Rết Tinh Ngàn Năm

Chương 34




Mấy ngày nay khi không có việc gì Ngôn Mặc liền ngẩn người nhìn chằm chằm vào nơi nào đó , nhưng nghĩ lại cẩn thận , trong đầu đều trống rống , không biết đang nghĩ cái gì . Đây đối với Ngôn Mặc mà nói không phải là chuyện nhỏ , cô trước kia bất luận làm gì cũng có thể làm đến mức hết sức tập trung , không hề phân tâm . Cũng chính vì ưu điểm như vậy , cửa hàng trưởng mới rất thích và yên tâm giao công việc cho Ngôn Mặc . Thế nhưng , gần đây cô ngoài việc ngây ra không nghe thấy tiếng khách hàng gọi , còn phạm phải mấy lỗi không đáng . Đến lỗi cửa hàng trưởng còn lo không biết có phải bởi vì cô mệt mỏi quá cho nên thân thể không chịu nổi , muốn chủ động cho cô nghỉ .

Ngôn Mặc cám ơn ý tốt của cửa hàng trưởng , tỏ ý mình vẫn có thể kiên trì .

Nhưng mà , cửa hàng trưởng đại nhân hiển nhiên là không tin Ngôn Mặc , đem chuyện này báo cáo chi tiết cho cha . Không bị cha biết còn tốt lành , một khi cha đã biết , Ngôn Mặc lập tức bị bắt cuộc trước khi vào học không được phép đi làm thêm , nhất định phải nghỉ ngơi đến ngày khai giảng một tuần sau mới có thể quay trở lại làm việc .

Ngôn Mặc đương nhiên kiên quyết phản đối , lặp lại nhấn mạnh mình tuyệt đối không có vấn đề gì .

Nhưng mà , haiz , anh Air , chị Thi Hoa còn cả anh "lòng trắng trừng" , ngay cả Đại mập và Tiểu còi , tất cả đều đứng về phía cha , chung một chiến tuyến , quát không được , dụ dỗ không xong , liền ngang nhiên uy hiếp , cha nói , nếu Ngôn Mặc lần này khăng khăng không nghe lời của ông sẽ không cho cô phần tiên lương tháng này . Mà bên cửa hàng trưởng cũng sẽ không cho .

Cân nhắc lợi hại , Ngôn Mặc đành phải đồng ý .

"Nhưng mà , cha , con không đến hát thật sự không sao chứ?"

"Ha ha , nhóc con , nhóc đừng có mà coi thường Tô Bạch Đạm của chúng ta , người hâm mộ cậu ta có thể xếp hàng từ Sơn Hải Quan đến Gia Dục Quan* cũng còn không xong ấy chứ."

* Sơn Hải Quan - Gia Dục Quan - Cư Dung Quan , là một trong các cửa ải chính của Vạn Lý Trường Thành . Di tích này nay thuộc quận Sơn Hải Quan, Tần Hoàng Đảo, Hà Bắc.

Cho nên , kết quả chính là giống như bây giờ , Ngôn Mặc ở dưới khu phố chợ trung tâm đợi Bạch Đạm . Nếu một người luôn có cuộc sống khẩn trương và bận rộn , nay đột nhiên lại có được một ngày hoàn toàn tự do nhàn rỗi , ngược lại còn cảm thấy toàn thân trống rỗng , không có việc gì . Tựa như một người trúng độc đã lâu, mỗi một bộ phận trong thân thể luôn ở trong trạng thái cảnh giác đấu tranh , thế nhưng một ngày , độc trong người hắn đột nhiên hết đi , thay vào đó lúc này , chức năng sinh lý của hắn có thẻ sẽ không thể thích ứng với điều này mà nhanh chóng trở nên suy kiệt .

Ngôn Mặc đem suy nghĩ này nói cho chị Thi Hoa , sau đó bị chị Thi Hòa vô tình ném lại một câu : "Em , đúng là đáng coi thường."

Lúc này , Bạch Đạm cuối cùng cũng xuất hiện ở trước mặt Ngôn Mặc .

Anh chạy đến trước mặt Ngôn Mặc , thở không ra hơi nói : "Chờ lâu không , trên đường thật sự rất đông , xe của anh không qua được , đành phải chạy tới , em không giận đấy chứ?"

Bạch Đạm vì chạy bộ mà ngay cả áo khoác cũng cởi ra , trên mặt cũng vì vậy mà đỏ lên , nhìn qua liền liên tưởng đến câu " Diện nhược đào hoa , phân ngoại yêu nhiêu." *

* Mặt như hoa đào , đặc biệt yêu nghiệt."

"Không sao , cứ từ từ là được rồi , không cần vội vã như vậy." Ngôn Mặc giúp Bạch Đạm cầm áo khoác trên tay anh , "Đi đâu ăn?"

Ngày hôm qua Bạch Đạm gọi điện thoại hẹn Ngôn Mặc đi ăn cơm , nói là muốn Ngôn Mặc thư giãn , buổi tối còn mời cô đi xem phim . Ngôn Mặc chưa bao giờ thích ra ngoài đi chơi , trong kỳ nghỉ nếu không làm thêm thì ở nhà nghỉ ngơi . Có điều , thi thoảng như vậy cũng không tồi . Cho nên cũng vui vẻ đồng ý .

"Nhóc con , mấy ngày nay nghỉ ngơi có khỏe không?" Sau khi hơi thở vững vàng , Bạch Đạm hỏi.

"Không tốt , rất nhàm chán . Em muốn quay lại làm việc." "Haiz , sao em lại không biết hưởng thụ cuộc sống như vậy chứ ? Cuộc sống vội vàng cũng nên thả lỏng chút , con gái nên đi phố mua sắm , trang điểm cho mình, cách ăn mặc của em khi ở trường anh không bình luận gì , nhưng mà bây giờ đang là kỳ nghỉ , haiz , có cần phải tiếp tục giả dạng xấu như vậy không?"

Ngôn Mặc hiển nhiên là không có hứng thú đối với lời khuyên bảo của Bạch Đạm , cô nhìn từng bảng hiệu khác nhau trên đường đi , nói : "Người khác không biết em thì thôi đi , sao ngay cả anh cũng nói như vậy chứ?"

"Anh nói thật , nhóc con , em có nghĩ tới việc không làm thêm chỉ yên ổn học tập ?

Cao trung là thời điểm quan trọng , không thể vì làm việc mà ảnh hưởng đến học tập . Cha tuyệt đối không tán hành , nếu em còn vì chuyện tiền nong mà không yên tâm thì sau này có việc trả lại sau cũng được . Nếu thi đậu vào trường đại học tốt..."

"Anh xem phiếu điểm của em rồi."

Ngôn Mặc dừng lại nghiêng người , thu hồi lại khuôn mặt tươi cười nhìn Bạch Đạm .

"Không phải , Ngôn Mặc , là anh vô tình , hôm đó em đặt ở trên bàn , anh chỉ ..."

"Còn anh thì sao , vì sao anh lại bỏ học ? Vì sao anh không thi đại học?"

"Em nói anh ? Nhóc Mặc này , anh của em không phải trông vào việc đấy , hơn nữa , anh có giấc mơ của anh." Bạch Đạm nhếch môi mỏng tự giễu cười dau đó lại chuyển sang một loại tươi cười kiên định .

"Em cũng vậy , em cũng giống anh , có có suy nghĩ của em , em cũng biết mình đang làm gì."

"Anh biết , có điều tự làm một mình cũng không nên , có chuyện gì nhớ rõ nhất định phải nói cho anh biết."

Bạch Đạm cúi người , điểm nhẹ lên mũi Ngôn Mặc một cái . "Đừng chọc mũi em nữa , em không phải con nít."

Ngôn Mặc tránh sang bên cạnh , bất mãn than thở nói.

"Ha ha , nhóc con có lớn nữa cũng không bằng anh."

Bạch Đạm cho dù cười to không chút phong độ như vậy , nhưng lại rất dễ nhìn , không hề phá hỏng khí chất của anh . Người đẹp chính là người đẹp , như thế nào cũng đẹp .

"Nhóc con , anh thấy ăn ở chỗ này được dấy . Em có thích ăn đồ Hàn Quốc không?"

Ngôn Mặc nhìn theo hướng tay Bạch Đạm chỉ , quả nhiên phía sau cô có một hàng thịt nướng Hàn Quốc .

"Ăn ở tiệm này đi."

Hai người nhất trí đi vào trong cửa tiện . Đột nhiên Ngôn Mặc cảm thấy lông tơ trên lưng dựng thẳng lên , cảm giác được một ánh mắt khác thường , Ngôn Mặc ngập ngừng nhìn về phía bên phải.

Áo khoác thể thao màu xanh đậm , áo len cổ thấp màu lam , quần bò xanh thẫm , Nam Cung Nguyên giống như Tu La của một xã hội suy tàn , đứng lặng yên ở đằng kia nhìn Ngôn Mặc và Bạch Đạm .

Giờ khắc này , trong đầu Ngôn Mặc thoáng hiện vô số kiểu ứng đối , lại phát hiện thân thể của mình không có cách nào phản ứng nổi.

Trên khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp giống như tranh thủy mặc của Nam Cung Nguyên dường như bị một đám mây đen tích bão ập tới .

Con ngươi màu hổ phách nhiễm lên một nét bút đen tuyền.

"Nhóc Mặc , sao vậy ?" Bạch Đạm khó hiểu nhìn Ngôn Mặc đột nhiên bất động , phát hiện tầm mắt của cô đang nhìn về phía bên phải . Một nam sinh tuấn tú đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn bọn họ .

Tầm mắt của Bạch Đạm và Nam Cung Nguyên giao nhau giữa không trung , không khí xung quanh lập tức tỏa ra mùi của thứ gì đó đang bị đốt chát .

Bạch Đạm cảm nhận thấy người nam sinh anh tuấn này rõ ràng là có địch ý đối với mình.

"Cậu ta là ai vậy ?”

Bạch Đạm cảm giác được khí thế trên người cậu nam sinh này không tầm thường , thấp giọng hỏi Ngôn Mặc .

“Bạn học cùng lớp”

Lúc này , Nam Cung Nguyên đã bước đi về phía bọn họ .

Ngôn Mặc trấn định đứng đó , đón nhận ánh mắt mang tính xâm lược của cậu .

Nam Cung Nguyên đứng lại trước mặt bọn họ , đột nhiên cười tươi như hoa chào hỏi Ngôn Mặc : “Bạn học Tả thật tình cờ , không ngờ lại gặp cậu ở chỗ này.”

Ngôn Mặc bị vẻ trở mặt nhanh như vận tốc ánh sáng cùng vẻ tươi cười trên mặt cậu làm cho ngẩn ra một chút : “ Ờ.”

“Hôm nay có vẻ như cậu rất rảnh rỗi thì phải.” Thản nhiên đánh giá Bạch Đạm bên cạnh Ngôn Mặc ở khoảng cách gần , khí chất tao nhã giống như ánh trăng trên người Bạch Đạm khiến Nam Cung Nguyên trầm xuống .

Hai chữ “rảnh rỗi” này được Nam Cung Nguyên nghiến chặt răng .

Ngôn Mặc im lặng .

“Nếu cậu đã hiếm khi có được ngày rảnh rỗi , như vậy bữa cơm kia của chúng ta giải quyết luôn hôm nay đi.”

Nam Cung Nguyên vẫn cười nói với Ngôn Mặc . Sắc mặt của Ngôn Mặc hiện giờ cũng chẳng phá hơn chút nào . Cảnh giới cao như cô đặt vào việc ứng phó với Nam Cung Nguyên lại có chút bó tay luông cuống.

“Thật ngại , hôm nay tôi không rảnh.”

“Nhìn dáng vẻ của cậu không giống như là đi làm thêm ?”

“Bây giờ tôi có hẹn”

“Vậy cũng phải có thứ tự trước sau chứ? Tôi nhớ là bảy ngày trước tôi cũng đã hẹn với cậu.”

“Tôi cũng nhớ rõ tôi đã từ chối.”

Ngôn Mặc bình tĩnh trả lời.

Trong mắt Nam Cung Nguyên đã không còn ý cười nữa , đôi đồng tử màu hổ phách dần thu nhỏ lại , nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười.

“Tả Ngôn Mặc , chỉ là một bữa cơm mà thôi , sau cậu phải từ chối cách trăm dặm như vậy chứ?”

“Nam Cung Nguyên , chỉ là một bữa cơm mà thôi , cậu cần gì phải cố chấp như thế?”

“Nếu tôi kiên trì đấy?”

“Vậy tôi không còn gì để nói.”

“Cậu rảnh rỗi ăn cơm với người khác , lại không ăn cơm cùng tôi được sao?”

Nam Cung Nguyên xé rách lớp mặt nạ “hoàng tử” của cậu , giữ chặt lấy tay Ngôn mặc .

“Nam Cung Nguyên , cậu sai rồi , tôi có quyền lựa chọn.”

Ngôn Mặc thấy cậu lại có hành vi vô lễ với mình lần nữa thì giận tái mặt .

“Tôi mặc kệ , hôm nay cậu nhất định phải đi với tôi.” Nam Cung Nguyên ngang ngược nói , đầu nóng lên , cũng không để ý việc bây giờ mình làm sẽ có hậu quả gì , tay dùng lực kéo Ngôn Mặc qua phía mình . Ngôn Mặc bị cậu kéo suýt nữa thì ngã sấp xuống.

Cảnh tượng như vậy đã là lần thứ hai rồi , Ngôn Mặc nhớ lại những việc không thoải mái lần trước . Hiện tại , Ngôn Mặc lại một lần nữa cảm giác được thân thể cùng sức lực của mình và Nam Cung Nguyên chênh lệch quá lớn .

“Bỏ tay của cậu ra.”

Một bàn tay nắm lấy cánh tay của Nam Cung Nguyên . Ngôn Mặc nhìn thấy trên mặt Bạch Đạm lộ ra biểu cảm lạnh lùng chưa từng có trước giờ , Bạch Đạm tức giận , Ngôn Mặc rất hiếm khi chứng kiến thấy vẻ tức giận trên khuôn mặt luôn tươi cười , thích trêu chọc người khác của Tô Bạch Đạm .

Bạch Đạm từ nãy giờ chưa nói chen vào , nếu là bạn học của nhóc con thì mình cũng không nên tùy tiện nói chen vào . Nhưng mà tình thế phát triển càng lúc càng không bình thường , nhìn thấy hành vi thô lỗ của dối phương , anh cũng không cần phải … giả bộ khách khí , trực tiếp mạnh bạo .

Nam Cung Nguyên nhìn khuôn mặt xinh đẹp giống như đàn bà của Bạch Đạm , không ngờ sức lức của anh lại lớn vậy . Thế nhưng , tay Nam Cung Nguyên nắm rất chặt , không có chút ý tứ muốn thả ra .

“Anh là cái quái gì chứ?”

Lần trước nhìn thấy anh ta và cô rất thân mật .

Lần này lại nhìn thấy anh ta và cô ấy thân mật cạnh nhau .

Người này rốt cuộc là cái gì của Tả Ngôn Mặc ?

“Tôi , là người thân hơn so với nhiều người bên cạnh Ngôn Mặc .” Bạch Đạm không chút khách khí trả lời. “Tôi có việc tìm Tả Ngôn Mặc , không phải tìm anh.” Lời nói của Bạch Đạm đối với Nam Cung Nguyên mà nói quả thực là thêm dầu vào lửa , sức lực trên tay lại tăng thêm vài phần.

Hai người đối mặt nhìn nhau . Cánh tay ba người giằng co một chỗ.

“Tôi sẽ không để cho cậu mang cô ấy đi.”

“Hừ , tôi chính là muốn ..A!”

Lời còn chưa nói xong , Nam Cung Nguyên đã cảm thấy bắp chân đau nhức , lực đạo trên tay cũng theo đó mà thả lỏng ra , Ngôn Mặc ngay lập tức hất tay cậu ra.

“Tôi và cậu không có gì để nói.’

Ngôn Mặc lớn tiếng quát một tiếng về phía Nam Cung Nguyên , trên mặt không còn vẻ vô cảm , mà là vẻ mặt tức giận thật sự .

Vừa rồi Ngôn Mặc đá Nam Cung Nguyên một cái , tên này thật sự rất đáng đánh , cậu ta nghĩ cậu ta là ai chứ , đúng là bị mắc “bệnh hoàng tử” nghiêm trọng , còn nghĩ rằng cô dễ bắt nạt sao ? Mình không phản công xem ra không được !”

“Chúng ta đi.”

Ngôn Mặc không quay đầu lại bước nhanh rời di .

Bạch Đạm không rời đi ngay lập tức , nhìn Nam Cung Nguyên đang nhăn nhó mặt mày , thấp giọng uy hiếp : “Cẩn thận một chút cho tôi , còn có lần sau tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cậu.”

Tả Ngôn Mặc luôn bỏ lại bóng lưng cho cậu .

Tả Ngôn Mặc luôn để cho cậu không chịu nổi.

Tả Ngôn Mặc luôn từ chối cậu .

Tả Ngôn mặc luôn khiến cậu mất đi khả năng kiềm chế mình thường . Nam Cung Nguyên chậm rãi đứng thẳng lưng , điện thoại trong túi từ đầu tới giờ luôn rung lên không ngừng , lúc này lại bắt đầu rung .

“A lô”

“Tiểu tử nhà cậu cuối cùng cũng nghe điện thoại rồi , cậu ở đâu đấy ? Sao lại bỏ tụi tôi lại như vậy chứ , a lô , cậu có qua nữa không ? Nến đã cắm hết rồi , tiệc sinh nhật này của cậu , cậu mà không đến tụi tôi không dám động đâu .” Ôn Lĩnh ở đầu bên kia rất ổn ào , một đám tiểu tử ở bên đó không biết đang kêu gào cái gì.

“Không tới nữa!”

Nam Cung Nguyên xanh mặt , nặng nề cúp điện thoại .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.