Rổ Rá Cạp Được Thì Cạp Đi

Chương 11: Thần bí




- Tướng quân!

Ta gật đầu với Tiểu Văn canh cổng, hỏi:

- Kính Thiên đâu?

- Đại nhân ở nhà phía nam.

Ta theo tay hắn chỉ mà đi. Kính Thiên tới nhà phía nam làm gì?

Càng đi ta càng thấy lạ lẫm, khu nhà này hình như ta chưa tới bao giờ.

Một cục tròn tròn màu đỏ va vào chân ta rồi ôm cứng ngắc, khóc meo meo.

Ngồi xuống nhìn lại. Là một oa nhi nhỏ xíu, bụ bẫm. Đôi tay mập mạp bám chặt ta không buông, gương mặt giàn dụa nước mắt, cái miệng mếu máo hức hức không thôi.

- Nhóc con, khóc cái gì? Là ngươi đụng ta mà.

Nó giương đôi mắt đẫm nước nhìn ta, cái mũi hít hít, nó nói:

- Mẫu thân.

Ta giật mình.

Không lẽ Kính Thiên dám có con riêng? Oa nhi này ở đâu ra? Còn gọi ta là mẫu thân?

- Ngươi là ai?

Nó đột nhiên khóc to, vừa khóc vừa nói:

- Mẫu thân… Mẫu thân…

- Thiên nhi?

Một nam nhân chạy từ trong ra, gương mặt hoảng hốt, trông thấy ta thì dừng lại, ánh mắt bàng hoàng không thể tin, có chút vui mừng. Oa nhi buông ta ra, chạy lại ôm chân nam nhân kia, khóc nói:

- Phụ thân, phụ thân…

Ta trợn mắt nhìn nam nhân kia, ta có quen hắn sao?

Nhìn có nét quen nhưng không nhớ là ai. Không phải ngày xưa ta hoa lá mà kết quả chứ? Trí nhớ của ta kém đến mức không biết bản thân từng mang thai sao?

- A Dương?

Kính Thiên lại từ trong đi ra. Ta bối rối không biết nên tức giận hỏi hắn oa nhi là con riêng của hắn, hay thú nhận nó là con riêng mà ta không nhớ?

- Thúc thúc…

Oa nhi nhìn Kính Thiên, gọi như mèo kêu. Ta vuốt vuốt mũi, là con riêng của ta thật sao? Điệp Nhã thay ta sắp xếp cho hai phụ tử hắn sao? Tên này là con cái nhà ai vậy?

- Kim Thuyền, đưa Đại hoàng tử vào trong đi.

Kính Thiên nói với nam nhân kia. Ta hơi ngạc nhiên rồi lén lút thở phào. Hoá ra hắn là Kim Thuyền à! Hắn vẫn ở đây?

- A Dương.

Kính Thiên nhìn ta, hắn mỉm cười. Ta gật đầu quay ra ngoài. Đây là viện của Kim Thuyền, ta không thể vào tránh đàm tiếu không hay.

Hơi liếc nhìn oa nhi kia, nó núp sau lưng Kim Thuyền, đôi mắt sáng rực, khao khát nhìn theo ta.

Hít mũi, ta dừng lại, đưa tay ngoắc ngoắc thằng bé. Nó nhanh chóng chạy tới, nhìn ta:

- Mẫu thân.

- Đi ăn cơm với ta không?

Đôi mắt nó phát sáng, khát vọng nhìn về Kim Thuyền. Hắn có vẻ bối rối. Ta chau mày. Kính Thiên đột ngột nói:

- Để Đại hoàng tử ăn với chúng ta cũng được. Kim Thuyền, ngươi nghỉ ngơi đi, cuối ngày ta sẽ đưa Đại hoàng tử về.

Kim Thuyền lưỡng lự một chút rồi gật đầu, nói với oa nhi:

- Thiên nhi, phải ngoan. Đừng làm phiền hoàng di với thúc thúc nhé.

Oa nhi nhanh nhảu gật đầu, chạy tới ôm chân ta, nói:

- Mẫu thân.

Cúi xuống bế nó lên, ta đi ra ngoài. Oa nhi này rất lạ, không khóc không nháo, chỉ nhìn chằm chằm mặt ta, đến mức ta phát bực:

- Ngươi nhìn cái gì thế.

- Mẫu thân thật đẹp.

Ta chau mày. Định mắng nó nhưng thôi, không chấp con nít làm gì.

- A Dương, để ta bế Đại hoàng tử cho.

Ta lắc đầu:

- Cũng không nặng gì, ta bế được.

Oa nhi cũng ôm cổ ta, nói:

- Ta muốn mẫu thân bế.

Chúng ta đến chính sảnh. Điệp Nhã đang bày đồ ăn, nhìn thấy ta, nàng nói:

- Tiểu Dương, cũng nhanh sinh một hài tử thôi.

Một chút gợn trong tim. Ta không trả lời, cũng không nhìn Kính Thiên.

- Ngươi tên gì?

- Thiên nhi.

Ta vuốt vuốt gương mặt nó:

- Bao nhiêu tuổi rồi?

Thiên nhi ngờ nghệch nhìn ta, không trả lời. Kính Thiên bên kia nói:

- Đại hoàng tử đã hơn hai tuổi, vẫn đang tập nói.

Ta dỏng tai nghe nhưng không nhìn hắn, chỉ nhìn vào mặt tròn tròn như bánh bao của Thiên nhi:

- Biết tự ăn không?

Thiên nhi gật đầu:

- Thiên nhi biết ăn.

Nói rồi tự cầm muỗng ăn, cái miệng nhỏ bập bẹ nhai, thức ăn vung ra đầy bàn.

- A Dương, nàng cũng ăn đi, đừng mải nhìn như thế.

Kính Thiên đặt vào chén ta miếng thịt, cười dịu dàng. Ta gật đầu, bắt đầu ăn, mắt vẫn không rời khỏi Thiên nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.