Rể Quý Rể Hiền

Chương 33: Ghen Ghét Đến Phát Cuồng




Thiếu niên lên tiếng khiến bốn phía nổi lên tiếng xì xầm, còn hai người trong cuộc càng thêm dựng lông.

“Ai là vợ chồng với hắn chứ? Không được nói lung tung!”

“Tiểu An, nếu tôi là cha cậu, cũng sẽ tuyệt đối không lấy loại đàn ông này làm vợ, cả nấu cơm cũng không biết làm.”

“Anh nói cái gì? Vì sao tôi phải làm vợ chứ? Buồn nôn, cút!”

Hai người lại cãi nhau càng lợi hại hơn, hơn nữa toàn là cãi nhảm, căn bản là nghe không hiểu họ vì sao lại cãi nhau. Chỉ là nói giỡn thôi lại đưa tới hiệu ứng ngược thế này, đầu thiếu niên đầy hắc tuyến.

Nhưng vào lúc này, một thanh âm đã cứu rỗi cậu.

“Tiểu An!” Kỷ Vũ mặc áo sơ mi ngắn, vẫy tay chạy tới trước mặt.

“Kỷ Vũ! Tốt quá. Cậu chính là ngôi sao may mắn của tôi.” Thiếu niên rút tay ra từ hai con người đang cãi nhau, nhiệt tình cho đối phương một cái ôm.

“Á?” Bị nhiệt tình tự nhiên tới hù dọa, Kỷ Vũ thất thần không dám động. Mà hai người đang cãi nhau kia lập tức quăng ánh mắt lăng lệ ác liệt lên người cậu.

“AAAAA….. Huấn luyện viên Edward!” Bởi vì trong năm học bị Edward “hành hạ” quá lợi hại, nên thân thể Kỷ Vũ phản xạ có điều kiện trở nên cứng ngắc.

“Ừ…” Edward gật gật đầu với cậu, đôi mắt tìm tòi nghiên cứu vẫn còn dao động trên người cậu.

Smith trực tiếp giật thiếu niên xuống từ trên người Kỷ Vũ, híp mắt dò xét cao thấp Kỷ Vũ, “Tiểu An, người này là bạn học cậu muốn dẫn theo sao.”

“Đúng vậy. Cậu ấy là ngôi sao may mắn đó. Có cậu ấy ở đây thì chuyện gì cũng thuận lợi hết.” Lưu Bình An lại tiếp tục nhiệt tình khoác vai người kia.

Kỷ Vũ đáng thương trong lòng khóc thét: Vì sao lần nào mình cũng là người bị nhìn chằm chằm chứ?

Mà bạn cùng phòng khác của Lưu Bình An cũng đã đứng chờ ở cửa lớn của nhà ga. Dáng người Gerrard cao lớn nổi bật giữa đám người, thoáng cái đã có thể tìm được anh.

Lưu Bình An rất vui vẻ đấm một cái vào lồng ngực rắn chắc của đối phương.

“Cái tên ngốc nhà cậu lại cao lên nữa rồi.”

Gerrard rám đen, hơn nữa cũng cường tráng lên không ít. Cơ bắp trên cánh tay kia làm Lưu Bình An hâm mộ quá đi.

“Thức ăn trong nông trại tốt lắm. Có sữa và thịt bò tinh khiết tự nhiên, còn có rất nhiều rau quả tươi nữa. Hoa quả cũng đang được mùa. Tiểu An sau này hãy tới quê tớ chơi đi.Cam đoan là cậu có thể cường tráng hơn bây giờ.” Gerrard cười ha ha. Dưới ánh mặt trời, gương mặt đôn hậu trung thực cùng với dáng tươi cười tràn ngập nắng đó hấp dẫn không ít ánh mắt của con gái.

Gerrard tuy là một tên thật thà chất phác, nhưng không biết vì sao Smith và Edward lại có thái độ khá đề phòng với anh. Điều này khiến Lưu Bình An không tài nào hiểu nổi.

Vốn Connor cũng muốn đến đón bọn họ, nhưng lại bị chị cậu ta bắt đi làm cu li mất rồi. Connor đã trịnh trọng xin lỗi một cái, còn nói muốn phái xe đặc biệt tới đón nữa, nhưng lại bị Smith từ chối.

Từ nhà ga cũng có xe đặc biệt chạy tới hội trường của triển lãm, khá thuận tiện. Bọn họ nhân tiện đón xe đặc biệt, ngay khi xe sắp chuyển bánh, đột nhiên có hai thiếu niên nhảy từ cầu thang xuống, chạy vội đuổi theo xe.

“Này, chờ chúng tôi với!”

“Đợi chúng tôi một chút!”

Tài xế không rảnh mà để ý bọn họ, vì mười lăm phút sau cũng sẽ có thêm một chuyến xe nữa. Người bình thường gặp loại tình hình này sẽ từ bỏ không đuổi nữa, nhưng hai người kia vẫn tiếp tục đuổi theo xe. Vậy mà bọn họ cũng đuổi kịp, còn nhảy lên nắm lấy cửa xe. Bác tài không thể không đỗ xe, mắng to lên.

Hai thiếu niên kia ào ào chen lên xe, hoàn toàn không để ý tới tiếng mắng đầy tức giận của tài xế.

“Thật tốt quá, may là chạy kịp.”

“Trèo lên xe đúng là không dễ chút nào.”

Smith thầm mắng một câu, “Đúng là ẩu tả, không ngờ còn có loại hai lúa thế này.” Lưu Bình An nhìn một cách thăm dò, hai người thiếu niên kia chính là hai người song sinh mở cửa sổ trên tàu.

Cặp song sinh ngồi vào vị trí đối diện phía trên của bọn Lưu Bình An. Hai người vẫn không an phận chút nào, tinh thần hăng hái mà hô to gọi nhỏ.

Smith không thể nhịn được nữa, mắng bọn họ: “Ồn ào quá đi, yên lặng chút coi.”

Hai người sửng sốt một chút, đôi mắt xanh to tròn dạo qua một vòng, chuyển ánh mắt từ trên người Smith qua Kỷ Vũ. Lưu Bình An cảm giác ánh mắt của bọn họ tựa hồ sáng lên một cái.

“A? Là Ngôi sao may mắn kìa.”

“Đúng rồi. Là Ngôi sao may mắn của Aliya, là người thật đó.” Hai người cười toe toét đi tới trước mặt Kỷ Vũ. “Có thể nắm tay một cái được hay không?”

“Tiểu Bạch thật giảo hoạt, người ta cũng muốn nắm tay với cậu ấy.”

Lưu Bình An quay đầu hỏi Kỷ Vũ, “Cậu biết bọn họ sao?” Người kia ngơ ngác lắc đầu.

“Không biết cũng không sao, chúng tôi thấy cậu ấy trên Weibo đó. Nói cậu là Ngôi sao may mắn của Aliya, chỉ cần có cậu ta thì chuyện gì cũng thuận lợi hết.”

“Đúng rồi, đúng rồi. Cho nên nắm tay với tôi đi. Chúng tôi hôm nay có biểu diễn lúc khai mạc triển lãm đó.”

Hai người tranh nhau muốn nắm tay với Kỷ Vũ, khiến cho người kia thụ sủng nhược kinh. Không thể ngờ Kỷ Vũ lại nổi danh như vậy, Lưu Bình An không khỏi nghĩ: nếu thu phí nắm tay một lần một trăm đồng, bọn họ nhất định lời chắc rồi.

Edward nhìn hai người kia, tựa hồ có chút đăm chiêu.

“Sao vậy?” Lưu Bình An hỏi.

“Bọn họ hình như nhìn rất quen mắt. Giống như đã gặp ở đâu rồi.”

“Đúng rồi. Tôi cũng thấy bọn họ có chút quen mắt.” Kỷ Vũ ở một bên cũng nói. Bình thường ở thời điểm này sẽ có người nói tiếp, Lưu Bình An cảm giác thấy thiếu một chút gì đó.

“Ai….Nếu như có Eugene… thì sẽ biết rồi.” Gerrard nắm đầu, “Sao Tiểu An không mời cậu ấy?”

“Đồ ngốc! Tôi dĩ nhiên muốn mời anh ta rồi.” Kỳ thật cậu cũng khá khó xử, vì vé không đủ mà. Nếu như mời Eugene… thì không thể mời Gerrard hoặc Kỷ Vũ. May mắn là Eugene nói anh ta cũng có vé, sẽ gặp họ ở trong hội trường sau.

Bởi vì phía trước kẹt xe, xe ngừng lại. Vốn cho rằng rất nhanh có thể đi tiếp, nhưng đợi cả 20 phút cũng không thấy xe đằng trước di chuyển. Nhìn một đoàn xe dài thoòng như đuôi rồng, các hành khách không khỏi than phiền. Bây giờ là 4h45′ chiều rồi, tuy chỉ cách hội trường có 20 phút chạy xe nữa thôi, nhưng nếu tiếp tục kẹt thế này chắc chắn sẽ muộn mất.

“Giao thông ở Reggie Liz là tệ nhất trên thế giới đó.”

Có vài hành khách lớn tiếng phàn nàn, sau đó ồn ào yêu cầu xuống xe. Nếu đi bộ đường dài, trên thực tế có thể không đi nổi. Nhưng cũng tốt hơn là ở đây chờ.

Nhìn hành khách dần dần giảm bớt, Gerrard hỏi Lưu Bình An, “Chúng ta cũng xuống xe chứ?”

Edward nhìn ánh mắt của Smith, người kia cũng nhìn về phía Lưu Bình An, “Tiểu An, chúng ta cũng xuống xe đi.”

Mà Lưu Bình An lại quay đầu hỏi Kỷ Vũ, “Muốn xuống xe không?”

“Hả???” Loại tình huống này Kỷ Vũ xem như là gặp nhiều rồi, dù sao cũng chỉ có mình cậu bị người khác nhìn chằm chằm: “Chuyện này…” Cậu nhìn ngoài xe, lại nhìn Edward và Smith một chút, cuối cùng cẩn thận từng li từng tí nói: “Tớ cảm thấy… vẫn là đừng nên xuống xe.”

“Vậy thì không xuống xe.”

Cặp song sinh hiếu động kia vốn đang định xuống xe, nghe Kỷ Vũ nói vậy, cũng dừng chân lại.

“Ồ? Ngôi sao may mắn không xuống xe, chúng ta cũng không xuống xe luôn.”

“Chúng ta đánh cuộc một lần vậy.” Hai người thong thả quay trở về chỗ ngồi rồi ngồi xuống, một người lấy di động ra chơi. Người khác lại nói với Kỷ Vũ, “Ngôi sao may mắn, nhất định phải linh nghiệm đó nha.”

Không chờ Kỷ Vũ trả lời, Lưu Bình An đã khoác một tay lên vai Kỷ Vũ, lớn tiếng nói với cặp song sinh: “Tin hay không thì tùy.”

Bọn Lưu Bình An cũng không biết lần kẹt xe này thật ra cũng không phải vì các nguyên nhân bình thường như tai nạn giao thông ngoài ý muốn hay sửa đường đại loại vậy. Lần kẹt xe này thực tế là do chính phủ gây ra.

Hai bên con đường đều bị cảnh sát mặc đồng phục ngăn lại, mặt khác toàn bộ xe đều không được chạy. Quần chúng cũng không được tới gần đại lộ. Máy bay, trực thăng quân dụng trên không tuần tra qua lại. Còn có quân nhân mặc đồng phục với súng vác vai, đạn lên nòng canh giữ ở hai bên đường. Mà ở trên nóc nhà của các tòa nhà cũng bố trí không ít bảo tiêu mặc thường phục.

Diễu hành lớn như vậy, quần chúng ở Reggie Liz chưa từng thấy qua, tất cả mọi người đều nhao nhao bu lại ở đầu đường xem đoàn người và xe đó đi qua.

Đợi gần 20 phút, đoàn xe xa hoa với quy mô lớn đó cuối cùng cũng đi tới. Đằng trước là bốn chiếc xe bằng sắc bay lơ lửng mở đường, bốn chiếc xe bọc thép hai tầng loại nhỏ đi theo sau đó, tất cả quân nhân ngồi ở trên đó đều được trang bị vũ khí tân tiến nhất. Tiếp theo là hai chiếc BMW màu đen, có lẽ đều là bảo tiêu và hộ vệ. Mà đoàn xe phía sau cũng là những xe BMW giống nhau và đoàn người mặc áo giáp nhẹ hộ tống.

Như sao vây lấy trăng sáng, bên trong là một chiếc Bentley màu trắng đặc biệt, vỏ ngoài hình giọt nước hơn nữa kiểu dáng thiết kế vô cùng ưu nhã, thân xe chế tác bằng hợp kim mới nhẹ nhàng mà thời thượng, tràn ngập quý khí, ưu nhã vô cùng.

Đằng sau chiếc Bentley là Rolls-Royce toàn thân đen kịt. Thân ngoài đặc biệt mang theo vẻ vua chúa cổ điển mà bá đạo. Tuy đã không còn dùng lốp xe cao su truyền thống nữa, không ở trên mặt đất mà bay lơ lửng nhẹ nhàng trên không, lại có thể đi không nhanh không chậm, tựa như vua chúa đi dạo, ung dung đẹp đẽ quý phái, bước đi trầm ổn.

Hai chiếc xe một đen một trắng, giống như thiên sứ và ác ma, ở trên đường lộ ra phong thái từng người ngồi trong chúng, hấp dẫn ánh mắt của vô số người. Tuy trên internet cũng không công bố đoàn xe được hộ tống này là người phương nào, nhưng chỉ cần tỉ mỉ quan sát liền có thể phát hiện đồng phục quân nhân trong đội xe cũng không phải là kiểu dáng của Liên Minh, mà có phần ngầu hơn, quân hiệu trên mũ quân đội được hình thành từ rồng và kiếm dài. Mà hình huy chương đeo trước ngực là một đôi cánh đen và vương miện.

Hai hình vẽ này đều không thuộc về Liên Minh, mà là của hoàng gia Đế Quốc.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngày mai bắt đầu thêm Vip rồi, ngày đầu tiên sẽ bắt đầu lúc 3h, kỳ thật đã viết tốt rồi. Nội dung đại cương sau đó cũng ok, chỉ là chi tiết tỉ mỉ chưa nghĩ kỷ.

Lần nữa trịnh trọng thanh minh với mọi người, tổ ong khác kia là của Đế Quốc đó, viết về bọn họ cũng là vì sau ngày nghỉ là một ngày diễn tập quân sự cỡ lớn, cũng không phải là muốn cướp danh tiếng của Tiểu An. Còn có tuy trong xe màu trắng là người của tổ khác, nhưng người trong xe đen kia là anh trai đại nhân của Garvin đó nha. Garvin đương nhiên là ở trong tổ của Tiểu An rồi, cái này không cần nghi ngờ, mọi người cứ yên tâm. Phía dưới là một vở kịch nhỏ:

“Garvin, em không thể cười với anh hai một cái sao?Anh hi vọng em có thể trải qua mùa hè thú vị này ở hội chợ quân sự mà.”

Nam tử tóc bạc tựa đầu lần nữa chuyển hướng ra ngoài cửa sổ xe, nghỉ hè thật sự vô cùng nhàm chán. Lại còn không có nhiệm vụ nào hữu dụng cho mấy món đồ chơi của anh, cũng không thể nhìn thấy thiếu niên có hương vị thật tốt kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.