Rồi Sẽ Quên

Chương 2: Sự thay đổi thú vị




Đêm nay không biết ba người đã điên loan đảo phượng đến thế nào, bắn tinh phát lãng bao nhiêu lần, chỉ biết là Tiểu Liễu Nhi bị làm đến mức tiếng nói đều khàn, phân thân đáng thương vô luận có khiêu khích như thế nào thì cũng không bắn ra mật tinh được nữa, hậu huyệt và thư huyệt đều bị thao làm biến thành sưng đỏ bất kham, bị gieo hết một lần lại một lần, gần như hai cái tiểu huyệt đã không còn cách nào nuốt vào số dịch thể dồi dào kia, chậm rãi chảy ra theo *** thủy cũng không ít, cuối cùng y dứt khoát mê man trong ngực hai huynh đệ, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

Ba đứa nhỏ đang làm chuyện vui sướng nhất cũng là chuyện ngọt ngào nhất trong đời bọn họ, đáng thương thay cho Kỳ Thiên Hữu lại bị Liễu Mộ Ngôn tàn nhẫn quẳng ở ven đường không thèm để ý đến. Việc đã tới nước này rồi, hắn không có khả năng đi quấy rối hài tử động phòng hoa chúc, có nhà mà về không được khiến lòng hắn chua xót đến cực điểm a, nhưng lại không dám dứt khoát theo Liễu Mộ Ngôn về nhà.

Toàn bộ ủy khuất trong lòng cuồn cuộn dâng trào mãnh liệt như nước sông, hắn cũng không biết bản thân mình lấy gan chó từ đâu, dùng một cước đá văng cửa nhà Liễu Mộ Ngôn, mang theo khí thế hung hăng nhìn chằm chằm vào người nọ. 

Đêm nay Liễu Mộ Ngôn làm ra chuyện như vậy làm sao có thể an tâm đi vào giấc ngủ cho được, lúc này y đang ngồi đọc sách trong đại sảnh, khi thấy cửa bị đá văng có hơi kinh sợ mà khẽ nhíu mày, vừa thấy người đến là Kỳ Thiên Hữu thì bản thân lại càng cảm thấy ngạc nhiên, sẽ không phải là chịu quá nhiều kích thích, cho nên lá gan cũng to ra dám chạy tới đạp cửa nhà của y luôn rồi hả?

Đôi mắt xinh đẹp của Liễu Mộ Ngôn nhìn chằm chằm vào Kỳ Thiên Hữu, chờ xem hắn muốn nói cái gì, không nghĩ tới cái gì cũng không đợi được, Kỳ Thiên Hữu đóng cửa lại, hít sâu một hơi, khí trầm đan điền, oa một tiếng khóc lớn lên.

“…” Liễu Mộ Ngôn bị tiếng khóc này làm ầm ĩ đến mức tâm phiền ý loạn, nhìn vào thân hình dâng trào chí khí nam nhi bảy thước của hắn, thế mà lại chẳng cần giữ thể diện đến thế, nói khóc liền khóc, khóc đến trung khí mười phần, khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, quả thực là vô cùng thê thảm, bộ dáng này khiến người khác hận không thể tát tới khi nào hắn không còn khóc được nữa mới thôi.

Tiện tay cầm lấy một miếng giẻ không biết là dùng để lau bàn hay lau cửa sổ nhét vào trong miệng Kỳ Thiên Hữu, cuối cùng mới có thể thanh tĩnh lại.

“Ngươi xem ngươi nào có một chút bộ dáng gì của tộc trưởng hả, thật mất thể diện!” Liễu Mộ Ngôn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lại nhẫn tâm đá cho hắn thêm một cước.

“Hức hức…” Trong miệng bị nhét này nọ vào, muốn ầm ĩ khóc lớn cũng không cách nào thực hiện được, Kỳ Thiên Hữu chỉ có thể nghẹn ngào nức nở, như một cự thú mỏng manh.

Đại não Liễu Mộ Ngôn đập thình thịch, thực sự là chịu không nổi cái bộ dáng này của hắn mà, cho nên đành thỏa hiệp: “Ngươi không khóc, ta liền cho ngươi nói chuyện.”

Kỳ Thiên Hữu gật đầu như giã tỏi, miếng giẻ được lấy ra, liền có thể hít một ngụm không khí mới mẻ.

“Mộ Ngôn… Cũng không phải là ta cố ý muốn khóc, nhưng khi nhìn thấy ngươi đối xử với Tiểu Liễu Nhi như thế, ta liền đau lòng đến nguy. Không có ai so với ta càng hiểu rõ cái tư vị bị ép buộc phải *** với người mình không thích cả. Năm đó ngươi tính kế ta thì cũng thôi đi, hiện tại ngay cả thân sinh nhi tử ngươi cũng đều tính kế, ngươi đúng là lòng dạ độc ác, đến khi Tiểu Liễu Nhi tỉnh lại giận ngươi rồi thì biết làm thế nào cho phải đây.” Hắn nói nói, giống như đang nhớ lại chuyện xưa bi thảm của mình, vừa muốn khóc tiếp, đã bị Liễu Mộ Ngôn dùng ánh mắt chứa đao trừng qua, ỉu ỉu xìu xìu mà nuốt ngược nước mắt vào trong.

“Ta nhẫn tâm, nếu ta không nhẫn tâm thì ngày mai tiểu nhi tử của ngươi sẽ rời khỏi cái làng này, sợ rằng cả đời này cũng sẽ không trở về nữa đâu!”

“Tại sao? Kỳ Thạc thành hôn, vì cái gì Kỳ Canh phải đi?” Kỳ Thiên Hữu bị tin tức này khiến cho kinh ngạc tới mức quên cả khóc.

“Hừ, uổng công ngươi là phụ thân của người khác, ngay cả tâm sự của hài tử cũng chẳng biết.” Liễu Mộ Ngôn hừ lạnh một tiếng, “Kỳ Canh cùng Kỳ Thạc tranh giành Tiểu Liễu Nhi, lần trước đánh nhau tàn nhẫn, trước khi Tiểu Liễu Nhi cưới Kỳ Canh đã từng đề cập với ta nói nó muốn đi. Ngươi tới nói cho ta biết tại sao nó lại phải đi đi?”

Kỳ Thiên Hữu há mồm nhưng lại không thể nói, tựa như một kẻ si ngốc. Quả thực hắn không hề biết chút gì về chuyện nhi tử mình yêu thích Tiểu Liễu Nhi cả, lần trước bọn chúng đánh nhau, hắn chỉ tưởng rằng hai huynh đệ nháo ra mâu thuẫn nhỏ gì đó mà thôi, không nghĩ tới thế mà lại là tranh giành tình nhân a.

“Kỳ Thạc và Kỳ Canh đều là Băng Kỳ Lân và Hỏa Kỳ Lân duy nhất trong tộc, ta đi tìm lâu như vậy cũng mới chỉ tìm được một mình Tiểu Liễu Nhi có thể sinh hạ hài tử đời sau cho bọn nó, làm sao có thể khiến Tiểu Liễu Nhi ở cùng một chỗ với bọn nó chính là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa, ba người bọn nó từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, về mặt tình cảm hẳn là không thành vấn đề, chỉ là đứa nhỏ Kỳ Canh kia vẫn chưa thông suốt, nên mới bị Kỳ Thạc chiếm tiên cơ mà thôi.”

“Mộ Ngôn, ngươi làm vậy là không đúng. Cho dù bọn nhỏ yêu nhau, nhưng ngươi cũng phải để chính bọn chúng tự lựa chọn, mà không phải là can thiệp và áp đặt.” Đương nhiên Kỳ Thiên Hữu biết tám chín phần mười tính cách của Liễu Mộ Ngôn, nhưng bị người kê đơn, ép buộc phải *** thì vô luận như thế nào cũng là một chuyện khiến người khác vô pháp tiếp nhận, hắn xem trọng quyền tự do lựa chọn của bọn nhỏ, nếu như thực sự ba người bọn nó đều nguyện ý, muốn cùng một chỗ, hắn cũng sẽ không phản đối, hiện tại bị Liễu Mộ Ngôn tính kế, làm sao thì hắn cũng sẽ thấy khó chịu.

“Tự lựa chọn?” Sắc mặt Liễu Mộ Ngôn biến lạnh, “Thân là tộc trưởng nếu ngươi nói tự do chọn lựa thì đó chính là việc làm tổn hại cho toàn tộc, chỉ ham muốn khoái hoạt nhất thời, trở thành tội nhân thiên cổ cũng không quản sao.”

Hiện tại không phải hắn đang bàn chuyện, mà là đang lật lại nợ cũ.

“Ngươi không cần nói, việc ta làm trên không thẹn với trời đất, dưới không thẹn với lòng ta. Nếu thật sự Tiểu Liễu Nhi muốn trách tội ta, không tiếp thu người phụ thân là ta đây, ta cũng không còn gì để nói nữa. Ta muốn đi ngủ, nếu ngươi nguyện ý thì cứ ở lại trong phòng khách tạm một đêm, không muốn liền cút.”

Nhìn bóng lưng thẳng tắp của Liễu Mộ Ngôn, như là cố ý lộ ra vẻ chính mình thập phần mạnh mẽ, tim gan Kỳ Thiên Hữu đều đau đến run rẩy, bất đắc dĩ nằm xuống đất, còn không biết đến ngày mai sẽ có đợt mưa to gió giật tới mức nào đâu.

Một đêm này vì suy nghĩ nát tâm chuyện của ba đứa nhỏ nên đương nhiên là tộc trưởng đại nhân sẽ không ngủ được, hắn trơ mắt nhìn mặt trời ngày hôm sau mọc lên, lại dùng cặp mắt đầy trông mong hung hăng nhìn về phía phòng trong, hi vọng Liễu Mộ Ngôn sớm rời giường, đi mở cửa cho bọn nhỏ.

Hắn đã suy nghĩ suốt cả đêm, hiện tại phỏng chừng ba đứa nhỏ còn chưa có tỉnh, hắn nên đến sớm nói với hai tiểu tử thúi kia, giúp giấu diếm chuyện Mộ Ngôn kê đơn với Tiểu Liễu Nhi. Tuy ngoài miệng Mộ Ngôn nói không cảm thấy mình làm sai cái gì, vẻ mặt nghĩa chính ngôn từ, bộ dáng chẳng thèm để ý, nhưng Kỳ Thiên Hữu biết nếu như Tiểu Liễu Nhi thật sự thù ghét Mộ Ngôn, trách cứ hắn, nhất định y cũng sẽ không dễ chịu, bất quá y đều nuốt toàn bộ áp lực cùng những chuyện không dễ chịu xuống dưới bụng mà thôi.

Lúc này đây, đương nhiên Kỳ Thạc và Kỳ Canh chính là người chịu tội thay tốt nhất, tuy rằng làm như vậy là không quá công bằng với tụi nó, nhưng dù sao chính tụi nó cũng ăn người ta rồi, cũng đã được nếm qua ngon ngọt, lưng mang chuyện xấu một chút hẳn là sẽ không thành vấn đề đi?

Cuối cùng hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu thật sự ba đứa nhỏ có thể cùng một chỗ chính là kết quả tốt nhất đối với bọn họ, nhưng tại sao trước khi Mộ Ngôn hạ quyết định cũng không chịu thương lượng qua với mình một chút, chuyên quyền độc đoán như thế, làm hại hiện tại hắn thấy luống cuống tay chân, chỉ sợ Tiểu Liễu Nhi cứ luẩn quẩn trong lòng, tình cảm giữa hai phụ tử bị rạn nứt. Một là con dâu của mình, một là đầu thịt nơi quả tim mình, dù cho hắn giúp bên nào cũng không phải là chuyện tốt.

Trong một đêm này chẳng biết tóc của tộc trưởng đại nhân đáng thương đã trắng thêm bao nhiêu sợi đâu, cuối cùng cũng đợi được Liễu Mộ Ngôn ra khỏi phòng ngủ. Nhìn qua bộ dáng người nọ giống như cũng ngủ không ngon giấc, cố mạnh mẽ vực dậy tinh thần, tuy nhiên ánh mắt của người nọ vẫn mang theo lực sát thương lớn như cũ.

“Ngươi, đến giúp bọn nó mở cửa.” Y ném ra một cái chìa khóa, phảng phất như cái chìa khóa này có bao nhiêu phỏng tay vậy.

“Ừm, ta cũng đang tính như thế, ngươi đừng đi, nhìn đến ba đứa nhỏ lại xấu hổ. Loại chuyện này tốt nhất cứ để ta làm là được rồi.” Mỗi lần Liễu Mộ Ngôn nhớ đến là trong lòng lại không được tự nhiên, y nói không sợ trời không sợ đất, thế nhưng nếu hiện tại thật sự để y đi nhìn xem bọn nhỏ, y cũng không có cách nào tự nhiên cho được. Quyết định của Liễu Mộ Ngôn vừa vặn hợp ý Kỳ Thiên Hữu, hắn đứng dậy muốn rời đi, nhưng dường như nhớ đến cái gì, quay đầu lại dặn dò: “Mộ Ngôn ngươi yên tâm, cứ giao chuyện này cho ta là được rồi, ngươi cứ đi ngủ một lát, nhìn ngươi giống như một đóa hoa không được tưới nước, không xinh đẹp gì cả.”

Chờ đợi hắn chính là một tách trà đang lao tới. Kỳ Thiên Hữu ôm đầu chạy như bay.

Hắn rón rén mở cửa ra, ho nhẹ một chút, nhĩ lực của Kỳ Thạc và Kỳ Canh rất tốt, lập tức liền tỉnh lại, dùng chăn gói kỹ Liễu Nghi Sinh còn đang đang ngủ mê man, liếc mắt nhìn nhau, sau đó mặc quần áo tử tế rồi đi xem thử phụ thân có lời gì muốn nói với bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.