Rể Quý Rể Hiền

Chương 36: Hiệu Quả Của Thuốc Tránh Thai Là 48 Giờ, Tôi Phải Thử Một Chút Xem Sao?




Chiến cơ kéo một dải ánh sáng thật dài trên bầu trời, làm những kỹ thuật cao siêu vẽ các loại hình vẽ khác nhau. Trong đó có hai chiến cơ màu xanh da trời và màu hồng nhạt có kỹ thuật hơi kém, các loại biến hóa có độ khó cao khiến cho người xem không ngừng kinh hô.

Năm màu ánh sáng tươi đẹp đó biến thành một dải mỏng chậm rãi đánh xuống, như mưa sao băng.

Chiến cơ đang bay lượn trên không trung đột nhiên biến mất không còn bóng dáng, chỉ có ánh sáng vẫn còn đọng trên bầu trời vẽ lên những hình vẽ rực rỡ, khiến khán giả lại kinh hô một hồi.

“Oa—- Là chiến cơ Y5 tàng hình đó.” Connor hưng phấn hô to, một tay đè lên bả vai Lưu Bình An, ngón tay bên kia chỉ bầu trời, “Tiểu An, cậu nhìn kìa, có phải rất ngầu hay không. Vỏ kim loại lợi dụng trí não nhân tạo, cảm ứng với sắc màu bốn phía rồi tự chuyển đổi thân mình. Giống như ngụy trang của tắc kè hoa vậy. Là tàng hình thật sự đó.”

Lưu Bình An vốn rất hâm mộ không quân, vì lúc đối phó với nhện, không quân có ưu thế rất lớn. Bất quá cũng có lúc vì bị tơ nhện quấn lấy mà rớt máy bay. Trước kia máy bay tàng hình chỉ là ẩn hình với ra- đa mà thôi, vậy mà bây giờ, những cái máy bay này là thật sự tàng hình, quả thật có thể phát huy uy lực cực lớn trên chiến trường.

Chiến cơ một xanh một hồng kia lại hiện hình trên bầu trời, kinh hô của mọi người còn chưa ngừng lại, Kim Tinh lại hô lên một tiếng to rõ, tay người nào cũng chỉ về phía họng súng điện tử đang hướng về phía bầu trời. Họng súng chỉ thẳng vào hai chiến cơ kia.

BÙM một tiếng, họng súng bắn ra dải ánh sáng bảy màu, chậm rãi khuếch tán ra bốn phía. Mà trên chiến hạm cũng bắn ra sáu đường đạn, nhắm thẳng về phía hai chiến cơ. Hai chiến cơ kia nhẹ nhàng linh hoạt né ra hai bên, nhưng đường đạn cứ như còn sống, ba đường đuổi theo chiến cơ màu xanh da trời, mặt khác ba viên khác lại theo sát chiến cơ màu hồng.

“Là đạn truy dấu 6XN đó.” Connor lại lần nữa kêu to, đối với vũ khí, cậu ta quả thực là một cuốn bách khoa toàn thư. “Mỗi viên đạn đều có hệ thống động lực và hệ thống theo dõi của trí não nhân tạo, lên trời xuống đất, thậm chỉ cả ở dưới biển cũng sẽ tuyệt đối không buông tha mục tiêu, được gọi là “Bám theo bạn” đó.”

“Hai chiến cơ kia không phải sẽ gặp nguy sao?” Chiến cơ bay quanh chiến hạm, mang theo ba viên đạn theo dấu đằng sau lóe sáng trong bóng đêm, như ba ngôi sao di chuyển. Có nhiều lần thiếu chút nữa là đạn đã mém chạm vào thân máy bay, Lưu Bình An còn phải đổ mồ hôi dùm cho phi công.

“Chắc không phải là thật đâu.” Edward nói, “Nhưng cũng rất nguy hiểm, trên đạn có hệ thống động lực, nếu chạm phải chiến cơ sẽ nổ tung luôn đó.”

“Ẩu tả quá đi! Rốt cuộc là tên quê mùa nào nghĩ ra tiết mục này vậy?” Ngoài miệng Smith tuy nói vậy, nhưng tay cầm dĩa thật chặt kia lại lộ ra tâm tình khẩn trương của anh.

Cho dù kỹ thuật của phi công rất cao, nhưng trong thời gian dài đạn cũng sắp đuổi kịp rồi. Khán giả khẩn trương nhìn chăm chú cuộc chiến truy đuổi trên bầu trời, căn bản có rất ít người chú ý tới tiếng ca của Kim Tinh.

“Này, hai người các em chơi vậy đủ rồi đó!” Thừa lúc lực chú ý của mọi người đang bị chiến cơ hấp dẫn, cũng chính là lúc nhạc thật lớn, Kim Tinh thấp giọng gào lên vào máy truyền tin.

“Tiểu Bạch, anh bay 360 độ mười lăm lần rồi hình như cũng không thoát nổi nhỉ.”

“Tiểu Minh, em định đụng vào Laputa cơ mà sao không làm đi.”

Nghe hai giọng hoạt bát đến nỗi làm người ta đau đầu trong máy bộ đàm phát ra, càng nói càng không theo lối thường, trên đầu Kim Tinh xuất hiện càng ngày càng nhiều chữ thập. “Tụi em… hành động theo kế hoạch cho chị!”

Tiếng gào thét của Kim Tinh khiến cho những khán giả ngồi khá gần nghi hoặc nhìn cô. Người kia lập tức mỉm cười và dùng tiếng hát vút cao để che giấu.

“Tuân lệnh! Chị hai!” Hai thanh âm đồng thời vang lên, hai chiến cơ quay đầu lại về phía phi cơ, làm một hành động khiến người xem chấn động.

Trên bầu trời hai chiến cơ một xanh một hồng tốc độ thật cao như tia chớp tông vào nhau. Không ít người xem bên trong chiến hạm thét lên không thôi, thậm chí có vài cô che mắt không dám nhìn kết quả.

Nhưng hai luồng sáng di chuyển một xanh một hồng lúc chuẩn bị tiếp xúc với nhau lập tức rời xa, hai thân máy của chiến cơ bay gần sát nhau mà xuyên qua, ba viên đạn đằng sau lại chạm vào nhau, toàn bộ oanh tạc nổ tung, nổ ra khói lửa sáng lạn.

“Thật sự là quá tuyệt vời!” Ba người Gerrard và Connor, Kỷ Vũ cũng như những người khác, hưng phấn đứng lên hoan hô lớn tiếng.

Lưu Bình An vừa rồi cũng đổ cả đống mồ hôi, thở ra một hơi dựa lưng vào ghế, nghe thấy Smith thầm mắng ở một bên, trước mặt lại có thêm một ly đồ uống lạnh. Ngẩng đầu liền đối diện dáng tươi cười của Edward, “Khát nước không? Uống đi.”

“Cảm ơn!” Không biết vì nguyên nhân gì, lại cảm thấy vui vẻ vì một ly nước. Lưu Bình An cảm thấy đây chắc chắn là di chứng của kinh hãi vừa rồi.

Lúc này, âm nhạc đã chuyển thành nhu hòa uyển chuyển, Kim Tinh đổi sang một bài hát trữ tình, ở dưới là màu sắc của lửa từ từ lộ ra, vô cùng lãng mạn.

Tốc độ của chiến cơ chậm dần, vẽ một trái tim thật lớn trên bầu trời, sau đó xuyên thẳng vào bên trong vẽ một ngôi sao năm cánh.

“Kỹ thuật của hai phi công đó thật lợi hại.” Bọn Connor cũng la đủ rồi, ngồi lại vào ghế.

“Là phi công của căn cứ không quân nào nhỉ?” Lưu Bình An không biết gì về không quân hết. Không quân có một căn cứ khác, không có cùng quân doanh với quân bộ bọn họ.

Edward cũng suy nghĩ gì đó, nói: “Tôi cuối cùng cũng nhớ đã gặp cặp song sinh đó ở đâu rồi.”

“Edward, não của anh làm ơn đừng có nhảy nhanh như vậy chứ, chúng tôi theo không kịp đâu.” Smith thay đổi câu chuyện, vừa rồi anh cũng đổ cả đống mồ hôi.

“Không… Vậy cặp song sinh đó là…”

Lúc này mọi người lại hoan hô một hồi. Hai chiến cơ đó dừng trên mái vòm trong suốt trên không, bầu trời tự động mở ra hai khung cửa sổ nhỏ, hai thanh niên đeo xích sắt nhảy xuống sân khấu của Kim Tinh. Mà chiến cơ có hệ thống tự động tự bay vào trong chiến hạm.

Tháo mũ giáp xuống, hai người lộ ra hai khuôn mặt giống nhau như đúc, chỉ là hai má của từng người có hai ngôi sao màu hồng nhạt tỏa sáng. Bọn Lưu Bình An lập tức nhận ra, hai người kia chính là cặp song sinh họ gặp hôm nay. Bọn họ sau đó chào và cảm ơn Kim Tinh.

Edward tiếp tục nói: “Bởi vì quan hệ căng thẳng trên tiền tuyến, triển lãm sẽ không mời quân nhân thật sự biểu diễn đâu. Bọn họ là…”

“Mộ Dung Thái Bạch và Mộ Dung Khải Minh, thiên tài phi công của học viện không quân Húc Nhật. Trong diễn đàn của trường quân đội cũng khá có danh tiếng, được gọi là “Sao Song Tử của Húc Nhật.” Tất cả căn cứ không quân lớn đều muốn mời bọn họ.” Có người cắm hai tay trong túi áo, bước thong thả tới gần, nói tiếp lời Edward.

Ánh mắt của mọi người tập trung lên người mới xuất hiện, Connor kêu lớn tên của người đó, “Eugene!”

Eugene mặc đồ tây đen cùng với áo sơ mi màu xanh nhạt, nhưng cũng không cài cà vạt, hiện vẻ tiêu sái nhưng không mất trang trọng. Eugene giơ một tay lên chào hỏi, “Hey!”

Lúc này, ồn ào trên sân khấu bên kia vẫn còn tiếp tục, nhưng ca sĩ và phi công Sao Song Tử kia cũng đều chuẩn bị đi rồi. Eugene đẩy kính mắt, nói: “Tặng thêm chút tin tức nội bộ, tên thật của Kim Tinh là Mộ Dung Trường Canh, là chị của cặp song sinh kia.”

“Hả?”

Không ngờ chị của cặp song sinh đó lại là ca sĩ siêu cấp siêu sao như vậy. Kỷ Vũ lại chuyển ánh mắt tới sân khấu bên kia, mà cặp song sinh kia hình như cũng cảm thấy ánh mắt bên này.

Hai người xoay đầu lại, quăng về phía Kỷ Vũ hai cái hôn gió, nhưng Kỷ Vũ lại thờ ơ. Mà có người lập tức liên tưởng tới nguyên nhân vẽ hình trái tim bao lấy ngôi sao năm cánh trên bầu trời kia.

Lưu Bình An ôm cổ Kỷ Vũ, nắm tay thành nắm đấm tức giận dào dạt nói: “Dám nhìn trộm Ngôi sao may mắn của chúng ta? Quá ghê tởm!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mùa xuân của Ngôi sao may mắn tới rồi!! Tung bông!! Kỳ thật Kỷ Vũ không phải là ong đực, cũng không phải là tiểu công của Tiểu An, cho nên ta chính thức gả Kỷ Vũ đi luôn.

Lần nữa thanh minh, nhóm tiểu công chính thức sẽ không bị xé lẽ đâu, mọi người có thể an tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.