Rei

Chương 27-2




“Hứa Toa Toa thường xuyên đến đây sao?” Cố An Kỳ làm như vô tình hỏi.

“Ừ, mụ ngớ ngẩn thường xuyên đến, cũng không biết có phải cô ta hết việc rồi hay không mà rảnh như thế.” Dư Quả thuận miệng đáp, trong giọng nói tràn ngập bất mãn.

Cố An Kỳ nói không nên lời đây là cảm giác gì, quen biết Hứa Toa Toa đã lâu nên cô hiểu rất rõ thói quen của cô ta. Cô ta là người thích cái gì thì làm cái đó, chưa bao giờ để ý cái nhìn của người khác. Nói tiêu cực thì cô ta cứng đầu, nói tích cực thì cô ta có cá tính, dù sao cô ta cũng không phải loại người thích lãng phí thời gian như thế này.

Theo Dư Quả thì cô ta đã lượn lờ ở đây không ít ngày, nhưng lại để tìm người không mục đích. Đây quả thật không hợp với tính cách cô ta, quả thật không hợp.

Cố An Kỳ nhíu nhíu mày, lại hỏi một câu: “Mấy ngày nay ngoài mình xin phép ra thì còn có ai không tới không?”

Cố An Kỳ chắc chắn Hứa Toa Toa không thể nhìn thấu thân phận của cô. So về ngụy trang thì cô còn hơn Hứa Toa Toa một bậc, mà mới chỉ gặp mặt một lần Hứa Toa Toa sẽ không thể nhận ra cô.

“Ừm, để mình nghĩ…” Dư Quả cau mày suy, “Ừm, hình như chỉ có mình cậu thôi. Nếu mình nhớ không nhầm thì không còn ai xin phép nữa đâu. Ai, yên tâm đi, Hứa Toa Toa không thể đến tìm cậu gây sự đâu, nếu có, mình sẽ giúp cậu giải quyết cô ta.”

Từ lời nói của Cố An Kỳ Dư Quả cũng hiểu được chút ít. Hứa Toa Toa đúng là quá khác thường, Cố An Kỳ nghi ngờ như vậy cũng không phải là thừa. Cô ngứa mắt với Hứa Toa Toa cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, mà Cố An Kỳ cũng coi như bạn tốt của cô. Cô không giúp Cố An Kỳ, chẳng lẽ giúp “mụ ngớ ngẩn” bị thần kinh kia sao? Đùa à?

Cố An Kỳ khẽ gật đầu không nói gì, trong lòng cũng vang lên hồi chuông cảnh báo. Theo tình hình trước mắt, khả năng Hứa Toa Toa cố ý đến tìm cô không phải quá lớn. Nhưng dù sao cô vẫn phải đề cao cảnh giác, bằng bất cứ giá nào cũng phải che giấu bản thân, không thể để cho bất cứ kẻ nào phát hiện ra thân phận của cô.

“Đúng rồi, đã xác định ngày quay phim chưa?” Cố An Kỳ ổn định lại tinh thần rồi hỏi.

“Ừm, ày ôm oa ã ỏa uận ịa iểm oay.” Dư Quả lại cầm một cái bánh lên cắn một miếng to, nói chuyện cũng không rõ.

“À? Ngày hôm qua đã thỏa thuận địa điểm quay rồi?” Cố An Kỳ sửng sốt, “Vậy sắp quay rồi đúng không?”

“Ừ, mấy công việc chuẩn bị cũng coi như xong rồi.” Dư Quả nuốt miếng bánh, lại uống thêm một ngụm sữa đậu nành, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, “Văn Nhã cũng sắp đến, nếu cậu có vấn đề gì với thời gian quay thì có thể hỏi cậu ấy.”

“Ừ mình biết rồi.” Cố An Kỳ cười gật gật đầu, suy nghĩ lát nữa gọi Chu Á Kiệt đến để sắp xếp lịch trình.

Cố An Kỳ và Dư Quả vừa ăn sáng vừa thảo luận vài chi tiết trong kịch bản.

Hai người đang đợi Trần Văn Nhã, nhưng đã qua thời gian hẹn vẫn chưa thấy cô ấy đến. Chẳng những thế, ngay cả điện thoại cũng luôn trong tình trạng máy bận.

“Lạ thật, cậu ấy vốn không phải người không đúng giờ.” Dư Quả than thở một câu, chưa bỏ cuộc lại gọi lại lần nữa nhưng vẫn máy bận như trước.

“Sao thế này? Di động thì lúc nào cũng máy bận, cậu ấy đang gọi cho ai không biết? Làm gì mà máy bận suốt một tiếng đồng hồ?” Dư Quả tức giận nói, “Mọi người vẫn còn đang chờ một câu trả lời thuyết phục từ cậu ấy đây, cậu ấy phải hiểu chứ.”

“Có thể xảy ra chuyện gì hay không?” Cố An Kỳ hơi cau mày, trong lòng luôn tồn tại một dự cảm xấu.

“Ai biết được, ai, ghét nhất những người như thế này ” Dư Quả lại gọi tiếp lần nữa, trong một tiếng liên tục gọi hơn bốn mươi cuộc, tinh thần kiên trì đến cùng thật là mạnh mẽ.

Vốn tưởng rằng điện thoại sẽ máy bận như trước, không ngờ lại kết nối được.

“Alo …” Bên kia điện thoại vang lên giọng nói yếu ớt của Trần Văn Nhã làm cho bài giáo huấn Dư Quả đã chuẩn bị không có đất dụng võ.

“Văn Nhã, cậu… cậu xảy ra chuyện gì à ?” Dư Quả hỏi.

“Hết rồi… Tất cả hết rồi… Bộ phim này… Xem ra không quay được rồi.” Trần Văn Nhã không có trực tiếp trả lời Dư Quả mà tuyệt vọng thốt ra một câu.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cậu nói rõ ràng xem, mọi người vẫn đang ở phòng làm việc chờ tin tức của cậu đó” Dư Quả thấy khẩu khí Trần Văn Nhã yếu ớt thì vô cùng lo lắng, sự tức giận vô thức vọt lên, giọng điệu cũng không tốt.

“Chúng ta bị tính kế.” Trần Văn Nhã ảo não nói, “Ngày hôm qua sau khi thỏa thuận địa điểm quay và mua một số đạo cụ, ‘Thời đại tinh thượng’ lập tức rút lại tài trợ , chẳng những thế mà mấy nhà tài trợ khác cũng lần lượt rút về, chúng ta hiện tại chỉ còn lại ‘Đông phong’ và ‘Nhà xuất bản công bằng’ tài trợ, nhưng khoản đó không đủ để trả kinh phí cho đạo cụ và địa điểm quay.”

Vì có nhà tài trợ lớn là “Thời đại tinh thượng”, đoàn làm phim《 Tình yêu cuối cùng 》 thay máu toàn bộ đạo cụ, đổi những đạo cụ có giá cả phải chăng thành những đạo cụ đắt tiền, vì không ít đều là hàng đặt riêng, chưa được đưa đến nên đương nhiên cũng chưa giao tiền. Nay việc này đột nhiên xảy ra khiến người ta trở tay không kịp. Trừ “Nhà xuất bản công bằng” đã hợp tác nhiều năm với Dư Quả, cũng chỉ còn một nhà tài trợ duy nhất là “Đông phong”.

“Tại sao lại như thế? Đợi chút, Kiều Trí Viễn không phải là người của ‘Thời đại tinh thượng’ sao? Sao ‘Thời đại tinh thượng’ nói bỏ là bỏ? Họ không lo cho Kiều Trí Viễn nữa à ?” Dư Quả càng nghĩ càng cảm thấy hồ đồ, cô mặc dù không thích Kiều Trí Viễn, nhưng dù gì anh ta cũng là một cây rụng tiền lớn của “Thời đại tinh thượng”, sao “Thời đại tinh thượng” có thể nói bỏ là bỏ chứ?

“Mình chưa liên lạc với Kiều Trí Viễn, nhưng căn cứ theo lời của ‘Thời đại tinh thượng’ thì Kiều Trí Viễn sẽ không quay bộ phim này nữa, nói là đã nhận bộ khác rồi.” GiọngTrần Văn Nhã khàn khàn, “Dư Quả, chúng ta bị lừa rồi, tất cả chỉ là lừa bịp.”

“Đợi chút, Kiều Trí Viễn không quay nữa thì họ được lợi gì?” Đột nhiên, Dư Quả dường như đã hiểu được chút ít, “Có phải họ muốn chúng ta tự hủy bỏ kế hoạch quay để không phải trả số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng không? Cái này… đúng là quá khó tin?”

“Không, không phải như thế…” Trần Văn Nhã thở dài, ” ‘Thời đại tinh thượng’ mặc dù rút tài trợ nhưng vẫn bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.”

“Thế thì lại càng khó hiểu, rốt cuộc chuyện này là sao?” Dư Quả càng ngày càng không hiểu “Thời đại tinh thượng” đang giở trò gì.

“Đợi mình về rồi nói sau, bây giờ mình đang có điện thoại.” Trần Văn Nhã mệt mỏi nói.

“Được, chờ cậu về rồi nói. Đừng vội, chuyện gì cũng có cách giải quyết.” Dư Quả nói, sau đó cúp máy.

Cố An Kỳ nghe Dư Quả nói những lời này, trong lòng chùng xuống, đã lờ mờ đoán ra chuyện gì nhưng vẫn không quá xác định.

” ‘Thời đại tinh thượng’ muốn rút tài trợ ư?” Cố An Kỳ hỏi.

“Ừ, tình huống cụ thể chờ Văn Nhã về nói sau.” Dư Quả trầm ngâm, tâm trạng nặng nề.

“Cạch cạch cạch” cửa phòng làm việc vang lên mấy tiếng gõ, Dư Quả tưởng Trần Văn Nhã đã về nên không hề nghĩ ngợi mở cửa.

“Anh tới đây làm gì? Còn ngại hại chúng tôi chưa đủ thê thảm sao? Cút” Cố An Kỳ trong phòng nghe thấy tiếng gào rú của Dư Quả, sửng sốt trong giây lát rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

“Dư Quả tiểu thư, xin hãy nghe tôi giải thích.” Kiều Trí Viễn giữ cửa không cho Dư Quả đóng lại, “Tôi chưa nghĩ tới việc từ bỏ bộ phim này, xin hãy nghe tôi giải thích.”

“Ha, giải thích? Giải thích cái gì? Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cũng đã được gửi đến rồi còn nói không muốn từ bỏ ? Tiền tài trợ của công ty các anh cũng đã rút hết sạch, bây giờ đoàn làm phim chúng tôi chỉ còn cái vỏ. Được rồi, anh đã hài lòng chưa? Không muốn từ bỏ ư? Ha, anh nghĩ tôi ngu chắc? Từ lâu tôi đã biết anh không phải loại tốt đẹp gì rồi, cút, rời khỏi đây ngay cho tôi.” Dư Quả không hề khách khí nói, sự bất mãn tích tụ đã lâu đối với Kiều Trí Viễn bộc phát trong nháy mắt.

Kiều Trí Viễn đứng ở ngoài cửa giằng co với Dư Quả, Cố An Kỳ nhìn hai người không khỏi nhíu nhíu mày: “Dư Quả, cho anh ta vào nói đi. Đứng ngoài cửa còn ra thể thống gì. Cho anh ta nói rõ ràng rồi nói sau.”

“Hừ” Dư Quả hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Kiều Trí Viễn rồi mới miễn cưỡng dịch người.

“Anh Kiều, chuyện này rốt cuộc là sao?” Cố An Kỳ hỏi, “Chúng em vừa nhận được điện thoại của đạo diễn Trần nói anh không quay bộ phim này nữa.”

“Không phải như vậy.” Kiều Trí Viễn thở dài, anh cũng vô cùng bất đắc dĩ, “Anh chưa từng nói không muốn quay nữa.”

“Vậy anh nói rõ mọi chuyện đi, công ty các anh làm ra một đống chuyện như thế là có ý gì?” Dư Quả xoa bóp thắt lưng, khó chịu hét.

“Tôi cũng không muốn bỏ bộ phim, đây không phải quyết định của tôi.” Kiều Trí Viễn hít sâu một hơi rồi nói, “Trước mắt, tôi đã cãi nhau với công ty.”

Trong lòng Kiều Trí Viễn bây giờ rất phức tạp, cũng không biết phải bắt đầu nói từ đâu. Vừa cãi nhau với công ty một trận, suýt nữa thì bị cấm túc tại nhà, anh cũng không biết phải xử lý như thế nào, lúc ấy tức giận quá nên bỏ đi, đồ đạc vẫn còn ở công ty.

Hả? Cái gì? Dư Quả và Cố An Kỳ đều sửng sốt, Kiều Trí Viễn cãi nhau với “Thời đại tinh thượng”? Lại chuyện gì nữa đây? Kiều Trí Viễn có tiếng là một nghệ sĩ nghe lời, làm từng bước một*, sao nói cãi nhau với công ty là cãi luôn.

(* nguyên văn là 按部就班 có nghĩa là làm từng bước, thực thi từng bước)

Vì sao chuyện này càng ngày càng vượt xa dự tính của mọi người? Rốt cuộc đây là một âm mưu? Hay đằng sau nó có một câu chuyện?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.