Rết Tinh Ngàn Năm

Chương 46




Thần thái ung dung của Du Chi Âm thi thoảng lại hiện lên trước mắt Ngôn Mặc .

Người xinh đẹp luôn có tư cách kiêu ngạo , được ánh hào quang vây quanh quen rồi , luôn cảm thấy bản thân mới là người đứng trên đỉnh nhìn xuống mọi người .

Nếu có người vọng tưởng muốn lung lay vị trí của bọn họ , bọn họ ngay lập tức sẽ khoe tư thái kiêu ngạo giống như khổng tước ra để cho người đó chùn bước.

Tư thái như Khổng Tước.

Ngôn Mặc nhớ đến cái vẻ mặt hất ngược mũi lên trời của Du Chi Âm lúc đi khỏi thì nhịn không được bật cười . Ban đầu Ngôn Mặc vốn không thấy ác cảm đối với vẻ đáng thương của Du Chi Âm , ít nhất thì cô ta không lên mặt vênh váo như mấy người đẹp khác , mà với danh tiếng trước đấy cô cũng cảm thấy cô ta cũng không quá tệ . Chỉ có điều , con người không phải là thiên sứ cũng chẳng phải là ác quỷ ; thật không may , rất nhiều người lại muốn sắm vai thiên sứ , nhưng lại xử sự giống như ác quỷ. Cũng như Du Chi Âm dùng cái phong cách cao quý kia xuất hiện trước mặt Ngôn Mặc .

Ngôn Mặc nghĩ thật ra Du Chi Âm không nhất thiết phải vội vàng nhúng tay vào như vậy . Cô đối với Nam Cung Nguyên không ôm bất kỳ ảo tưởng nào , cho nên sớm hay muộn Nam Cung Nguyên cũng là của cô ta mà thôi . Hiện tại cô ta không ngại phá hỏng hình tượng của mình tìm đến Ngôn Mặc chỉ có thể là nói cô ta đang sợ hãi . Còn cái kiểu cố ý nói đơn giản với Ngôn Mặc chẳng qua chỉ là để giữ thể diện cho mình .

Chuyện này Ngôn Mặc không nói cho bất kỳ ai , chỗ Nam Cung Nguyên cô lại càng tuyệt đối không thể nói , cô một mình nhẫn nại kìm xuống .

Lúc này mặc dù thi thoảng có thấy Du Chi Âm đi cùng Nam Cung Nguyên , nhưng nhìn vẻ mặt mất kiên nhẫn của Nam Cung Nguyên cũng đủ để nói cho mọi người biết hoa khôi trường đã bị knock-out . Điều này cũng mang đến ánh hưởng tiêu cực không nhỏ tới Ngôn Mặc , tất cả mọi người đều không moi ra được lý do sự cố chấp của Nam Cung Nguyên , vì thế tất cả đều hận không thể bắt Ngôn Mặc ra giải phẫu , nhìn xem cô rốt cuộc có điều gì không tầm thường , có thể khiến cho mỹ nữ Du Chi Âm thua thảm.

Cuối cùng hơn một tháng tôi luyện , Ngôn Mặc bây giờ có thể tự nhiên đi qua những ánh mắt khinh thường thể hiện rõ rành rành, tự nhiên ăn cơm trong tiếng thì thào to nhỏ , tự nhiên đọc sách trước lời châm chọc , tự nhiên giữ một khoảng cách không quá thân cận trong từng cử động .

Tất cả đều tự nhiên đến mức không thể tự nhiên hơn , thậm chí còn tự nhiên hơn cả trước kia . Tiểu Nhã và Yên Nhiên lại không nhìn ra , còn cảm thấy Ngôn Mặc thật đáng thương , Yên Nhiên rất tức giận bất bình nói ; "Ngôn Mặc , cậu đồng ý lời Nam Cung Nguyên đi , cho mấy con nhỏ xấu xa kia tức chết đi"

Ngôn Mặc lắc lắc ngón trỏ , nói : "Chuyện như vậy sao có thể hành động theo cảm tính được ? Không thích là không thích."

Yên Nhiên buồn bực , cực kỳ khó hiểu hỏi : "Vì sao không thích , chẳng có điểm gì để từ chối Nam Cung Nguyên cả."

"Vậy cậu thích cậu ta sao ?"

"Mình ? Cậu nói đùa gì vậy."

"Vậy là đúng rồi , với mình mà nói cũng là "nói đùa gì vậy"."

Yên Nhiên ngạc nhiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ngôn Mặc , quả nhiên , thế giới của Ngôn Mặc người khác không thể nào hiểu được .

Cuộc sống lớp mười gần kết thúc , lúc này , chân bó thạch cao của Ngôn Mặc cuối cùng cũng có thể tháo bỏ , sau khi đã quen với cảm giác nặng nề , đột nhiên lại thoải mái khiến cô không kịp thích ứng , cảm giác như thiếu chút gì đó , nhìn bên chân trống rỗng , trái lại còn cảm thấy như vậy rất kỳ quái , giống như lớp thạch cao kia đã trở thành một bộ phận trên người cô.

Ngôn Mặc cẩn thận ngẫm lại một năm này bản thân không làm được bao nhiêu chuyện ý nghĩa , nhưng lại là một năm đầy tai nạn . Cũng không biết sau khi phân ban xong có thể thay đổi hay không , ... phân ban , nói đến việc phân ban cảm giác nặng nề trong lòng cô lại nhiều hơn một phần , vốn cô làm chuyện gì cũng sẽ không do dự , cũng sẽ không hối hận , nhưng chỉ có lần này mới khiến cô khó xử như thế.

Sắp đến lúc "lão yêu" công bố danh sách phân ban .

Sau lúc đấy , không biết bão tố sẽ nổi lên như thế nào . Tâm tình lúc này của Nam Cung Nguyên rất tốt , không phải vì hai hai ngày thi cậu tiếp tục giữ vị trí đầu , cũng không phải vì đội bóng cậu đứng thứ nhất trong trận đấu bóng rổ , mà là bởi vì cậu nghĩ đến cuộc sống sau này cũng có thể học cùng một lớp với Ngôn Mặc , tâm tình liền vô cùng vui sướng .

"Cậu đừng ở đó vui vẻ nữa , nhìn miệng cậu sắp rách đến nơi rồi đấy" Ôn Lĩnh hận không thể lấy chỉ khâu lại cái miệng của người bên cạnh cậu lại , mấy ngày này tinh thần của cậu ta dâng trào giống như ăn phải thuốc kích thích , có hôm nửa đêm còn đi gọi điện cho cậu , kết qua chẳng qua chỉ là bởi vì ngủ không được muốn tìm người tâm sự .

"Có gì mà cậu vui , cô ấy chọn ban Tự nhiên nhưng không nhất định là ở cùng một lớp với cậu , nhớ kỹ chia lớp là ngẫu nhiên ." Ôn Lĩnh không chịu nổi đẩy cái mặt Nam Cung Nguyên ra chỗ khác.

Nam Cung Nguyên đắc ý lắc đầu , không thèm nhìn đến vẻ mặt chán ghét của Ôn Lĩnh , thần bí cười hì hì : "Vì để có thể ở cùng lớp với cô ấy , mình đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi."

"Cái gì ? Cậu động tay chân chỗ nào à?"

"Đừng nói khó nghe như vậy . Mình chỉ đi đến phòng hướng dẫn xin chuyển lớp."

Nam Cung Nguyên cười tà.

"Thật hay giả vậy , việc này có thể xin được không ?"

"Không thể được cũng phải được , mình sẽ nhờ bố xin thử" Nam Cung Nguyên nhỏ giọng nói với Ôn Lĩnh.

Ôn Lĩnh không thể tưởng tượng nổi nhìn Nam Cung Nguyên , cậu ta là người chưa bao giờ dựa vào người có quan hệ , mặc dù chuyện này không tính là chuyện lớn gì , nhưng mà có thể khiến cho Nam Cung Nguyên đi vận dụng quan hệ , thật sự là khiến cho cậu giật mình. "Vẻ mặt của cậu là gì vậy ?"

Nam Cung Nguyên nhíu mày , nhìn bộ dạng của Ôn Lĩnh giống như cậu ta đang nhìn thấy ET vậy .

"Không có gì , chỉ là mình muốn nói , cậu nhất định rất thích Tả Ngôn Mặc."

Nam Cung Nguyên đỏ mặt , dùng khuỷu tay không khách khí thúc vào bụng Ôn Lĩnh , nói : "Cậu đừng bình tĩnh mà nói như ra mấy lời làm mình xấu hổ như vậy."

Hỏng rồi hỏng rồi , Ôn Lĩnh than khóc , Nam Cung nguyên cởi mở tự nhiên trước kia lại bị Tả Ngôn Mặc phá hỏng như vậy .

Thời khắc cuối cùng trước khi tan học "lão yêu" cầm danh sách đi vào trong lớp.

Từng đôi mắt đều dõi theo từ giấy trong tay ông .

"Sau kỳ kiểm tra cuối kỳ sẽ phân ban , bây giờ tôi sẽ thông báo lớp của mọi người sau này."

"Thật căng thẳng mà , Ngôn Mặc , không biết chúng ta có thể cùng lớp với nhau hay không."

Yên Nhiên nắm chặt tay Ngôn Mặc , ngạc nhiên phát hiện tay Ngôn Mặc đã lạnh lẽo .

Ngôn Mặc hít thở đều , hai tay đặt lên đầu gối , cúi đầu , mở rộng bàn tay , bên trên còn có thể mơ hồ nhìn rõ từng mạch máu màu xanh nổi lên .

"Lão yêu" đọc tên từng người một , lớp trưởng Ôn Lĩnh là lớp 7 ban khoa học tự nhiên , Nam Cung Nguyên cũng được chia đến lớp 7 ban khoa học tự nhiên . Hai người nhìn nhau cười , oán nghiệt từ nhỏ đến giờ lúc này lại được kiểm chứng , bạn thân chính là bạn thân , cho dù quay đi quay lại thế nào cũng bị trói lại với nhau. Lúc Yên Nhiên nghe thấy mình bị chuyển đến lớp 8 ban khoa học tự nhiên , cô khẩn trương nhìn Ngôn Mặc : "Tiểu Nhã chọn học Nhân văn , không thể chơi với mình , Ngôn Mặc , cậu nhất định phải học lớp 8 đấy . Như vậy chúng ta mới có thể ở cùng với nhau hai năm được."

Ngôn mặc nhìn vẻ mặt chân thành của Yên Nhiên , hai tay còn chắp lại làm bộ như đang cầu nguyện , cảm giác tội ác đột nhiên nảy sinh . Cô không dám lên tiếng , im lặng chờ đợi khoảng khắc sắp đến.

"Cuối cùng , Tả Ngôn Mặc ."

"Lão yêu" ngẩng đầu nhìn Ngôn Mặc nói : "Em muốn đổi học ban Nhân văn phải không . Học kỳ sau em được phân đến lớp 12 ban Nhân văn ."

"Ngôn Mặc !"

Yên Nhiên không thể tin được quay phắt lại nhìn Ngôn Mặc đang im lặng , sự mất mát cùng kinh ngạc trong ánh mắt cô như gai nhọn quất vào trong tim Ngôn Mặc .

"Mình xin lỗi"

Ngôn Mặc tránh ánh mắt của Yên Nhiên , giọng nói của cô mỏng manh rủn rẩy .

Ngôn Mặc kìm nén quyết tâm nhắm mắt lại , bây giờ ngoài nói xin lỗi ra , cô không biết còn có thể nói gì.

"Cái gì ? Thầy , thầy vừa nói gì vậy ?"

Phản ứng mạnh không đơn thuần chỉ có Yên Nhiên , còn có một người là - Nam Cung Nguyên .

"Hả ? Nam Cung Nguyên , em vừa hỏi gì vậy ?"

"Em muốn nói , bây giờ có thể sửa đổi nguyện vọng được sao ?" Tiếng nói của Nam Cung nguyên ẩn chứa tâm tình kích động lúc này của cậu . "Đương nhiên , nếu cảm thân mình không thích hợp đương nhiên có thể sửa , cho nên mọi người mới phải cẩn thận . Chỉ có vậy thôi , ôn tập cho tốt , thành tích lần này của các em sẽ được chuyển đến lớp 11 của các em ."

"Lão yêu" nói xong liền rời đi.

Ngôn Mặc không dám mở to mắt , Yên Nhiên ở một bên trầm mặt . Tiểu Nhã được phân đến lớp 12 , nói cách khác chỉ có Yên Nhiên tách khỏi các cô.

Đây là điều Yên Nhiên không ngờ được , Tiểu Nhã cũng bất ngờ , ngay cả Nam Cung Nguyên cũng không ngờ được như vậy .

Chỉ có mình Ngôn Mặc biết , nhưng cô từ đầu đến cuối đều không nói cho bất kỳ ai việc cô sửa lại nguyện vọng từ lúc nào , cũng không biểu lộ dấu hiệu gì , cô cho bọn họ một ánh trăng trong gương , sau đó lại tự tay đập vỡ nó.

"Mình đi trước"

Ngữ điệu lạnh lùng của Yên Nhiên vang ngay bên tai , Ngôn Mặc không lên tiếng ngăn cản.

"Làm sao bây giờ , Yên Nhiên giận rồi , Tiểu Mặc à , cậu đi giải thích với cậu ấy một chút đi . Nhanh đi đi , cậu ấy đã ra cửa rồi"

Tiểu Nhã rất nóng vội , không ngừng kéo cánh tay Ngôn Măc , một bên lại trơ mắt nhìn bộ dạng sắp khóc của Yên Nhiên chạy ra khỏi phòng học.

"Cậu đi đi , mình nghĩ bây giờ mình đi cũng vô dụng"

Ngôn Mặc nhắm mắt lại , thần sắc trấn định , không có bất kỳ ý muốn hoạt động nào , lời nói bình tĩnh của cô khiến Tiểu Nhã ngừng động tác kéo cô lại.

"Cậu không để ý sao ? Ngôn Mặc , làm sao cậu có thể như vậy chứ?" Tiểu Nhã không thể hiểu nổi chất vấn Ngôn Mặc , sau đó nhanh chóng xoay người lao ra khỏi phòng học đuổi theo Yên Nhiên đã rời đi. Ngôn Mặc chậm rãi mở mắt , mệt mỏi dùng ngón tay ray huyệt thái dương.

Trong phòng học yên tĩnh lạ thường , mọi người đều đã đi về . Chỉ còn lại một mình Ngôn Mặc .

Bóng chiều tà ngoài cửa sổ chiếu lên bàn học của cô và Yên Nhiên .

Có thể nhìn thấy rõ từng hạt bụi trôi nổi trong không khí.

Thở một hơi , chúng sẽ bay tứ tán , sau một lát lại tụ tập lại.

Chỗ nối nhau giữa hai bàn học có hai con gấu nhỏ vô cùng đáng yêu . Đó là nét vẽ của Yên Nhiên , cô nói con bên trái gầy teo mang cặp kính tiến sĩ thật to kia chính là Ngôn Mặc , còn con bên phải đẹp trai kiêu ngạo mặc quần áo phông chính là cô.

Ở giữa hai con gấu được Yên Nhiên dùng một trái tim nho nhỏ nối lại .

Lúc Ngôn Mặc nhìn vào bức vẽ này liền ngẩn người , chẳng bao lâu sau chính cô cũng đáng yêu giống Yên Nhiên , lúc nhàm chán thích vẽ nghệch ngoạc mấy thứ con gái thích lên bàn. Lúc trước bản thân còn chê cười Yên Nhiên ngây thơ , nhưng vì sao bây giờ nhìn đến bức vẽ này lại khó chịu như vấy ? Giống như tình yêu nho nhỏ này ra bay đi bất cứ lức nào , không quay trở về nữa.

"Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không ?"

Phía sau Ngôn Mặc đột nhiên vang lên một tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng , nghe không ra có cảm xúc gì , giống như đấy chỉ là một câu hỏi bình thường.

Ngôn Măc nhất thời cảm thấy máu toàn thân mình đang chảy ngược , tiếng nói của Nam Cung Nguyên giống như ma chú làm toàn thân cô cứng lại không cử động nổi.

"Đừng gạt tôi , Tả Ngôn Mặc , tôi muốn nghe lời nói thật lòng của cậu."

Ngôn Mặc kinh ngạc vì sự bình tĩnh của Nam Cung Nguyên , cô đã từng nghĩ đến phản ứng của cậu sau khi biết , cô cho là cậu sẽ lại lớn tiếng với cô , sẽ lại tức giận chạy đến trước mặt cô nỏng nảy giống như một con sư tử nhỏ , hoặc là sẽ lại lộ ra ánh mắt bi thương khiến cô không dám nhìn vào mắt cậu .

Sự bình tĩnh lúc này của cậu trái lại càng khiến cho Ngôn Mặc không biết làm thế nào.

Ngôn Mặc mở to mắt nhìn , nhìn thấy những hạt bụi bay chơi đùa trước mặt mình , giống như cùng hết mười phần sức mạnh nhẹ giọng nói .

"Tôi nói rồi , tôi không thích nghe những điều đó"

Ngôn Mặc không dám quay đầu lại , cô nghe được tiếng bước chân Nam Cung Nguyên đứng dậy đi về phía cô , tiếng vang ở trong phòng học vắng vẻ , âm hưởng linh hoạt khôn lường.

Nhưng mà , cậu không đi tới , chỉ ngồi xuống sau lưng cô .

"Hay là , cậu muốn tôi nói hộ cậu ?"

Hiện tại , giọng nói của cậu càng truyền vào tai Ngôn Mặc rõ ràng hơn .

"Tôi không biết cậu đang nói gì ."

Ngôn Mặc không nghĩ ra nắng chiều chiếu lên má trái mình cũng lại cảm thấy nóng bức đau nhức.

"Bởi vì , cậu không muốn ở gần tôi , đúng không ?"

"Sao cậu lại nghĩ như vậy , cho dù tôi có chọn ban xã hội , chúng ta cũng chưa chắc có thể phân đến một lớp , không phải sao ." Ngôn Mặc miễn cưỡng nở nụ cười , dường như chỉ có vậy mới có thể xoa dịu tâm tình áp lực lúc này của cô.

"Tả Ngôn Mặc" Ngữ khí của Nam Cung Nguyên đột nhiên mềm nhẹ xuống , trái tim của Ngôn Mặc bởi vậy mà càng không kìm được đập nhanh hơn , thế nhưng khi cậu mở miệng lại là "Cậu lừa tôi" Thời gian chậm rãi trôi qua , bóng tà đã mất hơn phân nửa , khuôn mặt của Ngôn Mặc hiện lên dưới ánh mặt trời , một nửa chìm trong bóng tối.

"Đầu là lỗi của tôi sao ? Tôi chỉ muốn chấp nhận cái gọi là thích của cậu mà thôi , chẳng lẽ ngay cả lựa chọn tôi cũng không có quyền sao ? Nam Cung Nguyên , cậu hoàn toàn không biết cuộc sống hiện tại của tôi như thế nào . Trước kia , tôi bị người khác coi thường , tôi không thấy sao hết . Thế nhưng hiện tại , mọi người đều dùng ánh mắt giống như nhìn kẻ thù trông vào tôi . Còn cậu có nghĩ đến ảnh hưởng một câu nói thuận miệng cậu tạo ra cho tôi hay không ?" Ngôn Mặc nắm chặt nắm đấm , nhìn chằm chằm vào bảng đen phía trước , giống như đang nhìn vào mặt Nam Cung Nguyên , cô cố gắng để tiếng nói của mình không quá cao trong phòng học yên tĩnh này , những lời này là lời cô luôn muốn nói với Nam Cung nguyên .

Nam Cung Nguyên đột nhiên đứng dậy , đi đến trước mặt Ngôn Mặc . Ngôn Mặc nhanh chóng nhắm mắt lại , che đi trấn tĩnh không giống ngày thường trong mắt mình.

"Tôi biết , tôi đều biết . Nhưng tôi vẫn phải làm như vậy . Nếu cậu không giấu bản thân đi như vậy thì sao lại cảm thấy đau khổ chứ ? Có lẽ , cậu có thể thử đón nhận ..."

"Không có khả năng" Ngôn Mặc mở mắt , cắt đứt lời Nam Cung Nguyên nói.

Gương mặt của Nam Cung Nguyên gần trong gang tấc. Đôi đồng tử màu hổ phách của cậu giờ phút này đang tỏa ánh sáng vàng , ngay cả lông mi cũng như phủ lên một lớp vàng . Nhưng màu vàng này lại ảm đạm như vậy , ảm đạm đến mức bi thương sắp trào ra khỏi mắt cậu . Tầm mắt của Ngôn Mặc rơi xuống cổ cậu , trong tình huống yên tĩnh như vậy , Ngôn Mặc dường như có thể nhìn thấy nơi mạch đập đang rung động . "Được rồi , tôi đã biết"

Nam Cung Nguyên đến gần Ngôn Mặc hơn một chút , ánh mắt cậu nhìn vào khuôn mặt lạnh nhạt của Ngôn Mặc , nói : "Để cho tôi ôm cậu một cái được không?"

"Cái gì?" Ngôn Mặc nghĩ rằng mình nghe nhầm , nhưng ngay khi cô chưa kịp phản ứng , Nam Cung Nguyên đã cúi người xuống , nhẹ nhàng ôm lấy vai cô.

Tựa như lông chim đậu lên trên vai.

Hơi thở riêng biệt của nam sinh lập tức bao phủ xung quanh Ngôn Mặc .

Từ trước đến giờ , Ngôn Mặc chỉ tiếp xúc qua mùi hương giống như hương cỏ trên người Bạch Đạm . Hơi thở xa lạ như hương bạch hà trên người Nam Cung Nguyên làm cho đại não của Ngôn Mặc trống rỗng .

Nhưng chỉ tích tắc , cậu đã buông cô ra.

Ngôn Mặc ngơ ngác nhìn cậu , quá trình này quá nhanh , nhanh đến như giống như chưa có việc gì xảy ra , tất cả chỉ là ảo giác của cô.

"Tôi không trách cậu , nhưng tôi cũng sẽ không từ bỏ . Rất kỳ quái đi , vốn thật sự rất giận , cảm giác mình bị chơi xỏ , nhưng bay giờ lại không thể nào giận nổi."

Nam Cung Nguyên đứng thẳng người , ngẩng đầu lên , Ngôn mặc ngẩng đầu nhìn cậu , chỉ nhìn thấy rõ khuôn cằm cậu , nhưng cô cảm giác được cậu đang cười , chỉ có điều nụ cười này không phải thói quen của cậu , cậu tiếp tục nói , "Tôi tin rằng cậu cũng sẽ học rất tốt các môn khoa học xã hội . Thật ngại , tôi phải về trước , cậu đi đường cẩn thận"

Lần đầu tiên Nam Cung Nguyên xoay người trước Ngôn Mặc , bóng lưng cao gầy nhanh chóng biến mất trước cửa phòng học .

Trước kia mỗi lần đều là cậu nhìn bóng lưng của Ngôn Mặc , nhìn mãi , nhìn đến khi không thấy nữa , cậu vẫn nhìn . Không nhớ là ai đã nói , nếu một người nhìn bóng lưng người kia đi xa , có thể nói trong lòng người đó vô cùng muốn đi cạnh người kia .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.