Rể Quý Rể Hiền

Chương 30: Điều Cô Muốn Chính Là Làm Bọn Họ Không Thoải Mái




Nhan Lam Lam nhận điện thoại xong thì lấy một tờ giấy, viết vào trong đó chữ: " Xin lỗi, chị phải về trường để học, em nhớ chăm sóc sức khỏe cẩn thận ". Rồi cô dán nó vào cửa tủ lạnh. Sở dĩ cô không vào nói vì vấn đề này không quan trọng và cô không muốn làm phiền hai bọn nó.

Tiếp theo, Nhan Lam Lam về phòng thu dọn một chút, lấy quần áo và đồ dùng cá nhân để trong vali. Cô học đại học, đồng thời cũng có hai căn nhà ở đây. Tuy nhiên, căn nhà của Ngọc Cẩm và Khả Nhiên là ở ngoại ô còn đại học của cô ở trung tâm thành phố. Vì vậy, Nhan Lam Lam đành phải về căn nhà thứ hai ở gần trường đại học, thuận tiện, dễ đi lại hơn. Sau khi thu thập xong, Nhan Lam Lam qua phòng bếp để gọi cậu nhóc shota.

- Chúng ta sẽ đi khỏi đây, cậu chuẩn bị nhanh lên.

Lần này cậu đã trở lại bình thường, không còn đỏ mặt hay lúng túng nữa. Khẽ gật đầu, cậu nhóc shota rời khỏi phòng.

Ra khỏi căn biệt thự của Ngọc Cẩm, hai người vào trong xe. Nhan Lam Lam cho xe khởi động rồi từ từ đi khỏi. Suốt dọc đường, Nhan Lam Lam khẽ liếc mắt nhìn sang người bên cạnh, thấy cậu ta vẫn như bình thường thì không khỏi nản lòng, cô thích khuôn mặt cậu lúc đỏ cơ.

Khẽ thở dài, Nhan Lam Lam liếc thấy bên cạnh có một hiệu sách, cô cho dừng xe lại.

Cậu nhóc shota khẽ hỏi:

- Đi đâu vậy?

- Tôi đi mua một chút sách, lát sẽ về ngay.

Nói xong, cô mở cửa xe ra ngoài.

Một lát sau, Nhan Lam Lam quay lại, trên tay cô là mấy quyển sách. Cô để sách ở ghế sau rồi lên ghế trước lái xe tiếp. Lái xe được một lúc nữa, có điện thoại gọi đến, là Tư Dĩnh Hào. Tư Dĩnh Hào là bạn thân của cô, mối quan hệ của hai người từ trước đến nay vẫn cực kỳ tốt. Nhan Lam Lam cắm bluetooth vào tai rồi nhàn nhạt trả lời:

- Sao vậy?

- Bạn thân của tôi ơi, sao cậu mãi chưa về hả, cậu biết cậu đã nghỉ hơn tuần rồi không, có phải cậu bị tên kia bỏ nên đau lòng tới chết rồi à. - Chào đón cô là cái giọng oang oang của tên ngốc Tư Dĩnh Hào.

Phía bên kia, ai đó còn sụt sùi mở miệng:

- Chắc là cậu quên tôi rồi đúng không? Cậu không coi trọng tôi nữa... Cậu bị ngốc đến độ 102 nhân 201 bằng bao nhiêu cũng không biết...

Nhan Lam Lam nhàn nhạt trả lời:

- 20 502.

- Gì cơ?

- Mình nói 102 nhân 201 bằng 20 502.

Ai đó lặng lẽ bấm máy tính, ờ đúng thật.

Chưa đợi đối phương hồi phục tinh thần, Nhan Lam Lam thốt ra một tràng.

- Một ngày có 24 giờ, một giờ 60 phút, một phút 60 giây. Suy ra một ngày có 86 400 giây. Tháng này có 30 ngày cho nên có 2 592 000 giây. Mà mình nói với cậu từ nãy đến giờ mất năm phút tức 300 giây. Nghĩa là mình đã phung phí 2 591 700 giây của tháng, thế nào, thấy mình coi trọng cậu chưa.

Tư Dĩnh Hào ở đầu bên kia ở đầu dây bên kia suýt thì giơ ngón cái lên, quá đỉnh. Sao Nhan Lam Lam không vào đại học kinh tế nhỉ?

- Mà này, mai sẽ phải nộp báo cáo về vấn đề thực vật mang độc tính đấy, cậu đã làm chưa? - Tư Dĩnh Hào hỏi.

- Ồ, mình quên mất, mai nộp đúng không? Mình sẽ làm sớm thôi.

- Vậy thì được, bái bai. - Sau đó là tiếng cúp máy.

Chẳng mấy chốc hai người đã về đến nhà. Khi Nhan Lam Lam vừa đến nơi thì cánh cổng sắt từ từ mở ra, cô lái xe vào gara. Căn nhà được thiết kế theo kiến trúc Nga cổ điển, làm theo kiểu mái vòm. Từng khung cửa sổ đều được khắc hoa văn trang trí tỉ mỉ. Phía trước là cánh cổng màu vàng kim nhưng k kém phần cổ kính, uy nghiêm. Xung quanh ngôi nhà là hàng rào cao tầm năm mét, những thanh hàng rào đều được làm từ thép không gỉ, phía trên được uốn lên chỉ thẳng lên trời. Những thanh hàng rào đều được khắc bông Dạ Lai Hương (*). Những cánh hoa được khắc sống động y như thật. Chúng uốn lượn theo nhiều cách khác nhau, tạo nên hình dáng rất phong phú và đặc sắc. Nhan Lam Lam để người hầu lái xe vào gara rồi mở cửa bước vào nhà. Trong căn nhà cô có bốn người hầu: ba người dọn dẹp, một người đầu bếp. Vì cô thích tự mình lái xe nên không chọn ai làm người lái xe cả. Không giống với cánh cổng màu vàng kim, cả căn nhà được sơn màu trắng trừ những hoa văn họa tiết và đồ dùng trong nhà. Màu trắng làm cho người ta cảm thấy tự nhiên thanh thản nhưng không kém phần cao quý. Trừ đèn treo tường màu vàng thì đồ đạc trong nhà thường lấy tông màu tối như đen và nâu sẫm. Sau khi nghe thông báo, ba người hầu đã đứng sẵn ở cửa chờ đợi, thấy cô bước vào, tất cả đều gập đầu theo đúng tiêu chuẩn rồi đồng thanh:

- Mừng tiểu thư đã về.

Một người hầu bước lên đón lấy sách trong tay cô, Nhan Lam Lam khẽ gật đầu với hai người còn lại và bước lên phòng. Người hầu kia tay cầm sách dẫn đường, đến phòng cô, người hầu mở cửa cho cô bước vào rồi đặt sách lên mặt bàn mới đi ra ngoài. Trước khi đi còn hỏi cô một cách nhã nhặn:

- Tiểu thư còn cần gì nữa không?

Nhan Lam Lam lắc đầu, người hầu liền nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cậu nhóc shota nhìn quanh, trừ giường ngủ màu đen ra, những cái còn lại đều màu trắng theo phong cách đơn giản. Nhan Lam Lam lấy vài quyển sách trên mặt bàn rồi đưa cho cậu nhóc shota. Tiêu đề mấy quyển sách đều là cổ tích như: tấm cám, lọ lem,... truyền thuyết vua Hùng. Đây là những thứ Nhan Lam Lam nghĩ ra, để dạy dỗ trẻ con thành một đứa bé ngoan ngoãn thì trước hết phải cho chúng đọc cổ tích, tiếp xúc với những điều tốt đẹp. Dù sao, cậu nhóc shota vẫn còn là đứa trẻ con mà Nhan Lam Lam lại cho nhóc giết người thì cô cũng thấy hơi quá. Ít ra thì cô không muốn thấy cậu lao vào vòng luần quẩn giống cô.

Vì vậy, để tránh cho mai sau cậu nhóc này trở thành kẻ sát nhân như cô, Nhan Lam Lam đã quyết định mua cho cậu nhóc ít sách để phát triển tâm hồn.

Cậu nhóc shota đọc một lượt liền không khỏi nhíu mày, đây là gì? Những motip trong mấy câu truyện này y chang nhau, chẳng có gì nổi bật cả. Cho nên, cậu nhóc shota đã phụ sự kỳ vọng của người nào đó đã gạt toàn bộ sách đi, trong mắt còn toát lên sự khinh thường, mấy quyển sách này đều nhàm chán như nhau. Không có việc gì làm, câu nhóc shota đành quay ra nhìn Nhan Lam Lam, đối với cậu, cô còn đặc biệt hơn mấy quyển sách nhiều.

Nghĩ là cậu nhóc shota vẫn còn đang đọc truyện nên Nhan Lam Lam mở máy tính ra làm báo cáo. Đnag làm bài chăm chú, Nhan Lam Lam liền cảm thấy ai đó đang nhìn mình, ngẩng đầu lên, cô bắt gặp cậu nhóc shota.

Cậu nhóc shota đang bận nghiên cứu khuôn mặt của ai đó,bắt gặp ánh mắt ai đó đang nhìn mình cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên mà tiếp tục nghiên cứu tiếp. Phải công nhận Nhan Lam Lam có một đôi mắt xanh rất đẹp, đôi mắt phản ánh bầu trời và biển. Nhưng bầu trời và biển quá lớn, làm cho người khác khi đứng trước mặt cô đều cảm thấy bản thân thật nhỏ bé chẳng khác gì một hạt bụi. Mái tóc bạc nhẹ bay đùa nghịch vời gió, dưới nắng, nó lại càng thêm chói mắt, làm người ta không giám nhìn thẳng cho dù vô tình thì điều đó lại làm cho Nhan Lam Lam luôn tỏ ra một sự cao quý nhàn nhạt.

- Cô thật đẹp tựa như một thiên sứ. - Đó là điều mà cậu nhóc shota đã thốt ra.

Nhan Lam Lam khẽ mỉm cười. Đôi môi cô luôn nhếch lên một độ cong thật khẽ, bất kỳ lúc nào nó cũng có thể nở nụ cười, một nụ cười thuần khiết, thiện lương. Cô thốt ra những tiếng thật khẽ, mong manh như chuông gió:

- Ý cậu là thiên sứ tàn sát ư?

Lúc đó cậu nhóc shota mới nhận ra, Nhan Lam Lam là một kẻ sát nhân không có nhân tính. Nói cô là thiên sứ chẳng khác gì một trò đùa. Khẽ thở dài một hơi, cậu bị Nhan Lam Lam che mờ mắt rồi. Nhan Lam Lam cúi xuống nhìn số sách vương vãi dưới đất, xem ra kế hoạch cải tạo tâm hồn trả nhỏ của cô thất bại rồi.

- Hãy đưa ra kết luận súc tích về những cuốn truyện cổ tích mà em đã đọc?

Khóe miệng cậu nhóc shota giật giật, nhìn số sách dưới đất lại càng thêm khinh thường, cậu mở miệng:

- Trước đó, tôi có một câu hỏi: có mười tám vị vua Hùng sao chỉ có một ngày giỗ tổ? Còn nữa, sau khi đọc xong "Tấm Cám" tôi thấy nhân vật "Tấm" chẳng khác gì yêu quái. Ai là người mà giết mãi không chết chứ? Mấy câu truyện này đều có cấu trica giống nhau, quanh đi quẩn lại chỉ có ông tiên bà tiên.

-.... - Đây là lần đầu tiên cô bị chất vấn nhỉ.

Nhan Lam Lam cảm thấy bản thân mình thật bất lực, giống như não ngưng lại mọi hoạt động để đi ngủ. Ước chừng một thế kỷ sau, Nhan Lam Lam mới chậm chạp trả lời:

- Cơm tối hôm nay tôi dạy cậu. - Một chủ đề chẳng hề liên quan.

Cho nên, Nhan Lam Lam trước những ánh mắt tò mò của bốn người hầu trong gia đình đã cho bọn họ nghỉ sớm một hôm để dạy cậu nhóc shota. Cô không muốn để người ta thấy mình nói chuyện một mình đâu.

Nhan Lam Lam và shota đang đứng trong phòng bếp. Chuyện vào bếp nấu ăn một phần là lỡ lời một phần lại mong muốn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cậu nhóc shota. Vừa nhìn khuôn mặt kia là cô lại muốn cấu véo một trận.

Tuy nhiên, tiếc thay cho suy nghĩ vừa chớm nở đã bị vùi dập trong tích tắc, Nhan Lam Lam chưa kịp dạy thì đã bị cậu nhóc shota dứt khoát trực tiếp đẩy ra ngoài.

Quác quác....

Nhan Lam Lam thậm chí có thể nghe tiếng quạ kêu khi đứng ngoài cửa phòng bếp. Cô đã làm gì sai?

Khẽ lắc đầu, Nhan Lam Lam quyết định không suy nghĩ về vấn đề cao siêu này nữa. Cô đành lên tầng cầm máy tính xuống phòng khách rồi ngồi tại đó làm việc.

Khoảng hai tiếng sau, nhà bếp có mùi cháy két...

Nhan Lam Lam ngồi ở phòng khách đờ người ra khoảng vài giây rồi rút điện thoại ra một cách rất chuyên nghiệp, cô bấm một dãy số. Khi đầu bên kia vang lên tiếng đáp cô mới nhẹ nhàng trả lời:

- Cho tôi hai suất cơm hộp gồm đùi gà chiên, hai suất khoai tây trộn và một suất pizza cỡ lớn nhất vị phomai, cảm ơn.

Sau đó, Nhan Lam Lam cực kỳ chuyên nghiệm lấy một bình nước ở trên bàn rồi lại cực kỳ chuyên nghiệp đi vào phòng bếp, cực kỳ chuyên nghiệp mở cửa. Khi thấy cái để bát đũa và đống đồ ăn rơi vỡ cùng ngọn lửa đang cháy trên tấm rèm làm nó bị biến dạng cũng cực kỳ chuyên nghiệp lấy ra cái bình nước cầm từ nãy giờ và đổ thẳng vào cái rèm. Những giọt nước tạo thành một đường hoàn mỹ xả thẳng lên cái rèm. Cái rèm vốn đã thảm nay còn thảm hơn.

Bên trong phòng, tất cả các dụng cụ làm bếp xa hoa đều phủ một lớp cháy màu đen kịt. Ngoài ra còn có một người nào đó thê thảm hơn cả số dụng cụ.

Cậu nhóc shota:...

Nhan Lam Lam:...

Cuối cùng vẫn là cậu nhóc shota mở miệng trước:

- Cô đã gọi cơm hộp chưa?

Nhan Lam Lam mỉm cười như gió xuân:

- Rồi, người ta đang giao hàng đến.

Rõ ràng là nụ cười đó rất đẹp nhưng trong hoàn cảnh này thật không thể tưởng tượng nổi.

Cơm tối đến rất nhanh, hai người cùng ngồi vào bàn ăn cơm, cậu nhóc shota chưa ăn những món này bao giờ nên tỏ ra rất thích thú. Nhan Lam Lam chậm rãi nhẹ nhàng, trong suốt bữa ăn, cô cứ lén liếc về cậu nhóc shota.

Cơm tối xong xuôi, cậu nhóc shota đứng dậy trước lên phòng. Còn lại một mình Nhan Lam Lam, cô nhìn bát cơm, từ đầu tới giờ, nó vẫn còn nguyên vẹn. Vì ma không thể ăn thức ăn như con người được nên suất cơm của cậu từ nãy tới giờ vẫn còn như lúc ban đầu. Nhan Lam Lam đứng dậy dọn dẹp lại số thức ăn, cô khẽ nhìn suất cơm của cậu rồi đổ thẳng nó vào sọt rác.

Nhan Lam Lam đi qua phòng khách, lúc đi qua cái gương cô đứng khựng lại một lúc.

Nếu nói khuôn mặt, dáng người và cả khí chất của cô là do một trăm xác người tạo nên thì có ai tin không nhỉ?

Nhan Lam Lam bật cười đã nhắc nhở bản thân là không bao giờ nghĩ về mấy truyện này cơ mà, cô đúng là hay đãng trí thật.

(*) dạ lai hương hay vũ lai hương: là tên gọi khác của hoa huệ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.