Rốt Cuộc, Em Có Biết..?

Chương 52: Mưa đêm bên cửa sổ hoa lệ




Sân thượng tầng hai mươi tám, Đoan Mộc Mộc vừa đi lên liền bị gió thổi tóc dài cuốn lên, xốc xếch bay múa.

Cô đưa tay vén tóc, nhưng căn bản không nhón được, cho đến khi thấy người đứng cách đó không xa, cô mới bỏ động tác này, kinh ngạc nhìn.

4 năm rồi, gặp lại anh, mặc dù bớt tim đập thình thịch như xưa, nhưng khi nhìn vẫn cảm thấy tim như là mặt hồ bị gió lay động, gợn sóng lăn tăn.

Dáng người của anh cao to cao ngạo, chỉ mặc áo sơ mi sợi tơ thật mỏng, nút cổ áo mở hai cúc, lộ ra da thịt màu đồng cùng lồng ngực cường tráng rõ ràng đã được anh luyện tập qua, nhìn lên nữa, hình dáng ngũ quan rõ ràng mà sạch sẽ, giống như là một khối ngọc Hòa Điền không có tạp chất, lộ ra ánh sáng mê người.

Tô Hoa Nam không giống với Lãnh An Thần, người trước luôn cho người ta cảm giác ấm áp, mà người sau luôn tản ra hơi thở Vương Giả.

“Em đã đến rồi?” Anh mở miệng, ngay cả thanh âm cũng chưa từng có bất kỳ biến hóa.

Đoan Mộc Mộc gật đầu một cái, đi về phía anh, buổi sáng anh gọi điện thoại đến nhà, không có hẹn cô đi quán cà phê, mà tới sân thượng.

Lúc đi học, chuyện bọn họ vui nhất chính là mỗi người cầm một quyển sách tới sân thượng cao nhất trong trường học, sau đó đưa lưng về phía nhau đọc sách, mà cô thường là người ngủ mất tiêu cuối cùng.

“Nghe nói anh sống không tệ?” Đoan Mộc Mộc đứng lại cách anh một bước, chậm rãi mở miệng.

Đôi tay Tô Hoa Nam cắm ở trong túi quần, lộ ra sự phóng đãng không kiềm chế được, nghe cô nó thì nụ cười nhạt nhòa, hỏi ngược lại, “Nghe ai nói?”

Đoan Mộc Mộc nhất thời nghẹn lời, không trả lời được, mà ánh mắt của anh lại chăm chú vào trên mặt cô, thật lâu chưa từng dời đi, sau đó nói, “Em thay đổi!”

Thay đổi sao?

Cô không cảm nhận được, nhưng thay đổi thật, hơn nữa loại sửa đổi này không chỉ là bề ngoài, còn có tim cô.

Bốn năm trước, cô sẽ không để ý cảm nhận của người kia, nhưng bốn năm sau, cô sẽ bởi vì người đó mà trắng đêm không ngủ.

“Em không nghỉ ngơi tốt?” Tô Hoa Nam rất cẩn thận, dù trước khi tới đây Đoan Mộc Mộc đã trang điểm để che giấu, nhưng vẫn bị anh nhìn thấu.

Đoan Mộc Mộc không muốn bị nhìn ra cái gì, nói láo, “Ừ, gần đây mất ngủ?”

“Bởi vì mối tình đầu của cậu ta trở về sao?” Một câu nói trúng tim đen, đâm Đoan Mộc Mộc đau.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, tròng mắt đen nhánh giống như đá quý đen, chỉ nhiễm tạp chất máu đỏ, đối với khiếp sợ của cô, Tô Hoa Nam lắc đầu cười một tiếng, “Khắp thiên hạ em là người biết cuối cùng.”

Lời này mang theo tư vị cười nhạo, khiến mặt Đoan Mộc Mộc nóng lên, “Tô Hoa Nam, nếu như lần này anh trở lại là muốn khích bác chúng tôi, vậy tôi nói cho anh biết là chết tâm đi!”

Cô giận, mặc dù sự thật là như thế, nhưng bị người ta bóc trần, vẫn cảm thấy không chịu nổi.

Tô Hoa Nam cũng không nổi cáu đối với câu nói của cô, ngược lại nở nụ cười, cười âm nhu duy mỹ, giống như hoa nở rộ rực rỡ, “Tức giận?”

Đoan Mộc Mộc xoay mặt không để ý đến anh, anh đến gần cô một chút, bả vai đụng cô, “Cũng làm mẹ, còn dễ giận như vậy!”

Quay đầu lại, nhìn anh chằm chằm, trong mắt thật mang theo tức giận, “Tôi đây hẹp hòi, nhưng Tô Hoa Nam, coi như thật là như vậy, tôi cũng không muốn anh chê cười tôi.”

Mỗi người đều có ranh giới cuối cùng của mình, mà ranh giới cuối cùng của cô anh không thể chạm đến.

Gió làm thổi loạn tóc dài của cô, che mặt cô, che bộ dáng của cô, Tô Hoa Nam đưa tay ra, muốn vén lên thay cô, nhưng cô lại né tránh, “Không nên đụng tôi!”

Động tác vô cùng phòng bị, ngay cả ánh mắt cũng phòng bị.

Tay Tô Hoa Nam cứng ở không trung, có chút xấu hổ, cuối cùng tự giễu nói một câu, “Anh không có ác ý.”

“Chú hai…” Đoan Mộc Mộc sửa lại xưng hô, thấy khiếp sợ trong mắt Tô Hoa Nam thì cô nói, “Về sau chúng ta chính là quan hệ này… Nghe nói chú đính hôn, chúc mừng.”

Cô đã biết, thật ra thì không có chút kỳ quái nào, người nhà họ Lãnh nên cũng biết, mà cô bây giờ là nữ chủ nhân nhà họ Lãnh.

Chẳng qua là nghe cô nói hai chữ chúc mừng, trong lòng Tô Hoa Nam vẫn không có cảm giác, cô gái năm đó đã từng la hét không phải anh không lấy chồng, hôm nay khi anh cùng người khác đính hôn, dễ dàng nói chúc mừng, đến tột cùng là tình cảm đã mất, hay chuyện lúc đó chỉ là cảnh tượng mơ mộng hão huyền?

Cảm thấy ánh mắt Tô Hoa Nam trở nên tối, Đoan Mộc Mộc sợ, nhưng cô vẫn cố gắng duy trì trấn định nói, “Thím hai đâu? Sao không ở cùng chú?”

Tô Hoa Nam không nói thêm gì nữa, ánh mắt theo mặt cô dời đi, nói, “Nhất định phải cắm dao găm vào trái tim đã bị thương của anh sao?”

Cô sững sờ, lại nghe anh còn nói, “Anh nói rồi, không lấy được cô gái mình thích nhất, cưới ai cũng như nhau.”

Đề tài không nên phát triển theo phương diện này, cũng không biết bất giác nói đến chuyện này, cả người Đoan Mộc Mộc cũng không được tự nhiên, cô cho là thời gian bốn năm đã đủ lâu, có thể khiến anh quên mình, nhưng bây giờ xem ra hình như không phải vậy.

“Về sau là người một nhà, đừng như vậy” Cô thì thầm, sau đó lui về phía sau, vừa lui vừa nói, “An Thần nói buổi tối cùng nhau ăn cơm!”

Bắp thịt trên mặt Tô Hoa Nam kéo ra, sau đó đưa tay kéo cô, “Mộc Mộc, đừng yêu cậu ta, cũng không có đường lui đâu.”

Nhiệt độ xa lạ làm cô kinh hãi, vội hất ra, “Tôi yêu anh ấy, không có ý định lui về phía sau.”

Nói ra lời này, ngay cả chính cô cũng cảm thấy xa lạ, nhưng muốn hay không muốn, đã theo miệng ra, hình như ẩn ở trong lòng đã sớm quen thuộc rồi.

Cô vội vã rời đi, sau lưng vang lên giọng nói của anh, ở trong gió nức nở nghẹn ngào còn có mùi vị khóc thầm, “Mộc Mộc, chúng ta không trở về được nữa, phải không?”

Cô dừng lại, sau đó chạy nhanh hơn.

Ngay từ bốn năm trước, không, có lẽ sớm hơn, một năm khi anh rời khỏi cô, bọn họ đã không trở về được nữa rồi.

Anh sớm biết, cho nên không cần thiết phải hỏi câu này.

Bóng dáng của cô biến mất ở khúc quanh cầu thang, Tô Hoa Nam ảo não xoa nhẹ tóc của mình, chẳng lẽ đời này cô thật không thuộc về anh nữa sao?

Có chút không cam!

Trong trí nhớ là khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sức sống, cô gái đó rất thích ngửa đầu nhìn anh, qua nhiều năm như vậy, lại biến thành một câu “Về sau là người một nhà”…

Xương sườn, có đau đớn xông ra, tựa như kim châm làm anh hít thở không thông.

Từ trên sân thượng xuống, Đoan Mộc Mộc lên xe mới thở nhẹ, điện thoại liền vang lên, là Lam Y Nhiên gọi tới, hầu như không cần nhận cũng có thể đoán được cô ấy nói gì.

Tờ báo tuyên truyền thế, sợ rằng hiện tại toàn thế giới đều biết mối tình đầu của Lãnh An Thần trở lại, nhưng cũng chỉ giới hạn trong việc biết đó là mối tình đầu của anh, như thế mà thôi.

“Mộc Mộc, cô, còn tốt chứ?” Quả nhiên, Lam Y Nhiên mở miệng dò hỏi.

Đoan Mộc Mộc nhìn mình trong kính chiếu hậu, tinh xảo mà xinh đẹp, khóe môi giơ giơ lên, “Tất nhiên.”

Đầu kia trầm mặc mấy giây, còn nói, “Có thể là hiểu lầm…”

Đoan Mộc Mộc không nói, chỉ cảm thấy mình bắt đầu trở nên mơ hồ trong gương trước mắt, sau đó lại từ từ rõ ràng, mà mặt đã không còn là cô, mà biến thành Tần Quỳnh, xinh đẹp quyến rũ, nhìn sang ánh mắt cũng mang theo khiêu khích, hình như muốn nói tôi muốn đoạt lại người đàn ông của cô.

Rất trực tiếp, Đoan Mộc Mộc lập tức đau nhói, cô rũ tay nặng nề nắm chặt, móng tay đau nhói lòng bàn tay, hình ảnh trước mắt lập tức biến mất, chỉ còn lại gương mặt tái nhợt của cô, còn có sợ hãi.

“Mộc Mộc, Mộc Mộc…” Lam Y Nhiên gọi cô, có chút nóng nảy, không biết kêu mấy tiếng rồi.

“À, tôi không sao” Đoan Mộc Mộc vặn kính chiếu hậu qua một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Mộc Mộc, phải tin tưởng anh ấy, tin tưởng tình yêu của hai người” Lam Y Nhiên lại nói, lời này có chút quen thuộc, nghĩ một lát mới nhớ ra, thì ra là buổi sáng Lãnh An Thần đã nói qua.

Cô cũng muốn tin tưởng, nhưng hình như có chút khó khăn.

“Tôi biết rồi” Vì không để cho Lam Y Nhiên lo lắng, Đoan Mộc Mộc trả lời, sau đó còn nói, “Tô Hoa Nam trở lại.”

“Sao?” Lam Y Nhiên rất bất ngờ, một chữ duy nhất lại tiết lộ cô đang khiếp sợ.

Thật ra thì Đoan Mộc Mộc hiểu tại sao cô sẽ có phản ứng mãnh liệt như thế, Tần Quỳnh trở lại đã làm cho cuộc sống của cô và Lãnh An Thần rối loạn, hiện tại lại thêm Tô Hoa Nam, sợ rằng càng thêm loạn không chịu nổi.

Không phải có câu nói sao? Loạn lớn lấy lớn trị, loạn nhỏ lấy nhỏ trị, nếu như ở trong đám hỗn loạn này, cô và Lãnh An Thần có thể cố gắng vượt qua, vậy thì sau này sẽ không có gió bão gì không chịu đựng được, nếu như không chịu nổi, chỉ có thể nói bọn họ yêu không đủ bền vững, có lẽ là yêu chưa sâu đậm.

Gần tối, tài xế tới đón Đoan Mộc Mộc, một nhà đi khách sạn.

Bốn năm trước, cô rời đi, không biết giữa Lãnh An Thần và Tô Hoa Nam xảy ra chuyện gì, lúc trở lại, chỉ biết Tô Hoa Nam đi nước ngoài phát triển, hai người bọn họ hình như đã đạt thành một hiệp nghị nào đó, có chút tư vị không rõ.

Phục vụ dẫn đường, Đoan Mộc Mộc cùng hai con đi tới cửa phòng, vừa cửa mới mở ra, Huân Huân cùng Tiểu Đường Tâm vọt vào, nhất là Tiểu Đường Tâm đã ngọt ngào gọi ba.

Thì ra Lãnh An Thần đến rồi!

Giờ khắc này, Đoan Mộc Mộc buông lỏng căng thẳng, cô còn lo lắng nếu như có Tô Hoa Nam ở đây, cô sẽ cảm thấy lúng túng.

Hiệu quả cách âm của thảm khách sạn rất tốt, cô dẫm giày cao gót lên trên hoàn toàn không nghe thấy tiếng kêu, Đoan Mộc Mộc đi vào, chỉ thấy trong phòng không có người khác, trừ hai đứa bé cũng chỉ có Lãnh An Thần.

Anh đi tới, tự nhiên hôn trên gò má cô, giữa bọn họ giống như chưa từng có bất kỳ biến hóa nào, y như ngày trước, “Đến rồi!”

Đoan Mộc Mộc gật đầu, “Hoa…” Cô vừa mới há mồm đã phát hiện không đúng, vội vàng đổi lời, “Nhóm chú hai còn chưa tới sao?”

Mặc dù lời của cô bị cắt trở về, nhưng Lãnh An Thần vẫn nghe thấy, con ngươi đen như mực hơi thay đổi, nói, “Hẳn là lập tức tới ngay.”

“Ồ!” Chẳng biết tại sao, Đoan Mộc Mộc lại có chút chột dạ, “Em còn lo lắng sẽ khiến bọn họ chờ em cùng con, như thế thật xấu hổ.”

Lãnh An Thần cởi áo khoác giúp cô, sau đó ôm eo cô kéo vào trong ngực mình, “Đều là người một nhà, ai chờ ai cũng không có vấn đề gì.”

Anh cách cô rất gần, hô hấp phun trên mặt cô, để cho cô nhớ lại triền miên đêm qua…

“An Thần…” Cô vừa mới há mồm, cũng cảm giác trước mặt tối sầm lại, mặt bị anh bá đạo nắm giữ, chóp mũi bao phủ hơi thở của người đàn ông, cái loại nóng rực xuyên thấu ngũ tạng, làm cho cô trong lúc nhất thời quên hết tất cả.

Môi của anh vẫn mềm, hơi thở của anh vẫn bá đạo như cũ, nghĩ đến từ hôm qua tới hôm nay đều lo lắng, Đoan Mộc Mộc chợt nghĩ đắm chìm vào, bởi vì chỉ vào thời điểm này, cô mới không cảm thấy sợ.

Cô đáp lại khiến Lãnh An Thần sửng sốt, nhưng chỉ một giây sau, anh đã ôm chặt cô, nụ hôn sâu hơn.

Đầu lưỡi của cô chơi đùa trong miệng anh, giống như là câu dẫn, hoặc như là ngượng ngùng tránh né, cũng chọc cho Lãnh An Thần có chút ý loạn tình mê.

“Bà xã, em đang thử thách anh?” Kết thúc nụ hôn kịch liệt, hơi thở gấp gáp mập mờ của anh vang bên tai cô, giọng nói lại rõ ràng khàn hơn, kiểu mê hoặc lòng người.

Đoan Mộc Mộc dựa vào ngực anh không nói, tay gắt gao níu lấy áo anh, có loại hận rằng hôn không thể vào trong thân thể anh, vậy thì cô không cần hoảng loạn rồi.

“Thật là lãng mạn…”

Giọng nữ chợt vang lên, khiến hai người ôm nhau đều khẽ run lên, hai người vội vàng tách ra, quay đầu lại thấy người đứng ở cửa, bộ dáng kia hình như đứng lâu rồi.

Tròng mắt đen của Tô Hoa Nam ngừng ở trên người Đoan Mộc Mộc, chính xác mà nói là ngừng ở trên môi cô, nếu như không có đoán sai, giờ phút này, trên môi cô còn dính nước miếng của Lãnh An Thần, trong lúc nhất thời, sợ cô há mồm cắn.

“Tới, ngồi đi!” So với Đoan Mộc Mộc ngượng ngùng, Lãnh An Thần ngược lại một bộ bình thản ung dung.

Đoan Mộc Mộc bị Lãnh An Thần dẫn ngồi vào vị trí bên cạnh mình, mà bọn Tô Hoa Nam ngồi phía đối diện với bọn họ, giờ phút này, Đoan Mộc Mộc mới chú ý quan sát cô gái bên cạnh Tô Hoa Nam.

Một mái tóc quăn màu nâu, da thịt cô gái giống như đậu hũ non mới ra lò, ngũ quan tinh xảo, đôi tròng mắt sinh động hơn nữa, giống như là biết nói, nếu như không có đoán sai, cô gái này chính là vợ chưa cưới của Tô Hoa Nam.

“Chú hai, giới thiệu một chút đi!” Lãnh An Thần mở miệng.

Tô Hoa Nam gật đầu, “Vị hôn thê của chú – Anmi, đây là cháu của anh – Lãnh An Thần, đây là vợ cháu anh – Đoan Mộc Mộc, hai người bạn nhỏ này…”

“Con tên là Tiểu Đường Tâm, đây là anh trai con – Huân Huân, là bảo bối của ba mẹ” Tiểu Đường Tâm luôn nói nhiều, đoạt giới thiệu của Tô Hoa Nam, Tiểu Đường Tâm giành lời lại phá tan không khí có chút cứng đờ, tất cả mọi người đều cười.

“Thật đáng yêu!” Anmi cười khen, “Một người giống mẹ, một người giống ba, thật ngưỡng mộ.”

Lời nói cuối cùng khiến Đoan Mộc Mộc mất tự nhiên, tức thì lại nghe Lãnh An Thần nói, “Thích, hai người cũng có thể sinh.”

Trong nháy mắt mặt Tô Hoa Nam cứng ngắc, mà Anmi lại nói tiếp, “Thím cũng muốn, nhưng Hoa Nam không thích” Nói xong cô gái nhỏ nhìn hướng Tô Hoa Nam, cánh tay cũng kéo anh, “Hoa Nam, chúng ta cũng sinh em bé nhé?”

Anmi mang theo mong đợi nhìn Tô Hoa Nam, ngay cả Đoan Mộc Mộc cũng cảm thấy động lòng, nhưng Tô Hoa Nam lại lạnh lùng nói một câu, “Chúng ta còn chưa kết hôn.”

Lời này giống như chậu nước lạnh tưới xuống, trong nháy mắt mặt Anmi khó coi, Lãnh An Thần âm thầm nhếch khóe môi, gọi phục vụ mang thức ăn lên.

Thức ăn phong phú đến, Đoan Mộc Mộc vừa ăn vừa chăm sóc con, chỉ trong chốc lát, hai bảo bối đã ăn no, la hét đi chơi, Lãnh An Thần dặn dò phục vụ trông coi, phòng lớn như thế cũng chỉ còn lại có bốn người, không khí hơi khác thường, Đoan Mộc Mộc nâng cái ly trước mặt lên, mới vừa uống một hớp, liền nghe Anmi mở miệng, “Nghe nói Mộc Mộc là bạn gái trước của Hoa Nam, không biết có phải thật hay không?”

“Khụ…” Đoan Mộc Mộc lập tức bị sặc, ho kịch liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.