Rỉ Sắt

Chương 50




“Anh là đồ lưu manh! Không biết xấu hổ, hừ…”

Giọng nói của Trường Hoan vừa nhỏ vừa tràn đầy xấu hổ, đôi mắt đẹp giống như nổi lên hơi nước, Giang Thiếu Huân nhìn dáng vẻ ngượng ngùng động lòng người của cô, trái tim anh như bị hòa tan vậy, anh vươn tay kéo Trường Hoan vào ngực, khàn giọng nói, “Chuyện tối hôm qua, tôi xin lỗi…”

Để nói được câu xin lỗi này có bao nhiêu khó khăn, Trường Hoan hiểu được, những ủy khuất, uất ức từ tối qua tan biến trong giây lát, lông mi thật dài của cô rủ xuống, cúi đầu đáp một tiếng, “Ừm.”

Cô yếu đuối quá, có thế thôi mà đã tha thứ cho anh rồi…

Giang Thiếu Huân thích nhất dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của cô, vốn dĩ chút không vui sinh ra bởi vì vết sẹo trên người cô chợt tiêu tan đi mấy phần.

Trường Hoan thấy cuối cùng sắc mặt anh cũng dịu xuống, nghĩ nhân cơ hội này, giải thích quan hệ với Đâu Đâu, “Còn có chuyện này, anh tư... Đâu Đâu không phải là con em…”

Lời còn chưa nói xong, Giang Thiếu Huân bỗng nhiên giơ tay chặn môi cô, “Chuyện trước kia của em không liên quan gì tới tôi mà tôi cũng không quan tâm tới quá khứ đó, em chỉ cần nhớ kỹ, hiện tại em là người phụ nữ của tôi, chỉ cần một lòng một dạ theo tôi là được.”

Trong lòng Giang Thiếu Huân đã cho rằng đứa bé này là con của Trường Hoan, cuộc sống trước kia của cô anh không tham dự, cho nên không có quyền can thiệp, đứa bé cũng đã ra đời, cũng không thể nhét nó về trong bụng, hiện tại cô là tình nhân của anh, anh muốn chính là sau này, đây là quyết định sau một đêm suy nghĩ của anh.

Cho nên Đâu Đâu nói muốn gặp anh, anh đã đồng ý.

Trường Hoan vẫn còn duy trì chút lý trí, cô đã quyết định giữ bí mật này trong bụng mình, cho dù là ai hỏi, cô sẽ kiên quyết không thừa nhận.

Hơn nữa, Giang Thiếu Huân tuy nói vậy, nhưng Trường Hoan biết, làm sao anh có thể không để ý chứ.

“Anh tư, Đâu Đâu nó… Thật sự không phải con của em…”

“Chú, Hoan Hoan, tại sao hai người còn chưa tới chơi?” Đâu Đâu đứng trên xe điện vui vẻ vẫy tay, lớn tiếng gọi Giang Thiếu Huân và Trường Hoan đến chơi với cậu.

“Tới ngay đây…” Trường Hoan đáp lại con một câu, còn muốn nói gì đó với Giang Thiếu Huân, lại thấy anh nhíu mày, rõ ràng không muốn tiếp tục đề tài này, cuối cùng Trường Hoan không nói tiếp nữa, liền tới chỗ Đâu Đâu.

Giang Thiếu Huân không đi qua, nhìn thấy nét mặt vui vẻ của Đâu Đâu và Trường Hoan, anh cũng nhịn không được mà vui vẻ theo, nhưng mà trò xe điện đâm nhau này quá ấu trĩ, anh nhớ rõ lúc mình năm tuổi cũng không thích mấy thứ này.

Đâu Đâu không chịu bỏ qua cho anh, thấy Giang Thiếu Huân rất lâu không đi qua, liền nhảy xuống xe điện, nhấc chân nhỏ chạy đến cạnh anh, trực tiếp ôm lấy đùi anh.

“Chú, chú đừng đứng nhìn mà, trò này vui lắm, chú lên đi, cháu dạy chú, chú không phải sợ đâu…”

Trẻ con mà quấn quít lên cũng làm cho người ta rất đau đầu, Trường Hoan thấy hình như Giang Thiếu Huân có chút không vui, nhanh chóng giữ chặt Đâu Đâu, “Đâu Đâu, con đừng làm chú khó xử, con quên mẹ đã nói gì với con sao?”

Đâu Đâu nghe vậy, đáng thương mà nhìn về phía Giang Thiếu Huân, “Chú, chú không muốn chơi sao, Đâu Đâu làm chú khó xử à…”

Giang Thiếu Huân không biết mình bị làm sao, đối mặt với đứa bé này, anh không thể cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của cậu.

“Ai nói vậy, chú sẽ chơi cùng Đâu Đâu, cháu có làm chú khó xử đâu mà.”

Giang Thiếu Huân trực tiếp ôm lấy Đâu Đâu, Đâu Đâu đắc ý làm mặt xấu với Trường Hoan, tay nhỏ bé ôm lấy cổ Giang Thiếu Khang, ôm chặt vô cùng.

Trường Hoan thấy một màn này, trong lòng bỗng nhiên nổi lên chua xót, có lẽ, tân sâu đáy lòng của con trai cô, khao khát có một người cha.

Là cô không tốt, đều là cô không tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.