Rỉ Sắt

Chương 49




Đâu Đâu nghe vậy, lập tức mím môi nhìn về phía Trường Hoan, dáng vẻ tội nghiệp tủi thân vô cùng, “Hoan Hoan, mẹ không thích chú sao? Chú tốt như vậy, còn thương Đâu Đâu nữa chứ…”

Làm sao Trường Hoan có thể nỡ nhìn Đâu Đâu như vậy, chỉ đành “nghiến răng nghiến lợi” nặn ra một chữ, “Thích.”

Khóe môi Giang Thiếu Huân cong lên, nhìn thấy biểu tình lúc này của cô làm tâm tình anh tốt vô cùng.

“Yeah, chú, chúng ta mau ra ngoài chơi thôi!” Đâu Đâu nhào qua ôm lấy chân Giang Thiếu Huân, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo mềm mại, nhìn qua thật sự vô cùng đáng yêu.

“Được, đi thôi, xuất phát!” Giang Thiếu Huân cúi người, trực tiếp bế Đâu Đâu lên.

Trên xe.

Ánh mắt Trường Hoan vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, Đâu Đâu ngồi giữa cô và Giang Thiếu Huân, nhóc con kia hưng phấn không thôi, luôn bám lấy Giang Thiếu Huân đặt ra những câu hỏi vô cùng trẻ con… 

“Chú, vì sao con cá lại ở trong nước vậy? Vì sao con cá lại không đi trên đường ạ?”

“Chú, vì sao con người lại có mười ngón tay? Vì sao con chó lại không có?”

“Chú, vì sao chó lại không nói chuyện? A… Chú mau nhìn, có trâu kìa…”

Trường Hoan cho rằng Giang Thiếu Huân sẽ không để ý mấy vấn đề buồn cười của Đâu Đâu, nhưng không ngờ, anh lại vô cùng kiên nhẫn mà trả lời cậu bé, Trường Hoan thật sự càng ngày càng khó hiểu, rốt cuộc thì người này có bao nhiêu khuôn mặt vậy?

Tóm lại, khuôn mặt nào mới là khuôn mặt thật của anh?

Trường Hoan nhịn không được nghĩ, người có tính cách như anh, tại sao lại có thể nhẫn nại như thế với Đâu Đâu chứ?

Có lẽ, đây là duyên phận giữa con người, lúc trước anh cứu Đâu Đâu, Đâu Đâu tự nhiên sẽ yêu thích lại còn thân thiết với anh, loại chuyện này thật đúng là nói thế nào cũng không rõ…

Đến khi ba người đi đến công viên trò chơi trên huyện, Trường Hoan phát hiện công viên này không có ai, cô không khỏi nghi ngờ, hôm nay cũng không phải ngày làm việc, thời tiết lại tốt như vậy, tại sao một bóng người cũng không thấy?

Đâu Đâu không chú ý tới mấy chuyện này, cậu hưng phấn chỉ chỉ trò xe điện đâm nhau trong đó, “Chú, Hoan Hoan, Đâu Đâu muốn chơi trò này!”

Trường Hoan muốn cùng chơi với Đâu Đâu, nhưng có Giang Thiếu Huân ở đây, cô không chắc là ngài tổng giám đốc này có nguyện ý hạ mình để chơi cùng Đâu Đâu không, liền giơ máy ảnh lên, “Đâu Đâu, con đi chơi đi, mẹ chụp ảnh cho con được không?”

Sau khi ra cửa, Giang Thiếu Huân liền phát hiện, trong mắt cô đều chỉ có Đâu Đâu, căn bản không có anh, cảm giác bị bỏ qua này khó tránh làm cho anh cảm thấy khó chịu, nhưng mà hình như cô gái nhỏ này vẫn còn đang tức giận…

“Còn giận à?” Bỗng nhiên Giang Thiếu Huân nhỏ giọng hỏi một câu.

Còn giận à?

Lời này là muốn nói với ai?

“Tôi đã bao cả nơi này, em có thể vui chơi thỏa thích, không cần lo lắng sẽ bị chó săn chụp phải, nếu muốn chụp ảnh cho Đâu Đâu thì để tôi chụp cho, em chỉ cần chơi thật vui là được rồi.”

Lúc nói chuyện sắc mặt Giang Thiếu Huân có chút không tốt, nhưng ý trong lời của anh là đang muốn lấy lòng cô. Trường Hoan không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Giang Thiếu Huân, anh là người cao ngạo như vậy mà lại chịu hầu hạ một người, làm việc này… Là muốn lấy lòng cô, muốn cầu hòa với cô?

Thấy biểu tình giật mình của Trường Hoan, Giang Thiếu Huân nhích tới gần cô, ghé vào tai cô nhẹ giọng nói một câu, “Có phải, nơi đó… Còn đau không? Nếu không thì tìm một chỗ nào đó tôi bôi thuốc cho em?”

Trường Hoan sững sờ tại chỗ, mãi đến nửa ngày sau cô mới phản ứng lại, chỉ cảm thấy bên tai ầm một tiếng nổ tung, cả người cô nóng lên, hai má đỏ hồng, đến ngay cả cổ và hai bên tai đều đỏ, nhịn không được nâng tay ôm lấy mặt mình, nói chuyện cũng lắp bắp, “Anh… Anh…”

“Tôi làm sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.