Rết Tinh Ngàn Năm

Chương 119




(Câu chuyện về Tịch tiên sinh và bà Tịch ai chưa đọc có thể đọc "Vì sao đông ấm/ Nơi nào đông ấm, nơi nào hạ mát" của Cố Tây Tước.)

1.

Trong viện bảo tàng, Phó Bắc Thần ôm con gái hai tuổi, diễn giải tỉ mỉ về mấy tác phẩm gốm sứ cho con gái và vợ. An Kiệt dắt tay cậu con trai, nghe người đàn ông bên cạnh nói thì không khỏi nhìn sang Tịch tiên sinh tích chữ như vàng. Tịch tiên sinh thông minh biết bao, biết ngay suy nghĩ của bà Tịch: "Anh không am hiểu chúng, nhưng nếu em thích thì anh có thể mua cho em."

Viên Viên len lén kéo Phó Bắc Thần: "Ồ, nhà kia giàu quá."

Phó Bắc Thần cười nhẹ: "Nếu em thích thì anh có thể làm cho em."

2. Cô bé ấy sẽ nhớ mình chứ?

Ba người nhà họ Tịch đi du lịch, ngày hôm đó vừa hay là kỷ niệm ngày cưới của Tịch tiên sinh và An Kiệt. Lúc ba người đang ở nhà ăn đợi thức ăn lên thì Tịch tiên sinh liền đeo một chiếc vòng tay tinh tế lên tay bà Tịch, đeo xong, Tịch tiên sinh cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay vợ mình. Cậu nhóc trắng trẻo nhà họ Tịch nghiêng đầu suy nghĩ sau đó lấy cớ đi vệ sinh mà chuồn ra ngoài đi mua hoa cho mẹ - bên cạnh nhà hàng chính là một cửa tiệm bán hoa.

Kết quả là ngay tại trước cửa tiệm, Tịch Thần Diệu liền nhìn thấy một cô nhóc (hai tuổi rưỡi) mặc bộ quần áo thể thao màu hồng vô cùng dễ thương, nhưng vẻ mặt rất đau buồn, trông như sắp khóc tới nơi.

Nhìn kỹ lại thì cô nhóc này cậu đã gặp ở bảo tàng hôm qua.

Thần Diệu đi tới, hỏi nhỏ: "Em sao thế?"

Cô bé đáp với giọng trẻ con nghẹn ngào: "Không thấy ba và mẹ đâu."

Thần Diệu ngạc nhiên, hơi khom người xuống hỏi dịu dàng: "Em biết số điện thoại của ba mẹ không?"

Cô bé lắc đầu.

Thần Diệu nhướn đôi lông mày thanh tú: "Địa chỉ nhà ở đâu chắc cũng không biết?"

Cô bé: "Địa chỉ?" Lắc đầu, nửa hiểu nửa không.

Thần Diệu cúi xuống nắm lấy tay cô bé, mang ý an ủi. "Vậy em nhớ được gì thì nói với anh."

Cô bé cố gắng nghĩ nghĩ: "A! Ba em nói ba tìm mẹ một nghìn năm." Sau đó lại nghĩ sao mà "òa" một tiếng khóc lên: "Vậy ba cũng cần một nghìn năm mới tìm được em?"

Thần Diệu: "... Ngoan nào, đừng khóc. Con người sống đến 100 tuổi là đã tốt lắm rồi. Bảo tìm một nghìn năm... câu này chắc là ba em nhầm đấy, thế nên ba em sẽ không mất một nghìn năm để tìm em đâu. Anh tin ba mẹ sẽ tìm thấy em rất nhanh thôi. Ngoan, đừng khóc nữa?"

Cô bé nín khóc, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt ẩm ướt, ngây thơ nhìn Thần Diệu: "Thật không?"

Thần Diệu gật đầu, cậu giơ tay chùi đi nước mắt trên khuôn mặt be bé. Đúng lúc này, có người đi ra từ cửa tiệm hoa: "Uyển Uyển, bà ngoại đang trả tiền mua cái chậu cây nhỏ cho cháu, sao lại chạy ra ngoài vậy? Lại khóc hả?"

Cô bé quay đầu lại, lập tức nhào vào lòng bà ngoại.

Đới Thục Phân nhìn cậu bé sáu bảy tuổi đang nhìn Uyển Uyển đầy quan tâm, đứa bé này rất đẹp, nhìn qua thì trông như con lai: "Cháu đừng lo, bà là bà ngoại nó. Cô nhóc nhà bà thỉnh thoảng lại hay quên."

Thần Diệu nhìn cô bé đang cười ngọt ngào với mình, cậu cũng không nghi ngờ nữa, cuối cùng nhìn theo bọn họ đi khỏi.

"Trí nhớ chắc kém lắm? Vậy chắc em ấy sẽ quên mình luôn?"

-

PS: Thỉnh thoảng mình sẽ check xem tác giả có đăng gì mới về cặp này không rồi sẽ mang về đây, hehe hy vọng có thêm nhiều mẩu truyện về các bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.