt xuống, vẻ mặt vô cùng thống khổ. Không! Hắn không nên nghĩ đến chuyện kia, quá kinh khủng, quá ghê tởm! Chỉ cần nghĩ tới việc tên ma quỷ kia làm với hắn, hắn hận không thể lập tức chết đi!

Điền Vũ Mặc cắn môi, ngăn chặn tiếng thút thít, khóc thật lâu. Khóc tới khi mệt mới dừng lại, đưa tay quẹt nước mắt trên mặt. Từ trên giường bò dậy.

Điền Vũ Mặc đưa tay sờ bụng, chảy rất nhiều nước mắt làm hắn càng thêm đói bụng. Nhưng hắn không muốn ngồi ăn cơm chung với ma quỷ kia. Tối nay chỉ có thể gặm bánh mì cầm hơi.

Điền Vũ Mặc đứng lên mở ngăn kéo bàn học ra, lấy bịch bánh mì trong ngăn kéo. Sau đó ngồi trên ghế bắt đầu ăn.

Bịch bánh mua đã mấy tuần, miếng bánh đã khô cứng ngắt. Gương mặt trái xoan toát lên vẻ khổ sở. Mấy tuần này, hắn chỉ dựa vào bịch bánh mì này lắp đầy bụng. Hắn ăn đến ngán muốn ói, hắn vô cùng nhớ các loại món ăn ngon mẹ tự tay nấu. Nhưng vừa nghĩ tới việc phải ngồi ăn cơm chung với tên ma quỷ kia là toàn thân hắn không nhịn được phát run lên.

Điền Vũ Mặc cắn chặt răng, đem bánh mì khó nuốt ăn hết. Sau đó rót chén nước uống, nhìn lên đồng hồ, hiện tại mẹ chắc là vẫn còn ở dưới lầu ăn cơm với tên ma quỷ kia. Hắn vội vàng thừa dịp này đi tắm. Nếu không tranh thủ lúc này, tối nay sẽ không có cơ hội tắm rửa nữa!

Thời gian cấp bách Điền Vũ Mặc vội vàng rời phòng ngủ đi tới phòng tắm. Nghiêm gia mặc dù vô cùng xa hoa nhưng trong phòng hắn không có phòng tắm. Cả khu nhà cao cấp to lớn như thế mà chỉ có một gian phòng tắm. Thật sự kỳ quái!

Phòng ngủ của Điền Vũ Mặc kế bên phòng ngủ của vợ chồng Nghiêm thị. Phòng tắm ở trong phòng ngủ vợ chồng Nghiêm thị. Điền Vũ Mặc ra khỏi phòng ngủ, đi vài bước lập tức tới ngay.

Đi vào phòng tắm, Điền Vũ Mặc đem cửa khóa kỹ, kéo rèm cửa sổ lại. Sau đó mới từ từ cởi đồng phục học sinh xuống. Ngón tay trắng nõn xinh đẹp cởi nút áo sơ mi ra. Ánh mắt nhìn dáo dác bốn phía xác định không có ai rình mới tiếp tục cởi toàn bộ nút áo ra. Thân hình mảnh khảnh như thiếu nữ lập tức trần truồng.

Thân thể Điền Vũ Mặc rất đẹp, da thịt trắng như tuyết, nõn nà bóng loáng. Dưới ánh đèn ánh lên vẻ sáng bóng, bạch ngọc. Đôi vai mượt mà, so với nữ sinh còn mảnh mai, thon thả hơn; cộng thêm hai hạt chu sa màu hồng lựu trên khuôn ngực tuyết trắng. Mặc dù là thân thể nam sinh nhưng toát lên ma lực hấp dẫn không nói ra lời, làm cho người ta cảm giác so với thân hình mềm mại của nữ tử còn hấp dẫn, mê người hơn vạn lần.

Điền Vũ Mặc cởi toàn bộ áo trong xuống, cầm khăn lông lên chuẩn bị chà sát thân thể, nhưng không có cởi quần lót ra liền bước vào trong bồn tắm. Hắn vừa lau thân thể vừa nhìn chòng chọc cánh cửa. Thật giống như sợ bất cứ lúc nào sẽ có người xông vào. Hắn đã mấy ngày chưa tắm, toàn thân bốc mùi mồ hôi khó ngửi muốn chết. Nếu không hắn cũng sẽ không mạo hiểm tới phòng tắm.

Nhanh chóng chà lau trước sau, Điền Vũ Mặc xoay người đưa lưng về phía cửa. Nhìn nửa người dưới bị che phủ bởi quần lót, khẽ cau mày. Cắn môi chần chừ, nhắm mắt lại kéo quần xuống, cầm lấy khăn lông ướt tiến vào.

“Phanh ──” Điền Vũ Mặc mới lau được một nửa. Đột nhiên cửa phòng tắm bị mở ra.

“A ──” Điền Vũ Mặc lập tức mở mắt quay đầu lại. Thấy người ngoài cửa, bị làm cho sợ điếng người, lập tức thét chói tai.

“Ai da! Tiểu Mặc, thì ra con đang tắm ở bên trong. Thật xin lỗi!” Nghiêm Ký Hạo đứng ngay cửa, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức nói xin lỗi, dường như cũng không biết Điền Vũ Mặc ở bên trong.

“Ông… Ông muốn làm gì? Ông… Ông đừng qua đây!” Điền Vũ Mặc thất kinh nhìn Nghiêm Ký Hạo, vội vàng lấy y phục treo bên cạnh che kín thân thể. Bộ dáng sợ hãi, e ngại cực kỳ giống như một thiếu nữ bị người ta nhìn lén.

“Tiểu Mặc, con đừng sợ! Thúc thúc mới vừa ăn cơm xong, muốn vô nhà tắm xúc miệng! Thúc thúc cũng không biết con ở trong này…” Nghiêm Ký Hạo đi vào phòng tắm, đi tới trước mặt Điền Vũ Mặc giải thích.

“Đừng tới đây! Ông tránh ra… ông nhanh ra ngoài…” Thấy y cách mình càng ngày càng gần, Điền Vũ Mặc toàn thân lạnh run. Thân thể gầy yếu liều mạng lui về phía sau, nhưng phía sau chính là tường. Hắn không đường thối lui chỉ có thể tựa người sát vào mặt tường lạnh như băng, giống như con mồi bị thợ săn rình rập, sợ hãi nhìn chằm chằm y. Người đàn ông cao lớn giống như một tòa núi nhỏ, tiến tới càng ngày càng gần, làm Điền Vũ Mặc gầy yếu sắp thở không nổi!

“Tiểu Mặc, con sao vậy? Có phải bệnh hay không?” Nghiêm Ký Hạo lờ đi vẻ sợ hãi của hắn, lo lắng đưa tay sờ lên gương mặt trắng như tờ giấy của Điền Vũ Mặc. Nét mặt quan tâm, lộ ra bộ dáng người cha gương mẫu, rất mực thương con.

“Ma quỷ, đừng đụng tôi! Cút ngay!” Điền Vũ Mặc bị dọa cho sợ đến phát khóc, đẩy tay Nghiêm Kỳ Hạo ra, kích động hét lớn.

“Ký Hạo, xảy ra chuyện gì?” Nghiêm Ký Hạo vừa muốn mở miệng, Điền Nhược Vân ở dưới lầu nghe thấy tiếng thét chói tai của Điền Vũ Mặc, lo lắng hỏi.

“Anh cũng không biết, anh không làm gì hết! Tiểu Mặc vừa nhìn thấy anh liền…” Nghiêm Ký Hạo Điền chỉ vào bộ dáng giống như phát điên của Vũ Mặc, bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt vô tội.

“Thì ra là như vậy! Ký Hạo, thật xin lỗi! Bởi vì trước kia cũng chỉ có hai mẹ con ở với nhau. Hiện tại đột nhiên có thêm một người khác, Tiểu Mặc tạm thời còn chưa thích nghi. Anh cũng biết thân thể của nó, cho nên…” Điền Nhược Vân nghe vậy, lập tức áy náy về phía Ký Hạo nói xin lỗi. Đi tới đưa tay ôm lấy con an ủi: “Tiểu Mặc, con không phải sợ! Y là ba ba của con, y sẽ không làm hại con!”

“Đúng a! Tiểu Mặc, con đừng sợ. Thúc thúc sẽ không làm tổn thương con. Thúc thúc là ba ba của con, thúc thúc sẽ hảo hảo chiếu cố hai mẹ con con!” Phương Ký Hạo gật đầu, mỉm cười an ủi.

Nghe thấy hai chữ ba ba, nghe y nói sẽ hảo hảo chiếu cố mẹ con bọn họ, Điền Vũ Mặc thật muốn xông tới cho y một bạt tai, mắng to y là ngụy quân tử. Dám ở trước mặt mẹ, trợn to mắt nói dối. Nhưng Điền Vũ Mặc cuối cùng vẫn là nhịn, nghĩ nếu làm như vậy, về sau sẽ gây ra nhiều hậu quả đáng sợ. Hắn chỉ có thể im lặng, hắn không thể chịu được bất kỳ hậu quả nào xảy ra.

“Con về phòng!” Điền Vũ Mặc nắm chặt hai tay, cúi đầu nhỏ giọng nói với mẹ. Không đợi mẹ trả lời đã túm chặt quần áo trên người, nhanh chóng chạy về phòng mình.

“Đứa nhỏ này…” Điền Nhược Vân thở dài, ngẩng đầu lên nhìn trượng phu, bất đắc dĩ cười gượng. “Ký Hạo, thật xin lỗi! Em sẽ nói chuyện, giải thích cho Tiểu Mặc hiểu, xin đừng giận nó!”

“Anh sao có thể giận nó chứ. Thật ra anh rất đau đứa nhỏ này, thân thể như vậy nhất định làm nó rất thống khổ. Chúng ta là cha mẹ phải bao dung, che chở nó. Anh yêu thương nó còn không kịp nữa là, sao dám trách nó chứ!” Nghiêm Ký Hạo ra sức an ủi, gương mặt tuấn tú không hề có vẻ gì là tức giân. Thật là một người chồng tốt, một người cha kế tốt!

“Ký Hạo, cám ơn anh! Tiểu Mặc có được người cha như anh thật là tốt. Hai mẹ con em thật sự quá may mắn!” Điền Nhược Vân chân thành cảm tạ y. Trong mắt hiện lên vẻ yêu thương, nồng đậm.

“Vợ chồng với nhau còn nói cái gì ơn với nghĩa! Nhưng nếu em muốn cảm ơn anh, thì….” Nét mặt anh tuấn của Nghiêm Kỳ Hạo lộ ra nụ cười tà, câu hồn nhiếp phách. Cúi đầu khẽ nói vào tai Điền Nhược Vân.

“Anh thật là hư!” Điền Nhược Vân nghe xong lập tức xấu hổ, đỏ mặt, thẹn thùng, vươn tay khẽ đánh vào ***g ngực y.

“Nhược Vân, được không?” Y bắt lấy bàn tay ngọc của Điền Nhược Vân vừa thâm tình vừa tà nịnh liếc mắt nhìn nàng.

Nhìn ánh mắt nóng bỏng của y, Điền Nhược Vân cuối cùng cũng ngượng ngùng gật đầu một cái. Sau đó giống như thiếu nữ trốn vào ***g ngực của y.

Điền Vũ Mặc chạy về phòng, khẽ thở ra một hơi. Nằm bẹp trên giường, nước mắt thiếu chút nữa lại chảy xuống. Hoàn hảo không có phát sinh chuyện gì, mới nãy hù hắn sợ muốn chết. Hắn cho là y lại muốn….may là mẹ xuất hiện kịp thời! Sau này hắn sẽ không bao giờ….bước vào phòng tắm nữa. Hắn thà cả người đầy mùi mồ hôi thối, cũng vĩnh viễn không bước chân vào phòng tắm! Nếu lần sau lại gặp tên ma quỷ kia trong phòng tắm nữa, tuyệt đối sẽ không may mắn như lần này. Không biết tên ma quỷ kia sẽ làm ra chuyện gì đối với hắn….

Ai ── Điền Vũ Mặc thở dài một tiếng. Lúc ấy mẹ nói muốn tái hôn, hắn cũng rất sợ, ra sức phản đối kịch liệt. Nhưng bởi vì sinh hắn nên mẹ mới chịu nhiều khổ cực thế này. khi hắn mới vừa đầy tháng, chưa kịp gặp mặt cha ruột, hai mẹ con hắn đã bị bà nội đuổi ra khỏi nhà. Nhiều năm qua, mẹ một thân một mình nuôi lớn hắn. Vừa đi làm, vừa chăm hắn nên cuộc sống vô cùng cực khổ, chưa có ngày nào được hưởng hạnh phúc. Nếu không có hắn, mẹ đã tìm được một người đàn ông tốt, hảo hảo nương tựa. Hơn nữa mẹ còn trẻ lại xinh đẹp như thế, hắn không thể đánh cắp hạnh phúc, tuổi xuân của nàng. Cho nên, cuối cùng hắn đồng ý chuyện mẹ tái hôn. Nhưng hắn vạn lần không ngờ mẹ lại tái hôn với một tên ma quỷ đáng sợ như vậy. Tên ma quỷ kia ngoài mặt ôn hòa, tốt bụng như thiên sứ, hơn nữa lại là một nhân vật nổi tiếng phong độ, hòa nhã trong thương giới. Trước mặt mẹ, lúc nào cũng ra dáng “từ phụ”, đối với hắn tốt vô cùng. Nhưng sau lưng thì….

Lần này Điền Vũ Mặc không khóc nữa. Hắn là đàn ông, không thể hỡ chút là chảy nước mắt. Hắn phải kiên cường!

Điền Vũ Mặc hít mũi một cái, kiên quyết đem nước mắt chực chờ rơi xuống thu về. Mở tủ quần áo ra lấy bộ đồ ngủ màu lam chuẩn bị thay ra, lên giường ngủ. Ngày mai là tiết chủ nhiệm, phải dậy sớm một chút, ngàn vạn lần không thể tới trễ!

Nhưng trước khi ngủ, hắn còn có một việc muốn làm. Điền Vũ Mặc bước tới cửa, bắt đầu khóa cửa lại. Làm người ta kinh ngạc nhất là trên cửa có ba ổ khóa. Sau khi khóa cẩn thận ba ổ khóa, Điền Vũ Mặc đẩy bàn tới chặn cửa lại. Sau đó dán một lớp băng keo bịt kín khe cửa, ngay cả một con ruồi cũng không lọt qua. Giống lúc ở trong phòng tắm, Điền Vũ Mặc có vẻ vô cùng sợ hãi có người xông vào.

Điền Vũ Mặc lại nhìn một lần nữa, xác định không có vấn đề gì mới yên lòng trở về giường ngủ.

“A ừ… A a… A ── ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.