Lục Ngộ Hàn thỉnh thoảng nhìn xuyên qua kính chiếu hậu bên trong xe, nhìn đến ba người ngồi ở phía sau, Nini dựa vào trong lòng Đường Hạo Nam, rất giống một cắp cha và con gái...
Hạ Nhất Nhiễm nghiêng đầu, nhìn Nini trong lòng anh, một màn ấm áp như vậy, thoạt nhìn giống như là một nhà ba người.
Không có chút cảm giác ghen tị gì, ngược lại cảm thấy được thật đáng tiếc.
Rõ ràng là hai người yêu nhau, cuối cùng, hoàn toàn trái ngược, thậm chí trở mặt thành thù.
Rất nhanh đến bệnh viện gần đó, Nini té ngã không bị thương gì lớn, trên hồ sơ bệnh án, tuổi tác quả thật điền bốn tuổi, tuổi mụ của cô bé hẳn là bốn tuổi. Nhóm máu A cùng của anh một dạng.
Đường Hạo Nam nhìn bản ghi chép bệnh án, đôi con ngươi đen buồn bả, Hạ Nhất Nhiễm đi đến, lập tức đoạt lấy, "Đường tổng, rốt cuộc là trong lòng anh đang tính toán cái gì, nếu anh đem con gái của tôi dọa sợ tới mức té ngã chính là vì xem tuổi hoặc là nhóm máu của con bé mà nói, vậy anh..."
"Hạ Nhất Nhiễm! Đường Hạo Nam anh ở trong mắt em tới cùng biến thành cái hình dáng gì rồi hả?!" Lời cô châm chọc, để cho trái tim anh băng giá, trừng mắt nhìn cô, lên án quát.
Hạ Nhất Nhiễm hừ lạnh, "Anh dựa vào cái gì lại nhiều lần tiếp cận con gái của tôi?"
Đường Hạo Nam cười lạnh, khóe miệng châm chọc cong lên, "Tại Sùng Xuyên, Đường Hạo Nam anh muốn làm cái gì chính là làm cái đó!"
Anh nói xong, liền nhanh chóng xoay người rồi.
"Chú đẹp trai..." Nini từ phòng cấp cứu chạy ra, trên trán cùng trên gương mặt đều đã dán băng dán vết thương, tiểu bảo bối cột tóc đuôi ngựa, chớp hai mắt đẫm lệ, làm nũng gọi anh.
Đường Hạo Nam nhìn đứa nhỏ cách đó không xa, ngực rất không rõ là cảm xúc gì, kia căn bản không phải con của anh, lại chán ghét không nổi, nhìn cô bé, luôn sẽ nghĩ tới Hạ Nhất Nhiễm của trước đây.
"Nini!" Hạ Nhất Nhiễm tiến lên, vội vàng muốn ôm lấy con gái, Nini lại né tránh cô, chạy tới bên người Đường Hạo Nam, cô bé ôm lấy đôi chân dài của anh, ngửa đầu nhìn anh, "Chú đẹp trai... Cũng không thể được chơi với con sao?" Nini đáng thương tội nghiệp nhìn anh, khàn giọng hỏi.
Lục Ngộ Hàn đi ra, thấy một màn như vậy, Hạ Nhất Nhiễm cũng không biết làm sao nhìn về phía anh.
Đường Hạo Nam khom người xuống, một tay đem Nini ôm lấy, anh thật sự tàn nhẫn quyết tâm cự tuyệt cô bé.
"Nini, con hiện tại nên là về nhà ngoan ngoãn nghỉ ngơi thật tốt, chú hôm nào lại tìm con chơi, có được hay không?" Anh tận lực ôn nhu nói, giọng hơi chút lộ vẻ cứng ngắc, bởi vì trước giờ anh từng dỗ trẻ con.
"Nini nghĩ muốn theo chú cùng một chỗ..." Nini làm nũng tùy hứng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trong ngực của anh, Hạ Nhất Nhiễm cực kỳ bất đắc dĩ nhìn một màn này, đứa nhỏ này tại sao lại thích người đàn ông cặn bã này như thế?!
Chẳng lẽ chỉ là bởi vì anh đẹp trai?
"Được rồi! Chú hiện tại đưa con về nhà!" Đường Hạo Nam trầm giọng nói, nhìn về phía Hạ Nhất Nhiễm, không đợi cô đồng ý hay không, anh ôm cô bé đi tới, Hạ Nhất Nhiễm vội vàng đuổi theo.
Tại cửa bệnh viện, lái xe của Đường Hạo Nam đã đến đây, Hạ Nhất Nhiễm cực kì bất đắc dĩ nhìn Lục Ngộ Hàn, "Cậu, con không nghĩ tới Nini sẽ thích anh ta như thế, cũng không biết tiểu nha đầu này tại sao thích anh ta?!"
"Bọn họ đã lên xe, con cũng đi đi! Nini vừa rồi hẳn là bị dọa đến chỗ, con liền thỏa mãn con bé một chút, để cho con bé cùng người nó muốn cùng một chỗ!" Lục Ngộ Hàn cười nhạt trả lời.
"Nhưng mà con đối anh ta, thật sự..." Hạ Nhất Nhiễm nhíu mày, cực kỳ không tình nguyện cùng Đường Hạo Nam mặt đối mặt, xảy ra bất luận cái gì cùng xuất hiện.
"Nể mặt Nini, liền nhẫn nại một phen!" Lục Ngộ Hàn trầm giọng khuyên, Hạ Nhất Nhiễm vểnh môi, không tình nguyện xoay người rồi.
Trên xe, Nini cùng Đường Hạo Nam cực kì vô cùng thân thiết, vẫn làm nũng chui rút trong lòng anh, hỏi đủ thứ chuyện.
Tỷ như:
"Chú đẹp trai, người có kết hôn không?"
"Mami của con có xinh đẹp không?"
"Con có đáng yêu không?"
"Người có thích con hay không?"
Dường như là mười vạn cậu hỏi vì sao, không ngại phiền toái.
Đường Hạo Nam từng cái trả lời, cực kỳ thật sự, không phải trả lời lấy lệ cho qua với cô bé.
Cũng không biết dáng vẻ kiên nhẫn của anh có phải là giả vờ hay không, Hạ Nhất Nhiễm ở trong lòng thầm nghĩ.
Bọn họ rất nhanh về tới biệt thự, Nini lôi kéo Đường Hạo Nam lên lầu hai đến phòng của chính mình, bắt anh ngồi xuống, cùng cô bé chơi xếp gỗ, "Mami! Còn cùng chú đẹp trai đói bụng, người làm chút đồ ăn ngon cho chúng ta đi!"
Nini còn nhỏ nhưng đầu óc rất nhanh nhạy lém lĩnh, thấy Hạ Nhất Nhiễm đi vào, lớn tiếng dặn dò.
Hạ Nhất Nhiễm trừng lớn hai mắt, cái tiểu quỷ này, nếu không phải nể tình con bé mới vừa bị thương, cô sớm đã răng dạy cô bé rồi!
"Con muốn ăn cái gì nè?" Hạ Nhất Nhiễm ôn nhu hỏi.
"Mỳ thịt bò!" Tiểu Nini lớn tiếng nói, tim Đường Hạo Nam mạnh căng thẳng, nhìn về phía Hạ Nhất Nhiễm, cô đã đi ra ngoài.
Mỳ thịt bò...
Đã rất nhiều năm không được ăn mỳ thịt bò cô nấu rồi... Vẫn lại là nhờ phúc của tiểu Nini.
"Nini..."
"Chú đẹp trai!" Nghe Đường Hạo Nam kêu chính mình, Nini lập tức liền nhào vào trong lòng anh, "Nini, tại sao thích chú?"
Đường Hạo Nam nhịn không được hỏi, căn bản là không có quan hệ huyết thống, cô bé tại sao bám lấy chính mình như thế?
"Chính là thích... Chú không thích con sao?" Nini làm nũng nói.
"Thích chứ!" Đường Hạo Nam phát ra từ nội tâm nói, không nghĩ tới chính mình vậy mà lại giống như thánh nhân, đối mặt con của Hạ Nhất Nhiễm cùng người khác, vậy mà cũng có thể thích được.
Nini ôm cổ của anh, tại trên gò má anh nặng nề mà "chụt" một phen!
...
Trên bàn cơm, đặt hai chén mỳ thịt bò nóng hôi hổi, hương vị quen thuộc cùng trong trí nhớ một dạng, Đường Hạo Nam tim đập nhanh, phức tạp nhìn mắt Hạ Nhất Nhiễm, cô mặt không chút thay đổi, giống như cái gì đều đã không nhớ rõ rồi.
Nini vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, để cho anh ngồi xuống, Hạ Nhất Nhiễm cũng tại bên cạnh người Nini ngồi xuống, "Mami đút cho con!"
Ở trước mặt con gái, cô tận lực bảo trì vẻ mặt hoà nhã, không nghĩ muốn ở trước mặt con gái trở mặt cùng Đường Hạo Nam.
Đường Hạo Nam ngồi đối diện không một chút xấu hổ, anh giữa trưa vốn là không ăn cơm, đã rất đói rồi.
Cùng hương vị trong trí nhớ một dạng...
Hạ Nhất Nhiễm vẫn đút con gái ăn, không nhìn Đường Hạo Nam liếc mắt một cái.
Nini nhìn Đường Hạo Nam rất nhanh ăn hết nửa bát, thúc giục Hạ Nhất Nhiễm giúp cô bé ăn nhanh hơn, cô nhóc này bình thường ăn cơm liền không tích cực quá như thế, Hạ Nhất Nhiễm thật sự kinh ngạc.
Một lớn một nhỏ hai người, giống trận đấu một dạng, Nini ăn nửa bát, Đường Hạo Nam ăn được một chút cũng không để lại, cuối cùng lại còn ăn luôn nửa bát mì còn còn lại của Nini.
Nini lôi kéo Đường Hạo Nam lại đi phòng ngủ của mình, không chịu để cho anh rời đi.
Mãi đến chạng vạng, Hạ Nhất Nhiễm đi vào tìm bọn họ khi đó...
Đang lúc hoàng hôn, vầng sáng chiều tà theo cửa sổ sát đất chui vào phòng, người đàn ông ngồi ở trên thảm lông, dựa lưng vào vách tường, cúi đầu, trong lòng ôm một cô bé đang ngủ, hình ảnh yêu thương ấm áp, làm cô nín thở. Không dám thở mạnh, sợ đánh thức bọn họ.
Hạ Nhất Nhiễm đến gần, ở trước mặt bọn họ ngồi xổm xuống, ánh mắt rơi vào trên mặt Nini, giương mắt khi đó, thấy được khuôn mặt tuấn tú của Đường Hạo Nam.
Anh mặc áo lông màu xám, bên trong là áo sơmi trắng, cổ áo sơmi bẻ ra ngoài...
Tim vẫn lại là bình tĩnh, rất khó tưởng tượng, năm đó chính mình là như thế nào yêu người đàn ông này...
Đường Hạo Nam lúc này đột nhiên mở hai mắt ra, Hạ Nhất Nhiễm vội vàng xoay tầm mắt, Đường Hạo Nam nhìn Nini đang ngủ trong lòng, không lên tiếng.
Dưới ánh mắt ra hiệu của Hạ Nhất Nhiễm, anh đứng lên, chịu đựng cảm giác đau đớn do hai chân tê liệt, ôm cô bé, đến cạnh giường, đem cô bé nhẹ nhàng đặt ở trên giường.
Hạ Nhất Nhiễm vì cô bé kéo lại chăn, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ, hai người ra khỏi phòng.
"Đường tổng, thời gian không còn sớm, anh vẫn lại là trở về đi, sau này để cho bạn gái anh biết được, lại thương tâm khổ sở rồi." Mới vừa ra khỏi phòng, Hạ Nhất Nhiễm liền không khách khí trào phúng nói.
Con ngươi đen của Đường Hạo Nam nhìn chằm chằm cô, khóe miệng nhếch lên, "Em đây là đang ghen sao?" Anh sâu xa hỏi lại.
Hạ Nhất Nhiễm châm chọc cười ra tiếng, "Anh vĩnh viễn tự cho là đúng như vậy."
Cô châm chọc nói câu.
Đường Hạo Nam trong lòng cười khổ, cô là không có khả năng ghen, nhưng anh mặt ngoài vẫn một vẻ cực kỳ tự cho là đúng, "Phụ nữ không phải đều đã thích nói một đằng nghĩ một nẻo sao?"
Hạ Nhất Nhiễm vừa cười, "Đường Hạo Nam, tôi không nghĩ muốn lãng phí nước miếng với anh, mời anh lập tức rời đi, sau này đừng đến gần con gái của tôi nữa!"
Cô lại hạ lệnh đuổi khách, người đàn ông này, cô không nghĩ muốn nhìn nhiều một giây.
"Hạ Nhất Nhiễm, em thành thật nói cho anh biết, đứa nhỏ này, có phải là do chính em sinh ra hay không?" Đường Hạo Nam chưa từ bỏ ý định hỏi.
Đàn ông đều có một loại thói xấu thích chiếm hữu đáng giận, chịu không được người phụ nữ của chính mình đem thân cùng trái tim giao cho người đàn ông khác, anh có đôi khi suy nghĩ, bé gái này, có thể không phải do cô sinh hay không...
Thành thật nói cho anh?
Anh cho rằng chính mình là ai?!
Hạ Nhất Nhiễm cảm thấy được người đàn ông này quả thực không thể nói lý, càng cảm thấy ghê tởm, "Anh muốn có con như thế, có thể cho Mộng Mộng của anh sinh cho anh! Hiện tại, xin lập tức từ trước mắt tôi biến mất!"
Bao tử một trận đau quặn thắt lại, một loại co rút đau đớn, kỳ nghỉ lễ của cô vừa mới đến đây, cô đến sức lực nói chuyện đều không có, càng chẳng muốn ứng phó Đường Hạo Nam cái người cặn bã này.
Đường Hạo Nam gắt gao nhìn chằm chằm cô, ánh mắt chứa đầy vẻ lên án, xoay người liền đi, đi tới cửa, xoay người khi đó, thấy Hạ Nhất Nhiễm khom người, tay ôm bụng, anh vội vã quay trở về!
"Em xảy ra chuyện gì?! Sắc mặt trắng như thế!" Lời quan tâm liền thốt ra như thế, hành vi quan tâm là xuất phát từ bản năng.
"Tại sao anh còn không đi?!" Nhìn thấy anh lại trở về, Hạ Nhất Nhiễm tức giận đến nghẹt thở, toàn thân càng thêm không thoải mái.
"Lại là đau bụng kinh?!" Đường Hạo Nam kích động hỏi, xem cô như vậy, cảm giác đúng tám chín phần rồi.
"Cút!" Hạ Nhất Nhiễm không cho anh đụng tới, bỏ lại một câu, liền hướng phòng ngủ chạy đi, cô đem cửa phòng đóng sầm lại, bỏ anh ngăn cách ở bên ngoài.
Hạ Nhất Nhiễm cuộn mình ở trên giường, sắc mặt tái mét, từ trong ngăn kéo lấy ra thuốc giảm đau, nhét một viên vào trong miệng.
Bệnh cũ, vẫn không tốt, ngược lại tăng thêm rồi...
Ổ chăn một mảnh lạnh lẽo, cô ngơ ngác nằm sấp vào kia, quấn lấy chăn thêm chặt.
Qua không biết bao nhiêu lâu, trong phòng có động tĩnh, khi cô mở mắt ra, một ly sâm banh đựng nước thuốc, nóng hôi hổi, bị đặt lên bàn.
Hương vị nước thuốc cây ích mẫu đã lâu chưa ngửi thấy bay đến.
Đường Hạo Nam đứng ở bên giường, nhìn cô nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, không có mở miệng, chỉ là đem túi thuốc đặt ở trên tủ đầu giường, trong lúc vô ý nhìn đến bình thuốc đặt ở trên tủ đầu giường, anh cầm lấy.
"Hạ Nhất Nhiễm! Em uống thuốc giảm đau?!" Đường Hạo Nam tức giận lớn tiếng quát, biết loại thuốc giảm đau này kỳ thật là một loại thuốc an thần, đối với thân thể ảnh hưởng rất lớn.
Hạ Nhất Nhiễm lúc này mạnh ngồi dậy, cầm lấy ly thủy tinh trên đầu giường, hướng thẳng Đường Hạo Nam ném tới!
"Tôi liền tính uống thuốc mà chết, cũng không uống nước thuốc của anh pha! Anh nếu còn không cút ngay tôi sẽ lập tức báo cảnh sát!"
Cốc nước nện ở trên người anh, áo lông trước ngực anh ẩm ướt một mảnh, cái ly rơi xuống đất, vỡ vụn thành mảnh nhỏ, giống như ý tốt của anh, bị ném thành mảnh nhỏ...
Hạ Nhất Nhiễm ngửi mùi nước thuốc cây ích mẫu, trong lòng đột nhiên mạnh đau thương...
Hồi ức ha xôi mà mơ hồ như thủy triều vọt tới...