Rể Quý Rể Hiền

Chương 17: Chồng Cô Là Lệ Tư Thừa




Lửa bùng cháy cực nóng trước mặt cậu tạo thành một bức tường cao ngất, bốn phía đều là tiếng khóc nỉ non thảm thiết của mọi người. Địa ngục trần gian đại khái cũng là chỉ tình cảnh trước mắt đây.

Lưu Bình An nắm chặt khẩu súng hết đạn quỳ rạp xuống trước căn nhà đang bị thiêu rụi. Đó là nhà của cậu, cậu vì cái nhà này mà dùng hết sức lực, dốc sức liều mạng mà bảo vệ nó. Nhưng hiện giờ, lại chỉ có thể nhìn nó bị lửa nuốt chửng.

Ba đã chết trận, mẹ và em gái mình đâu? Cả hai còn ở trong nhà sao?

“AAA—”

Tiếng thét của bé gái xuyên thấu bầu trời khiến cho Lưu Bình An chấn động toàn thân. Đó là giọng của em gái Lưu Ly của cậu. Cậu mạnh mẽ đứng lên, không để ý tới toàn thân đầy vết thương chạy tới nơi phát ra thanh âm.

Ở sau căn nhà ấy, một con quái vật màu đen cực lớn đang rên rỉ vui sướng gặm con mồi. Thân thể của bé gái rớt xuống bởi hàm răng sắc nhọn của bọn chúng. Bé gái chỉ còn lại một chút nửa thân người trên với đôi mắt trợn to đầy sợ hãi và nước mắt, gương mặt đáng yêu quen thuộc đó giờ đã là một mảnh tro tàn.

“Ah—–” Tiếng kêu khàn cả giọng vạch phá bầu trời đêm. Phảng phất khiến cho linh hồn người nghe cũng cảm nhận thấy nỗi bi thương thảm thiết, đánh thức không ít học viên đang ngủ.

Từ trên giường nhảy xuống đầu tiên là Aslan, anh nhanh chóng nhảy xuống giường, chạy nhanh tới giường bên trên đối diện. Đó là giọng của Lưu Bình An, kêu lên thảm thiết như vậy khiến cho trong đáy lòng anh dâng lên bất an mãnh liệt.

Đột nhiên anh cảm thấy có người đánh úp lại trước mặt. Anh nhanh chóng nghiêng người né tránh, nhưng đối phương cũng rất hung ác, giống như nổi điên mà công kích anh, ánh sáng bạc chớp động, hóa ra là dùng dao găm.

Aslan không dám coi thường, anh chiến đấu cận chiến cũng không tệ, trước kia đã từng dùng tay không đánh ngã năm người cao to cầm vũ khí. Nhưng đối phương sau lưng nhanh nhẹn, vừa nhanh vừa hung ác, nhìn như đánh bậy, nhưng lại đánh toàn vào chỗ hiểm, Aslan có chút không chịu nổi, bị chém trúng hai chỗ.

Chẳng lẽ là gián điệp con nhện? Aslan trước tiên nghĩ đến thân phận thích khách.

Ánh sáng bạc nhắm ngay mặt đâm tới, Aslan tránh cũng không tránh được, đưa tay lên đỡ, lại nghe keng một tiếng, có gì đó đánh trúng dao găm. Tuy không đánh văng ra khỏi tay, nhưng cũng ngăn được tấn công của đối phương.

Lúc này ngoài ban công truyền đến tiếng bước chân của mấy người. Gerrard lớn giọng kêu lên đầu tiên: “Tiểu An, cậu sao vậy?”

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Thanh âm ngây thơ của Connor đồng thời vang lên, cả ký túc xá được bật đèn sáng. Ánh sáng trắng chiếu rọi tình cảnh trước mặt khiến cho mọi người lắp bắp kinh hãi.

Chỉ thấy Lưu Bình An cầm dao găm trong tay đứng trong phòng, bởi vì cậu quay lưng về phía ban công nên bọn Gerrard không thể thấy được vẻ mặt của thiếu niên. Nhưng Aslan và Connor, cùng với Garvin đang cầm một khẩu súng lục lại thấy rất rõ.

“Tiểu An..” Gerrard khó hiểu muốn vỗ bả vai Lưu Bình An nhưng lại bị Aslan nghiêm túc ngăn lại.

“Đừng đụng vào cậu ấy!” Aslan đứng ở cửa quát,”Mọi người không được tới gần.”

“Thiếu gia…” Lý Duy lo lắng muốn lại gần Aslan, vừa nhấc chân chợt nghe tiếng Aslan.

“Cậu cũng không được tới!”

Trên mặt Connor ngoại trừ kinh ngạc còn có chút sợ hãi, cậu đứng cứng ngắc không dám động đậy. Mọi người đứng đằng sau Lưu Bình An không rõ, tại sao người luôn yêu thích Lưu Bình An như Connor lại lộ ra vẻ mặt này.

Aslan cảnh giác trừng mắt nhìn Lưu Bình An, bày ra tư thế không có chút kẽ hở, hoàn toàn tiến vào trạng thái chiến đấu. Garvin cũng lộ vẻ mặt đề phòng mà cử động súng trong tay. Con ngươi màu xanh biếc của Aslan nhìn về phía Lý Duy, người sau hiểu ý, gật đầu nhẹ một cái.

Gerrard tuy không biết bọn họ muốn làm cái gì, nhưng anh có cảm giác Tiểu An có gì đó kì lạ.

Có lẽ là muốn áp chế cậu ta lại. Ý niệm trong đầu chợt lóe lên.

Thiếu niên như một pho tượng, sừng sững đứng ở chính giữa ký túc xá. Không khí như biến thành trạng thái của một loại chất dính, trầm trọng mà sền sệt, ép đến người ta không thở nổi. Trong phòng rất yên tĩnh, các học viên đều cố đè nén âm thanh hít thở của mình.

Aslan đột nhiên nhanh như chớp ra tay, thiếu niên cũng đồng thời lắc tay đâm dao găm trong tay vào đối phương. Garvin bóp cò, thiếu niên lóe lên quay thân, viên đạn keng một cái đánh vào khung sắt trên giường. Lý Duy thừa cơ xông lên, còn chưa đụng được thân thể của thiếu niên, ánh sáng bạc trước mắt lóe lên một cái, trên cổ tay liền xuất hiện vết máu.

Năm ngón tay của Aslan nắm lấy lưỡi dao sắc bén trong tay thiếu niên, người kia vặn vẹo cổ tay, tìm cách rút ra. Aslan làm sao lại để cậu thực hiện được, hai tay dùng sức cầm chặt lưỡi dao, máu từ ngón tay chảy ra.

“Nhanh ngăn cậu ta lại!” Aslan rống to.

Gerrard hô to một tiếng, đánh vào sau lưng, dùng cả người ngăn thiếu niên, áp chặt cậu lên sàn nhà. Thiếu niên phát ra tiếng gào thét, tiếng thét như linh hồn đã bị đau khổ đến tê liệt, rung chuyển linh hồn của mỗi người ở đây.

Trong mệnh lệnh của Aslan, mọi người đang trong kinh hồn chưa định thần ba chân bốn cẳng nhanh chóng đè thiếu niên xuống. Năm người có thân thể cường tráng mới miễn cưỡng đè được thiếu niên xuống.

Bạo động làm cho nhân viên quản lý ký túc xá cùng cảnh vệ chạy tới. Thiếu niên bị ép đưa vào Viện giáo y, Edward với tư cách người hướng dẫn cũng bị gọi tới đầu tiên.

“Tôi muốn biết chân tướng sự việc. Aslan Elvis, xin cậu báo cáo cho rõ ràng.” Edward nghiêm khắc khoanh tay đứng trước cửa phòng cấp cứu.

Connor cảm thấy đây đúng là làm khó họ. Bọn họ cũng không biết rốt ruộc là tại sao Tiểu An lại đột nhiên nổi giận mà. Đang muốn nói xen vào, lại nghe thanh âm trong trẻo của Aslan chậm rãi vang lên.

“Buổi tối vào lúc 23 giờ 03 phút, tất cả mọi người ở ký túc xá đã đi ngủ. Đột nhiên nghe được tiếng hét, đó là giọng của học sinh cùng ký túc xá Lưu Bình An. Bởi vì nghe vô cùng thảm thiết, tôi liền lại gần xem xét. Phát hiện cậu ấy thần trí không rõ, không phân biệt được mục tiêu mà tấn công chúng tôi.”

“Thần trí không rõ?”

Dùng vũ khí tấn công bạn học là nghiêm trọng trái với nội quy trường học, nếu dùng luật ở Aliya, tất nhiên sẽ đuổi học cậu. Nhưng Aslan lại nói thần kinh Lưu Bình An không rõ, nói rõ có khả năng còn có ẩn tình bên trong, như vậy nhân viên nhà trường sẽ thận trọng cân nhắc việc xử phạt Lưu Bình An.

Lúc này, đèn của phòng cấp cứu chợt tắt. Người trong hành lang liền vây quanh bác sĩ từ trong bước ra.

“Bác sĩ, Tiểu An sao rồi?” Connor lo lắng hỏi thăm.

“Cái kia…” Quân y đem ánh mắt chuyển qua mặt Edward, sau khi đối phương gật đầu, ông mới nói tiếp, “Cậu ta không sao, chấn kinh quá độ, tinh thần có chút chịu không nổi. Chúng tôi đã tiêm thuốc an thần cho cậu ta, giờ đã bình tĩnh lại rồi.”

“Chấn kinh?”

Tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, Connor mở miệng không khép nổi. Tiểu An không phải đang ngủ sao? Sợ hãi gì chứ. Nhện biến chủng còn không sợ, cậu không tin có gì có thể làm cho Tiểu An chấn kinh.

Bác sĩ nói khẽ với Edward,”Trưởng quan, tôi có thể nói chuyện riêng với ngài không?”

Edward thoáng nhíu mày, sau đó nói với các học viên, “Mấy cậu đi về trước đi.”

“Hả?? Chúng tôi không thể nhìn Tiểu An một chút sao?” Connor kháng nghị nói.

“Aslan Elvis, đem người của ký túc xá cậu trở về đi.”

“Vâng.” Aslan chào theo nghi thức quân đội một cách kính trọng, lôi kéo Connor và Gerrard không tình nguyện rời khỏi bệnh viện.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: có người cảm thấy thịt thịt không đủ, tuy ta có thể viết H đấy, đáng tiếc tiểu Lục ở đây rất cua đồng… Sẽ bị khóa topic đấy. Bên ngoài cũng không thể, cũng sẽ bị khóa topic. Có lẽ các độc giả có ý kiến nào tốt hơn.

Có người cảm thấy quá lạm dụng. Tình huống hiện tại là… canh thịt gì cũng không có, tiểu thụ lại quá lạm dụng quan hệ người này, thờ ơ người kia. Bất quá, như trong tổ ong sẽ có ong được sủng ái và ong không được sủng phân chia mà. Tiểu An cũng không có thể lạm dụng người khác quá.

Kế tiếp chuẩn bị viết về một tổ ong khác. Ngàn vạn lần đừng tưởng rằng chỉ có một cái tổ của bọn Tiểu An nha. Mỹ nam đương nhiên là càng nhiều càng tốt. Một cái tổ Ong Chúa khác hoàn toàn, là một tên siêu cấp ngạo kiều đó nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.