Rể Quý Rể Hiền

Chương 39: Tôi Đã Đồng Ý Đi Sao?




Nhưng mà, Edward không biết, tuy Smith không thấy một cảnh như vậy, nhưng lại có một người khác đang nhìn chăm chú thiếu niên.

Tại khu triển lãm có những phòng nghỉ đặc biệt cao mười mét ở bốn phía. Những phòng này vốn là dùng để làm phòng chỉ huy tạm thời, cho nên mỗi phòng đều có một cái sân thượng, có thể thấy rõ những tình huống xảy ra trong sảnh.

Thanh niên nằm trên lan can của sân thượng, mái tóc dài màu bạc buộc bằng dây lụa màu xanh thẫm, đuôi tóc tùy ý xõa trên bảvai.Con ngươi kiều dị màu băng mỏng chiếu thẳng đến thiếu niên đang bị ôm, ngồi trên vai của nam tử kia.

“Phát hiện thứ gì thú vị rồi sao?” Nam tử ngồi trong phòng chậm rãi đứng lên, đi ra sân thượng.

Thế giới trong mắt những tay súng bắn tỉa có lẽ khác với người thường, trong mắt của em trai anh ngoại trừ con mồi, trên cơ bản sẽ không có hứng thú với những vật khác.

Nam tử tựa khuỷu tay trên lan can, tay kia đong đưa ly rượu trong tay, khiến cho chất lỏng trong suốt màu hắc ngọc kia tản mát ra từng hương rượu. Anh chỉ đứng một cách tùy ý, nhưng toàn thân lại tản mát ra khí chất ưu nhã, đồng thời lại có một loại khí thế cường đại, khiến cho người ta cảm thấy anh tựa như một đế vương ngồi trên vạn người.

Nam tử nhìn từ trên xuống, quan sát tình hình chiến đấu trên sân khấu của triển lãm: “Ah? Em có hứng thú với hải chiến?”

Anh đương nhiên biết rõ em trai mình không thể nào có hứng thú với hải chiến, dù cho trong một phe đang chiến đấu kia có em họ của bọn họ. Nhưng nếu lập tức đâm vào nhược điểm của em ấy, em trai như con mèo Kitty này chắc là sẽ lập tức lộ ra bộ mặt sư tử hung mãnh thật sự với anh rồi giương nanh múa vuốt.

Rốt cuộc là có muốn nói hay không vậy? Nam tử câu khóe miệng, chậm rãi chuyển ánh mắt tới trên người thiếu niên nổi bật giữa đám người này. Thiếu niên có vẻ ngoài bình thường này, rốt cuộc có gì đặc biệt chứ?

Nghĩ tới đây, khóe miệng càng cong hơn. Nam tử nâng ly rượu lên, xuyên qua chất lỏng đỏ tươi nhìn thiếu niên trong đám người. Xem ra thiếu niên này quả thật có chút đặc biệt, bây giờ bởi vì quan hệ giữa anh và em trai, cũng sinh ra hứng thú với thiếu niên.

Trên sân khấu, tình hình chiến đấu đã bước vào giai đoạn gây cấn. Thắng thua đã bắt đầu sáng tỏ. Lúc thời gian chiến đấu còn lại ba phút, bên thủ là Học Viện Đông Hải, tuy tổn thất không ít chiến hạm, nhưng chủ hạm vẫn vững vàng giữ vững vị trí ở trận địa. Còn Học Viện Hải Quân hoàng gia với tư cách là bên công, tuy đã tới gần trận địa của kẻ địch, nhưng chiến hạm bảo vệ của bên thủ cứ quấn lấy không ngớt, khiến anh ta không thể công phá phòng tuyến.

Chỉ cần cố gắng chịu trong ba phút, bên thủ có thể thắng. Tất cả mọi người cho rằng mọi chuyện đều sắp kết thúc rồi, chủ hạm bên công đột nhiên nổi loạn, chạy thẳng vào chủ hạm của bên thủ như mũi tên.

“Bà mẹ nó! Bọn họ tới gần như vậy để làm gì??” Người thao tác các chiến hạm bảo vệ bên thủ chửi mắng thô tục.

“Chẳng lẽ cậu ta muốn… đồng quy vu tận?” Đoán ra ý đồ của đối phương, người điều khiển chủ hạm cả kinh. Đồng thời người thao tác các hạm bảo vệ cũng nóng nảy, điều khiển chiến hạm ngăn chặn chủ hạm của kẻ địch.

Nhưng vào lúc này, lợi dụng các khe hở của các ngư lôi bắn tới từ hạm bảo vệ, ngư lôi của chủ hạm bên công cũng điên lên bắn tới chủ hạm của bên thủ, tư thế như muốn đồng quy vu tận.

Trong tiếng kinh hô của mọi người, chiến hạm trên chiến khu 3D liên tiếp nổ tung thật lớn, lửa cao ngất trời, khói dày cuồn cuộn, xác thuyền phủ đầy mặt nước. Hình ảnh chân thật như vậy khiến cho người nhìn thấy phải giật mình, có người xem thậm chí che mắt của trẻ nhỏ, không cho bé con nhìn thấy. Cuối cùng, chiến hạm còn đứng vững trên mặt biển là chủ hạm của bên công và các hạm bảo vệ của bên thủ.

Bởi vì chỉ còn có hạm bảo vệ, nên bên thủ thất bại.

“Bên công chơi ăn gian, thật quá đáng!” Lưu Bình An vì tức giận mà không tự giác níu chặt cổ áo của Gerrard.

“Vậy sao? Tớ lại cảm thấy không đồng quy vu tận là được rồi.” Cảm thấy rất vui vẻ khi thiếu niên nắm chặt cổ áo của mình, Gerrard cười ha hả, nói. (Tác giả: vậy mà cậu cũng ‘vui vẻ’ được cũng thật quá dị…)

“Cũng không thể tính là ăn gian.” Edward dùng ngón tay nâng cằm, “Tất cả chiến tranh đều dựa trên sự lừa dối. Nhiễu loạn tầm mắt của kẻ địch, sau đó dụ cho họ đưa ra phán đoán sai lầm, dùng binh trong chiến tranh là một hành vi giảo quyệt, trong chiến tranh, lừa dối và sức mạnh là hai đức tính tốt.”

“Con người đúng là đáng sợ, vẫn là nhện đáng yêu hơn chút.” Lưu Bình An lắc đầu. Tuy nhện biến chủng cấp cao cũng rất gian xảo, nhưng đa số những con nhện cấp thấp căn bản không có đầu óc. Lừa gạt và tính toán giữa con người hình như còn đáng sợ hơn.

Em trai Connor nhìn trái nhìn phải, hoàn toàn không biết bọn họ đang nói gì. Con mắt sưng thành trái trứng gà, “Vì sao chỉ có mình tớ không nhìn thấy… Nghe hông hiểu gì hết…”

Eugene ở một bên đổ thêm dầu vào lửa, “Nếu muốn biết, có thể mua tình báo của tôi nè. Tôi sẽ tính giá rẻ cho.” Thấy bộ dạng đáng thương của Connor, Rose ở đằng sau cũng PHÌ một cái rồi bật cười.

Trên sân khấu đột nhiên nghe tiếng rối loạn một nùi. Một học sinh của trường Hải Quân Quân Đội Đông Hải cột đồng phục vào eo, chỉ mặc áo ba lỗ nhảy xuống từ trên bàn điều khiển, trực tiếp vọt tới trên chỗ điều khiển của bên công, nắm chặt cổ áo của một người điều khiển trong đó.

“Thằng khốn nào là người chỉ huy?”

Bởi vì học sinh của Học Viện Hoàng Gia Đế Quốc đều là các thiếu gia ăn chơi có thêm chút máu quý tộc, trong mắt bọn họ, tất cả mọi người trong Liên Minh đều là thường dân. Những người ngạo mạn như bọn hắn sao có thể để cho một dân đen đối xử như vậy, đương nhiên là cả hỏi cũng không hỏi liền đấm cho một phát.

“Đừng có tùy tiện đụng vào tao, đồ lợn đen dơ bẩn.”

Học sinh mặc áo ba lỗ có làn da hơi rám nắng một chút, mái tóc quăn màu đen, bây giờ những người như vậy đã khá là hiếm. Thiếu niên da rám nắng vốn đã trong cơn giận dữ, giờ lại bị chửi là heo, không thể ngờ là đổ dầu vào lửa.

Cậu ta đỡ được nắm đấm của đối phương, dùng sức bẻ qua, RẮC một tiếng, khuỷu tay của người kia liền bị bẻ gãy. Trong tiếng khóc oa oa thảm thiết sắp phát ra của đối phương, vài học sinh khác của Trường Quân Đội Hoàng Gia của Đế Quốc cũng xông lên cùng một lúc.

Thiếu niên da nâu đó cũng không phải đèn cạn dầu [*], nắm chặt nắm đấm, cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ toàn thân săn lại, tràn đầy sức mạnh và cứng cáp. Mặt khác, các học sinh mặc đồng phục màu trắng của Đông Hải cũng đi tới gần. Một thanh niên có đường cong nhu hòa trên khuôn mặt kéo thiếu niên da nâu.

[*]: Chỉ người không có năng lực

“Jack, đừng đánh nhau!”

“Là tên đó đánh tôi! Còn chửi tôi nữa!” Thiếu niên được gọi là Jack gạt tay thanh niên kia ra, “Vân Thư, chẳng lẽ chúng ta phải sợ mấy tên khốn của Đế Quốc này sao?”

“Ai là tên khốn hả?” Học sinh Đế Quốc bị châm lửa giận.

“Vừa rồi rốt cuộc là tên nào chỉ huy? Để bạn bè của mình chết hết, chỉ huy thối nát như vậy không phải là khốn nạn thì là gì?”

“A… Xem ra cậu có ý kiến với chỉ huy của tôi à.” Một nam tử dáng người khôi ngô bước xuống từ bản điều khiển bên trên.

Chiều cao hơn một mét chín đã tạo một cảm giác cực kì áp bách, bả vai rộng lớn, lại tạo nên một dáng người hình tam giác hoàn mỹ, cơ bắp to lớn toàn thân đều hiện rõ dưới cái áo sơ mi hàng hiệu trên người. Ngũ quan liều lĩnh, mày rậm, sống mũi cao thẳng, bờ môi dày, tràn đầy tính hào phóng và ngang ngạnh của đàn ông.

Một mái tóc màu đỏ xoăn với áo choàng trên lưng, càng lộ ra sự liều lĩnh của con người này. Con ngươi lại có màu tím nhạt, mang theo chút lưu manh, rồi lại tràn đầy sự cao ngạo và khinh người.

Người có đôi mắt tím rất vô cùng thưa thớt, toàn bộ thế giới cũng chỉ có mình hoàng tộc Đế Quốc có. Rất rõ ràng, thân phận của đối phương khá cao. Cho dù không phải là con cháu hoàng thất, cũng nhất định là các loại nhân vật như anh em hoàng thất.

Nhưng Jack cũng mặc kệ thân phận của đối phương, cậu vốn rất chán ghét quý tộc của Đế Quốc, chỉ thẳng vào mũi đối phương, “Đúng vậy. Tên khốn giống như ngươi, căn bản là không có tư cách làm chỉ huy!”

Trong tốc độ ánh sáng, người con trai với đôi mắt tím đó đột nhiên ra tay, bắt lấy cổ của Jack rồi lôi xuống dưới, nâng đầu gối đá lên. BỐP một tiếng, Jack ngã ngửa về phía sau.

Đám học sinh bọn họ đều sửng sốt và kinh ngạc. Nam tử tên Vân Thư kia lập tức ngồi xổm xuống xem xét. Tiếp theo, đám học sinh của Đông Hải đều nóng nảy, bổ nhào qua đám học sinh Đế Quốc. Rồi sau đó người bên kia cũng đáp trả lại hết.

Sau tiếng chửi bậy và đánh nhau đó có một người kêu một tiếng thảm thiết, một học sinh bị đánh bay xuống dưới sân khấu. Trong người xem cũng vang lên tiếng thét chói tai của phụ nữ. Tiếp theo nguyên một đám người nháo loạn cả lên, có người dốc sức liều mạng lách chạy ra ngoài, nhưng người bên ngoài căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, kết quả bị đẩy ngã.

Trong lúc nhất thời, tiếng thét chói tai, tiếng chửi rủa, tiếng phụ nữ thét lên, tiếng khóc của con nít như sóng dâng trào.

Lưu Bình An nhảy xuống vai Gerrard, liền bị đám người chuẩn bị chạy đụng vào. May mắn Gerrard nhanh tay đưa tới, một tay đỡ lấy cậu, dùng chính thân hình cao lớn của mình ngăn trở dòng người đang xông tới thiếu niên.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Connor tranh thủ thời gian dựa vào người Lưu Bình An, người có vóc dáng nhỏ như cậu sẽ bị cuốn đi mất đó.

“Kỳ lạ, tôi hình như nghe có tiếng cặp song sinh kia kêu lớn: Kéo băng đánh nhau đi, đại loại vậy.” Lưu Bình An nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy hai cái đầu hồng nhạt đâu. Kỷ Vũ chắc là cũng theo chân bọn họ rồi.

“Oa… Chuyện lớn rồi.” Eugene một bên che chở Rose sau lưng, một bên lùi tới bên người Gerrard, “Học sinh của hai trường quân đội hải quân đánh nhau rất tàn bạo. Tình hình rất hỗn loạn…”

“Ồ? Sao anh biết hay vậy?”

“Đương nhiên, nhà buôn tình báo dù là ở thời điểm nào cũng có thể đạt được tình báo mới nhất và nhanh nhất.” Eugene chỉ vào mắt kính của mình, trừng mắt.

“Chúng ta rời khỏi đây nhanh đi. Quá nguy hiểm.” Lúc ở trong đám người rối loạn, dễ dàng xảy ra chuyện giẫm đạp lên nhau. Edward một bên đẩy người đang tuôn ra hai bên, một bên dẫn mọi người đi tới hướng ít người hơn.

Nhân viên bảo vệ cũng nhanh chóng chạy tới sơ tán mọi người. Loa phát thanh cũng vang lên, giúp mọi người giữ tỉnh táo, không nên hoảng hốt, nghe theo lời chỉ đạo.

Mà đám người kéo bè kéo phái đánh nhau đó cũng bắt đầu thay đổi vị trí, trong đám người tới xem triển lãm cũng có quân nhân, khi đám người đánh nhau đó kéo xuống, thì đám người gia nhập cuộc chiến hỗn độn này cũng lớn thêm, tiếng chửi bậy, mắng chửi thô tục cũng liên tục vang lên.

RẦM, một người bị đánh bay, ngã toàn thân trước mặt bọn Lưu Bình An.

Người nọ gian nan đứng lên, mà người đánh anh ta cũng chạy tới trước mặt, giơ nắm đấm lên định đánh.

“Dừng tay.” Edward rốt cuộc không thể nhịn được nữa, một tay bắt lấy tay của người kia. “Mặc kệ anh ở quân đội nào, đánh nhau với quần chúng là trái với quân quy đó.”

“Mày cmn X, là cái X gì chứ, cút ngay… A…”

Edward không chờ người nọ mắng xong, tay quắp một cái, đã gập tay của đối phương ra sau lưng, đưa chân đá đầu gối của đối phương. Người nọ hét thảm một tiếng, quỳ trên mặt đấy.

Mà bạn của người nọ hình như cũng đánh tới đỏ mắt, thấy bạn của mình bị đánh, xông tới hỗ trợ. Gerrard và Edward đành phải phân ra dạy dỗ bọn họ. Kết quả ‘chiến trường’ bắt đầu chuyển tới hướng bọn họ.

Eugene thấy tình hình không ổn, lui về sau hai người đang đánh nhau, nói với Lưu Bình An: “Chúng ta vẫn nên rút lui đi.”

“AAAAAAAAA—–” Tiếng thét chói tai của Rose khiến bọn họ đồng thời quay đầu lại. Cô gái đang dán chặt mình vào vách tường, còn hai học sinh đang đánh nhau kịch liệt đang dần dần tới gần. Nhưng Rose căn bản không có đường để né.

Lưu Bình An tiến lên, vừa định dùng tay bắt vai của một người trong đó, nhưng tay vừa đụng phải người nọ, lập tức đối phương đột nhiên kinh hãi kêu lên một tiếng rồi mất thăng bằng quỳ rạp xuống đất, mà tên khốn đang đánh nhau với anh ta cũng nhân cơ hội mà đấm cho anh ta mấy cái.

Lưu Bình An đỡ nắm đấm của người nọ, “Đừng đánh nữa!”

“Hừ, con khỉ thối của Liên Minh, cút ngay!” Học sinh trường quân đội của Đế Quốc kia chuyển nắm đấm của mình đánh lên Lưu Bình An. Ngay lúc nắm đấm vừa tới trước mặt cậu, người nọ cũng đột nhiên kêu lên một tiếng nhỏ, rồi ngồi xổm xuống che mắt cá chân của mình.

Lưu Bình An ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, ở trên ban công của phòng nghỉ nào đó phát hiện một thân ảnh quen thuộc. Thanh niên lạnh lùng biết thiếu niên đang nhìn anh, cong khóe miệng, giơ súng trong tay lên.

Cái kia… Chắc là súng đồ chơi thôi nhỉ…. Ót của Lưu Bình An chảy xuống một giọt mồ hôi.

“Tiểu An, coi chừng!” Tiếng kinh hô của Connor khiến Lưu Bình An phục hồi tinh thần lại, nhưng đã quá trễ. Nắm đấm của tên đánh lén phía sau đã bay tới trước mặt.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người hình như không có ấn tượng với cô bé giải mã nhỉ. Nhưng người bị hại lúc trước không phải là cô ấy. Trong lúc huấn luyện bị thương có hai nữ sinh. Một người bị trặc chân, một người bị gãy xương. Người chết là người bị trặc chân. Nữ sinh giải mã là người gãy xương kia.

Ngày mai, một Ong Chúa khác sẽ xuất hiện. Phía dưới là đoạn kịch ngắn (Hay nói đúng hơn là sì poi câu hàng trá hình =))):

…. Cậu quỳ một gối, khuôn mặt tuyệt mĩ nhìn gần lại càng khiến người ta rung động.

Cậu lộ ra một nụ cười ưu mỹ, đưa tay ra, “Thật sự có lỗi, khiến em sợ hãi rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.