Rể Cuồng

Chương 56: Giúp Lục Trần tìm việc




Phong Mạc nhìn người đang ngồi bên giường mình, vị đế quân mạnh nhất trong lịch sử Thiên triều năm nay mới 21 tuổi. Thân là quốc sư Thiên triều, Phong Mạc vẫn tuân theo những truyền thống đã có từ xưa, trợ giúp đế quân cai trị cái đế quốc khổng lồ này. Hắn từng tưởng rằng hắn sẽ không bao giờ làm chuyện gì khiến bản thân hối hận. Nhưng mười năm trước, lần đầu tiên, hắn hối hận. Hắn hối hận tại sao mình không sớm phát hiện những điểm khác biệt của người nọ.

Nghiệt Đồng. Ngay cả một cái họ, Thương Long còn không muốn cho nó. Trong lòng hắn, đứa con này là yêu nghiệt chuyển thế, đôi mắt, giọng nói của nó thuộc về yêu nghiệt, không nên tồn tại trên thế gian này. Nó được đặt tên là Nghiệt Đồng cũng đủ chứng minh Thương Long căm hận đôi mắt ấy đến thế nào. Tại Thiên triều, chỉ khi nào xác định được thánh tử có thể gây nguy hiểm cho đế quốc, đế quân mới có quyền xử tử thánh tử. Cho nên dù căm hận, Thương Long cũng không thể ra tay với đôi tròng mắt ấy. Chuyện duy nhất hắn có thể làm là lưu đày nó, khiến nó không có cơ hội uy hiếp mình hay đế quốc này.

Nghiệt Đồng vẫn luôn cô độc, mặc dù cuộc sống cũng chẳng thiếu thốn gì nhưng không ai dám lại gần nó. Quanh năm suốt tháng, nó mặc áo choàng che kín đôi mắt, nhưng người đối diện vẫn cảm thấy ánh mắt đó có thể xuyên thấu qua lớp vải chăm chú nhìn họ. Ai cũng sợ hình bóng mình phản chiếu trong cặp mắt ấy, ai cũng sợ linh hồn của mình biến mất trong tròng mắt kia.

Trong góc khuất nào đó tại Bí cung, Nghiệt Đồng ngồi một mình nhìn các thánh tử luyện tập, rồi sau đó, lại một mình rời đi. Không ai biết nó đang suy nghĩ cái gì, cũng không ai dám lại gần bắt chuyện với nó. Mọi người đồn đại, giọng nói của Nghiệt Đồng là âm thanh tà ác nhất trong thiên hạ, sẽ làm mê mẩn linh hồn bất kỳ ai nghe thấy. Nó mặc dù cũng là thánh tử, nhưng ngoại trừ một tên nô lệ được phân công chăm lo việc sinh hoạt của nó hàng ngày, đế quân cũng không sắp xếp ai đến dạy cho nó những điều thánh tử cần phải học. Đế quân đã hoàn toàn trục xuất nó ra khỏi Đế cung. Cả Thiên triều đã từ bỏ nó. Mà năm năm sau, thân hình luôn giấu sau lớp áo choàng ấy cũng không xuất hiện tại trường huấn luyện trong Bí cung nữa. Không ai quan tâm nó đi đâu về đâu.

Năm ấy, nó tám tuổi.

Ngày mai chính là sinh nhật 40 tuổi của đế quân Thiên đô vương triều - Thương Long. Đứa con nhỏ nhất năm nay cũng đã 15 tuổi, hắn quyết định hôm nay sẽ tuyên bố, cuộc tranh giành ngôi vị bắt đầu. Một chuyện khác khiến hắn cực kỳ vui vẻ là cả năm đứa con trai của hắn đều chọn tranh đoạt ngôi vị. Đối với một vị hoàng đế mà nói, đây quả thực là chuyện đáng tự hào nhất, vì tất cả những đứa con của hắn đều chọn con đường theo đuổi quyền lực.

Để tránh cho cuộc tranh vị ảnh hưởng đến sự ổn định của Thiên triều, tướng lĩnh, thần tử đương nhiệm đều không được phép tham dự cuộc tranh đấu giữa những thánh tử. Thánh tử phải tự thân bồi dưỡng thế lực cho riêng mình. Mà hôm nay, hắn cho rằng, đám con của hắn đã sẵn sàng cho cuộc chiến. Mặc dù cuối cùng chỉ còn một đứa có thể sống sót, nhưng vì sự lớn mạnh của Thiên triều, tất cả đều có thể hi sinh. Trăm năm qua, ngôi vị đế quân của Thiên triều được kế thừa theo phương thức ấy, mà sự thật cũng chứng minh, điều này quả thật đã giúp ích cho sự lớn mạnh của Thiên triều.

Tại Thiên triều, sức mạnh quyết định tất cả, mà tuổi càng cao không có nghĩa là sức mạnh càng lớn, cho nên hắn cũng không cần lo lắng trong cuộc tranh vị này, lũ con của hắn sẽ vì sự chênh lệch tuổi tác mà yếu kém hơn ai. Hắn vốn là con trai út của đế quân tiền nhiệm, thế nhưng ngôi vị chí tôn vẫn lọt vào tay hắn.

Nghĩ đến lũ con của mình, trong lòng Thương Long lại hiện lên một bóng người. Nó là vết nhơ trong cuộc đời Thương Long, là nỗi ô nhục hắn muốn xóa bỏ. Dù chuyện xảy ra cách đây rất lâu rồi, nhưng Thương Long vẫn không thể nào quên được ánh mắt ấy. Nhẩm tính thời gian, năm nay chắc nó cũng đã 11 rồi. Bị trục xuất mười mấy năm, chắc nó đã sớm không còn là người nữa. Thương Long quyết định đi gặp thứ yêu nghiệt kia trước bữa tiệc sinh nhật. Cuộc tranh vị sắp bắt đầu, cũng đã đến lúc loại bỏ cái gai trong lòng này đi.

Trên đường đi tới Bí cung, Thương Long tiếp nhận vô số lần bọn hạ nhân quỳ lạy. Mỗi khi nhìn bọn chúng quỵ lụy, luồn cúi dưới chân mình, Thương Long cảm thấy tất cả mọi thứ trong thiên hạ đều nằm trong tay hắn. Sở hữu năng lực điều khiển bão cát cùng với sấm chớp cộng thêm sức chiến đấu cực mạnh, hắn được tôn xưng là chúa tể của Thiên triều cũng không sai. Nhưng cũng chính vì thế mà hắn không cho phép cuộc đời mình xuất hiện một vết nhơ nào hết.

Toàn Đế cung đang bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc ngày mai, Bí cung vốn đã hẻo lánh giờ lại càng thêm lạnh lẽo. Dưới ánh trăng, tất cả mọi thứ đều có vẻ gì đó mông lung, mờ ảo. Dưới sự dẫn đường của tổng quản Bí cung, Thương Long cùng với hộ vệ tùy thân của mình đi đến chỗ ở của người nọ, nơi đã sớm bị người đời quên lãng. Đột nhiên, Thương Long đi chậm lại, hắn có cảm giác như thể mình đang bị một con mãnh thú hung mãnh nhất rừng sâu nhìn chằm chằm vào con vật dám xông vào địa bàn của nó. Nếu hắn tiếp tục tiến tới, con thú kia sẽ tấn công hắn không chút do dự. Lúc còn là thánh tử, Thương Long cũng từng có cảm giác này khi hắn bị vứt vào khu rừng rậm nguyên sinh lớn nhất Thiên triều để huấn luyện. Nhưng từ lúc hắn đăng vị và có được sức mạnh cường đại đến giờ, cảm giác này chưa bao giờ xuất hiện trở lại. Mà giờ đây, một lần nữa, hắn lại cảm nhận được sự khẩn trương vốn đã bị mình quên bẵng 20 năm qua.

Dừng lại, dùng ý niệm xác định vị trí của ánh mắt kia, hắn ngẩng đầu nhìn về phía tàng cây cách đó không xa. Thương Long thấy được một đôi mắt, đôi mắt đã khiến hắn muốn tự tay hủy diệt. Mà lúc này đây, đôi mắt đó, so với lúc đầu, càng khiến hắn hoảng sợ.

Đúng vậy, hoảng sợ.

Đây là điều Thương Long rất không muốn thừa nhận. Một đế vương sao có thể cho phép những thứ khiến mình sợ hãi tồn tại được. Lần đầu tiên chứng kiến đôi mắt này, Thương Long đã cảm thấy bất an, thiếu chút nữa hắn đã bất chấp luật pháp mà bóp nát cái cổ mỏng manh yếu ớt đang nằm trong tay hắn. Còn bây giờ, hắn cực kỳ hối hận tại sao lúc đầu mình đã không làm thế. Ánh mắt đó đã không còn là ánh mắt khiến hắn bất an như trước, mà là sợ hãi, sự sợ hãi chưa từng có ngay cả khi hắn chiến đấu với những kẻ thù mạnh nhất.

Chủ nhân đôi mắt ấy hiện giờ đang ngồi trên cao, vẻ mặt vô cảm chăm chú nhìn Thương Long. Trong cặp mắt đó, Thương Long không phải đế quân của Thiên triều, càng không phải quân phụ của nó, hắn chỉ là một kẻ không biết chết sống muốn xông vào lãnh địa của nó. Nghiêt Đồng biết người này là ai, mặc dù chưa bao giờ được Thương Long triệu kiến nhưng thỉnh thoảng, khi nó nhàm chán lượn lờ quanh Đế cung, nó vẫn nhìn thấy hắn. Nhưng nhắc đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, lúc đó hắn đã từng muốn giết chết chính mình.

Nghiệt Đồng nhớ kỹ mọi chuyện từ khi nó sinh ra cho đến tận bây giờ, kể cả cái chết của na đạt, mùi máu tanh nồng, đôi tay muốn bóp chết mình cùng với chủ nhân đôi tay ấy. Chính xác mà nói, Nghiệt Đồng không thèm để ý đến hình dáng của người khác, nó chỉ chú ý đến cảm giác mà người ta gây ra cho nó. Nó giống như động vật, dựa vào cảm giác nhận biết mọi thứ xung quanh. Như thế không phải có nghĩa con mắt của Nghiệt Đồng có vấn đề, không thể phân biệt được hình dáng con người, chỉ là cái thứ này trong mắt nó vô nghĩa, mà nếu đã vô nghĩa, nó chẳng nhọc công đi phân biệt làm gì. Hơn nữa, tính đến bây giờ, số người xuất hiện trước mắt nó chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nếu nhàm chán, Nghiệt Đồng sẽ rời Bí cung đến các nơi khác trong Đế cung dạo chơi. Có một lần nghe thấy tiếng người ồn ào, Nghiệt Đồng lần theo âm thanh đi đến một nơi rất lớn. Ở đó nó thấy hắn, hắn ngồi ở phía trên, đang nói gì đó với những kẻ phía dưới. Mặc dù ở rất xa nhưng Nghiệt Đồng vẫn biết hắn chính là người kia, cảm giác của nó đối với hắn không thay đổi. Sau, Nghiệt Đồng không chịu được những âm thanh ồn ào náo nhiệt ở đó nên đã trở về chỗ ở của mình. Đó là lần thứ hai từ khi sinh ra đến nay, Nghiệt Đồng nhìn thấy Thương Long, tại bữa tiệc mừng sinh nhật 36 tuổi của hắn. Khi đó, Nghiệt Đồng bảy tuổi. Về sau nó cũng thấy Thương Long ở các nơi khác trong Đế cung, nhưng vẫn như lần trước, nó quay đầu tiếp tục dạo chơi. Mặc dù thị vệ, người hầu, nô lệ ở Đế cung rất nhiều, nhưng Nghiệt Đồng chưa bao giờ bị phát hiện, không ai biết nó đã từng xuất hiện ở chỗ này, kể cả đế vương của Thiên triều.

Nhìn Nghiệt Đồng, trong mắt Thương Long hiện ra sát ý. Nếu bảo 11 năm trước hắn không giết nó vì e ngại luật pháp, thì lần này, hắn sẽ bất chấp tất cả để trừ khử kẻ duy nhất khiến hắn cảm thấy sợ hãi. Sự tồn tại của nó, đối với hắn, đối với cả Thiên triều, chỉ mang lại nguy hiểm. Thương Long bắt đầu điều động sức mạnh trong thân thể, sát ý từ từ tràn ra. Bọn thị vệ đằng sau hắn cũng bị đôi mắt của Nghiệt Đồng làm cho sợ hãi, lại nhìn thấy sát ý dầy đặc tỏa ra từ trên người đế quân, liền nắm chặt vũ khí trong tay, bắt đầu điều động sức mạnh.

Ngay khi sát ý hiện lên trong mắt Thương Long, thân thể Nghiệt Đồng cũng bắt đầu tiến vào trạng thái đề phòng. Đây là phản ứng của dã thú khi đối diện với nguy hiểm trong tự nhiên. Đối với Thương Long, Nghiệt Đồng không có gì sợ hãi hay oán hận. Trong mắt nó, Thương Long là đế quân của Thiên triều, là quân phụ của nó, là kẻ từng muốn giết chết nó, ngoại trừ điều đó ra, chẳng còn gì cả. Lúc này, trong mắt Nghiệt Đồng, Thương Long là kẻ đang muốn gây bất lợi cho nó. Dù Nghiệt Đồng không chủ động tấn công người khác, nhưng nó cũng không buông tha cho những kẻ muốn hại nó, cho dù hắn có là ai đi chăng nữa.

Màn đêm dần buông, ánh trăng đã bị những đám mây che khuất. Ánh chớp lấp lóe trên bầu trời, gió mang theo cát đá cọ sát vào da thịt, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh. Những ai đã từng thấy qua điều này đều biết, sức mạnh của Thương Long đang bộc phát. Đột nhiên, một luồng ánh sáng nhằm thẳng thân hình đang ngồi trên cây mà bắn đến. Ngay lúc Nghiệt Đồng nhảy lên, tử vong cũng theo đó mà ập tới.

Những kẻ tham gia vào cuộc chiến ấy trước khi chết vẫn không dám tin tưởng vào những gì mình đã thấy. Bão cát, sấm chớp, lửa, nước, hai thân hình một cao một thấp công kích lẫn nhau. Sức mạnh từ cơ thể bé nhỏ đó tỏa ra thậm chí còn lớn hơn rất nhiều lần so với sức mạnh mà kẻ mạnh nhất Thiên triều có thể phát ra. Nhanh như chớp, thân hình của Nguyệt Nhi thay đổi, tứ chi chuyển động còn nhanh hơn cả loài báo. Nước, lửa và gió không ngừng biến hóa theo sự điều khiển của nó, vừa bảo vệ chính mình vừa tiêu diệt những kẻ có ý đồ thương tổn. Khi Thương Long nặng nề ngã xuống, nhìn Nghiệt Đồng đứng trước mặt mình, hắn vẫn không thể nào tin được, một kẻ sở hữu sức mạnh không ai sánh được như hắn, kẻ mạnh nhất Thiên triều như hắn, mà lại thua dưới tay kẻ đã bị mình trục xuất 11 năm, không phái người đến huấn luyện, cũng chưa bao giờ nghe nói có năng lực gì. Thế nhưng, mới chỉ 11 tuổi, sức mạnh của nó đã vượt xa hắn. Nó, so với hắn, lại càng kinh khủng hơn.

Bẩm sinh đã có thể điều khiển ba loại nguyên tố tự nhiên cùng với sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể, không cần kế thừa bất cứ thứ gì từ hắn cũng đã vượt xa hắn. Nó quả nhiên là yêu nghiệt, thứ yêu nghiệt đáng ra hắn phải tiêu diệt ngay từ đầu. Thương Long hối hận đồng thời cũng cảm thấy sợ hãi, sợ nó, sợ chuyện sắp phát sinh. Hắn biết, nó sẽ không buông tha cho hắn. Hắn không sợ chết, nhưng hắn sợ cái chết không thể nắm giữ trong tay chính mình như thế này.

Vẻ mặt Nghiệt Đồng vẫn vô cảm, lạnh lùng nhìn Thương Long lúc này đã nằm trên mặt đất, tả tơi, thê thảm. Không còn vẻ uy nghiêm lúc ban đầu, giờ đây, hắn chỉ là một kẻ thất bại sắp chết nằm dưới chân người chiến thắng. Những mẩu tay chân vương vãi xung quanh, những gì còn lại của bọn thị vệ theo Thương Long đến đây, sau cuộc chiến vừa rồi, đã biến thành những mảnh vụn. Còn vị đế quân của Thiên triều, máu không ngừng chảy ra từ miệng vết thương, âm thanh đau đớn không ngừng rên rỉ, những vết bỏng, vết thương khắp người đang từ từ mang đi những tia sinh lực cuối cùng của hắn.

Chậm rãi đi đến bên Thương Long, lần đầu tiên từ khi ra đời, Nguyệt Đồng mở miệng: “Không có lần thứ hai!”. Hai mắt Thương Long mở lớn. Hắn còn chưa kịp hiểu những lời này có ý gì, cũng chưa kịp phản ứng lại cái thanh âm chưa bao giờ được nghe qua kia thì một bàn tay đã xuyên thủng ngực hắn, cầm lấy trái tim hắn, bóp nát. Và Thương Long trút hơi thở cuối cùng.

Thi thể của Thương Long được phát hiện tại Bí cung vào sáng sớm hôm sau. Trái tim nát vụn bị quẳng ngay trên người. Cả Thiên triều chấn động. Hành vi nghịch luân thường đạo lý này trước đây chưa hề có. Gió tanh mưa máu cũng theo đó mà đến, bao phủ toàn bộ đế đô Thiên triều. Nhưng khi từng tốp từng tốp dũng sĩ của Thiên triều ngã xuống, kể cả năm người con trai của Thương Long, khi Nghiệt Đồng toàn thân đầy máu tươi đi ra với đôi tròng mắt yêu nghiệt đã hóa thành màu đỏ. Ai nấy cũng đều hiểu được, người này mới là kẻ mạnh nhất Thiên đô vương triều, đó không phải yêu nghiệt, mà là yêu ma, là loài ma quỷ có thể xé nát mọi thứ đối nghịch.

Sau bảy ngày giết chóc ngắn ngủi, ngay cả những kẻ cứng đầu nhất cũng buộc phải thuần phục dưới ánh mắt kia. Nghiệt Đồng, từ một nỗi ô nhục bị Thiên triều ruồng bỏ đã thành tân đế quân của Thiên triều.

Mười năm qua, Phong Mạc hối hận đâu chỉ một lần. Khi Thương Long bỏ mặc đôi mắt ấy, hắn cũng không ngăn cản, thậm chí sau này hắn cũng chẳng buồn ngó tới nó lấy một lần. Trong những tháng ngày kề cận Nghiệt Đồng sau lễ đăng ngôi, Phong Mạc mới biết đó là một đôi mắt như thế nào, và hắn cũng hiểu được tại sao tất cả mọi người lại sợ hãi một đôi mắt đẹp đến vậy. Nếu nói, vì đó là một đôi mắt yêu nghiệt thì thà nói rằng vì họ sợ, sợ sự xấu xa, bẩn thỉu đã bị chôn sâu tận cùng trái tim sẽ bị phơi bày trước đôi mắt ấy.

Nghiệt Đồng cực thông minh. 11 năm bị từ bỏ cũng không biến nó trở thành kẻ ngu ngốc. Tại Bí cung, nó lẳng lặng nhìn, lẳng lặng học. Không được huấn luyện một cách bài bản, nhưng thân thể nó cực kỳ nhanh nhẹn; không ai nói chuyện với nó, nhưng nó có thể sử dụng ngôn ngữ của Thiên triều, mặc dù nó nói không nhiều, nhưng từ nào từ nấy nói rất rõ ràng, rành mạch. Sau này, trong khi dạy dỗ nó, Phong Mạc mới phát hiện Nghiệt Đồng vô cùng nhạy bén. Cho dù học bất cứ cái gì, nó cũng đều tiếp thu rất nhanh, về mặt quân sự với chiến lược thì càng có tài năng thiên phú, giải quyết việc triều chính thì mặc dù lời không nhiều lắm nhưng đều đi thẳng vào vấn đề. Phong Mạc vẫn nhớ kỹ lần đầu tiên hắn nghe được giọng nói ấy. Trước đây, hắn không hề nghĩ một người lại có thể phát ra thanh âm hay như thế. Hắn không biết, vì cớ gì mọi người lại e sợ giọng nói này, nhưng hắn khẳng định, yêu nghiệt không thể phát ra âm thanh đó. Mỗi lần ở bên Nghiệt Đồng, hắn đều cảm thấy sức mạnh của mình sao mà yếu ớt, yếu ớt đến độ biết rõ Nghiệt Đồng không đáng để mọi người e sợ nhưng hắn không cách nào thay đổi được thái độ của người khác.

Mười năm… Phong Mạc như một người cha tận tâm tận lực dạy dỗ vị đế vương trẻ tuổi nhất trong lịch sử Thiên triều. Nghiệt Đồng, sau khi lên ngôi vẫn không thay tên, giống như một miếng bọt biển hấp thụ tất cả các tri thức Phong Mạc dạy cho nó, rồi sau đó vận dụng một cách linh hoạt để cai trị Thiên triều khiến nó ngày càng lớn mạnh. Nhưng, có thứ có thể bù đắp được và cũng có thứ một khi đã mất đi thì không cách nào tìm lại được.

Yêu cầu của Thiên triều đối với thánh tử mặc dù rất nghiêm khắc nhưng chỉ giới hạn trong chuyện bồi dưỡng thực lực và sức mạnh, còn về phương diện tình cảm con người, Thiên triều sẽ không ép buộc. Dù thánh tử mới sinh ra đã phải rời xa na đạt, nhưng người hầu cùng với nô lệ sẽ được phái đến ở bên cạnh hắn. Dẫu sao, bọn họ là thánh tử chứ không phải là sát thủ. Một vị đế vương mà không hiểu gì về tình cảm con người thì chỉ trở thành một tên bạo chúa hoặc một con rối trong tay kẻ khác mà thôi. Thiên triều không cần những kẻ như thế.

Nhưng Nghiệt Đồng từ nhỏ đã bị cả Thiên triều ruồng bỏ, bên cạnh nó chỉ có một tên nô lệ chăm lo việc sinh hoạt thường ngày. Tại Thiên triều, nô lệ có địa vị thấp kém nhất, bọn họ chỉ là công cụ lao động hay đồ vật giúp chủ nhân phát tiết. Mà Nghiệt Đồng vốn cũng không phải loại người chủ động, nên dù là vì bẩm sinh hay do hoàn cảnh tác động, trên người Nghiệt Đồng chẳng thấy được thất tình lục dục thường có của con người. Phong Mạc đã phí rất nhiều tinh lực dạy cho Nghiệt Đồng biết như thế nào biểu hiện tâm tình như người bình thường, mặc dù có chút tiến triển nhưng kết quả vẫn chẳng đâu vào đâu.

Nghiệt Đồng là một con thú. Nó có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng người khác, có thể dễ dàng biết được cảm giác của ai đó đối với nó, có thể cảm nhận được những biến hóa nhỏ nhất trong tâm trạng mỗi người. Nhưng cùng điều đó, tâm trạng người khác dù là sợ hãi, e ngại, hay bất an, nó đều không để ý. Cảm giác của người khác đối với nó, nó không đặt ở trong lòng. Chỉ cần không uy hiếp đến nó, Nghiệt Đồng sẽ không quan tâm đến cảm xúc của người khác. Chỉ khi đối với chuyện gì khiến nó cảm thấy hứng thú, tâm trạng Nghiệt Đồng mới thay đổi một chút, nhưng cũng chỉ đến độ ‘không ghét’ nói gì đến ‘thích’.

Sau này, Phong Mạc dạy cho nó biết thế nào là thích, sợ hãi, kinh ngạc, kính trọng, cao hứng, vui sướng, chán ghét, phẫn nộ, bi thương, đau khổ … nhưng thế cũng chỉ giúp nó giải thích tâm trạng của người khác mà thôi. Còn đối với bản thân Nghiệt Đồng, nó chỉ chia mức độ chán ghét ban đầu thành không thích, chán ghét, phẫn nộ. Những thứ khiến nó phẫn nộ đều sẽ bị nó hủy diệt, mà mức độ ‘không ghét’ đã được nâng lên gần đến mức ‘có thể tiếp nhận’. Mà Phong Mạc là người duy nhất Nghiệt Đồng ‘không ghét’ và ‘có thể tiếp nhận’ được.

Chỉ cần không động đến nó, Nghiệt Đồng sẽ vô hại. Nó không chủ động tấn công ai, nhưng một khi nó đã ra tay, chẳng ai có hi vọng sống sót. Nghiệt Đồng sẽ không để những kẻ có thể thương tổn mình sống sót. Cho nên so với các vị đế vương khác, kỳ thật tâm trạng Nghiệt Đồng rất dễ hiểu. Không cần đoán già đoán non nó muốn gì, đúng sai tốt xấu trong mắt nó cực kỳ rõ ràng, nó biết rất rõ tâm tư các tướng lãnh thần tử, cũng hiểu được những thâm ý sâu xa ẩn giấu trong hành động của bọn họ, nhưng nó không thèm để ý. Người khác tranh đoạt giành giật ra sao nó không quan tâm, chỉ cần không ảnh hưởng đến nó là được.

Thế nhưng nếu cãi vã ồn ào thì bất kể là ai cũng đều phải chịu cơn thịnh nộ của nó. Nghiệt Đồng nhìn qua thì rất lạnh lùng, tất cả mọi chuyện nó chẳng buồn bận tâm, nhưng kỳ thật nó rất dễ dàng bực bội cáu kỉnh, lại càng không thể chịu được tiếng ồn, giống như một thú vương đầy kiêu ngạo không thể tha thứ cho lũ chuột nhắt yếu ớt dám ồn ào huyên náo trước mặt nó. Kẻ nào làm phiền nó, nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng, cho nên mặc dù vẫn còn đấu đá lẫn nhau, nhưng chẳng ai dám làm gì trước mặt nó. Bọn họ đều biết rất rõ năng lực cùng với tính tình vị đế vương này. Dưới sự cai trị đầy dửng dưng của Nghiệt Đồng, Thiên triều tiếp tục lớn mạnh một cách nhanh chóng.

Phong Mạc là người duy nhất Nghiệt Đồng đặt ở trong lòng, không chỉ vì Phong Mạc tận tình phụ tá, dạy dỗ nó, mà còn vì Phong Mạc là người duy nhất dám nhìn thẳng vào nó, người duy nhất nhìn nó như một người bình thường. Nếu trong mắt Phong Mạc xuất hiện một tia sợ hãi hay cảm xúc khác, Nghiệt Đồng sẽ không để hắn ở bên người, chưa nói đến việc cho phép hắn dạy mình. Trong lòng Nghiệt Đồng, những kẻ dùng ánh mắt như vậy nhìn nó đều đáng ghét. Bên người Nghiệt Đồng cũng chỉ có một người hầu, chính là tên nô lệ vẫn ở bên cạnh nó. Sau khi lên ngôi, Nghiệt Đồng đã xóa bỏ thân phận nô lệ cho hắn. Hắn là kẻ duy nhất trong Đế cung có thể đụng chạm đến cơ thể Nghiệt Đồng. Còn Phong Mạc là thần tử duy nhất có thể tiếp xúc với nó. Cho nên, mặc dù Nghiệt Đồng cũng có dục vọng, nhưng nó sẽ không tìm người đến để phát tiết. Bởi vậy, nó không có thê tử, thậm chí ngay cả những nô lệ tình dục dùng để phát tiết cũng không có. Điều này làm cho Phong Mạc cực kỳ buồn bực, Nghiệt Đồng cứ như vậy làm sao có thể lưu lại được huyết mạch của Thiên triều.

Nằm trên giường, Phong Mạc cảm giác được tử thần đang đứng ngay bên cạnh mình. Từ một năm trước, Phong Mạc đã biết thời gian của mình không còn nhiều. Nhưng lúc này đây, hắn không muốn rời đi, hắn hi vọng có thêm một chút thời gian nữa. Phong Mạc không sợ chết, người Thiên triều đều tin tưởng rằng, sau khi chết, linh hồn lại bắt đầu một cuộc hành trình mới. Hắn cũng không lưu luyến quyền lực, thân là quốc sư Thiên triều, quyền lực của hắn chỉ dưới một người, trên muôn vạn người rồi. Hắn không muốn rời đi lúc này chỉ vì cái người đang ngồi bên cạnh giường nhìn mình kia. Người đó tính tình không chỉ nóng nảy lại càng không có kiên nhẫn.

Ngồi ở vương vị kia hai năm, Nghiệt Đồng đã chán ngấy rồi. Nghiệt Đồng chỉ tận tâm tận lực đối với những gì bản thân cảm thấy hứng thú. Trong mắt nó, cái ghế đế vương chỉ là một món đồ chơi nó chưa từng đụng vào, nó đồng ý lên ngôi cũng chỉ do muốn biết cảm giác ngồi lên ngôi vị đế vương là như thế nào. Mà bây giờ, sở dĩ nó vẫn ngồi trên vị trí đó hoàn toàn là vì Phong Mạc.

Trong lòng Nghiệt Đồng, vị trí của Phong Mạc cực kỳ đặc biệt. Hắn vừa là sư phụ, vừa là quân phụ của nó, cho nên Nghiệt Đồng nguyện ý thực hiện nguyện vọng của hắn, tiếp tục ngây người tại cái nơi nó đã chán đến tận cổ này rồi. Mà Phong Mạc cũng biết, Nghiệt Đồng nhẫn nại, không phải bởi vì hắn là quốc sư Thiên triều, mà vì báo đáp công ơn dạy dỗ mười năm qua của hắn. Nghiệt Đồng là thú, ai đối xử tốt với nó, trong lòng nó đều rất rõ ràng, cho nên nó mới kiềm chế chính mình, mà đi làm một số việc cho những người đó.

“Vương…” Phong Mạc nhìn người đang ngồi trước mặt mình “Vương… xin ngài…”

Nghiệt Đồng nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay khô gầy của Phong Mạc.

“Phong Mạc, đây không phải là nơi ngươi nên lưu luyến nữa.” Nhìn thẳng vào mắt Phong Mạc, Nghiệt Đồng biết Phong Mạc muốn nói gì.

Phong Mạc sững sờ. Hắn biết Nghiệt Đồng có ý gì. Nếu hắn đã chết, thì chuyện kiếp này không cần hắn phải quan tâm nữa. Hắn chết rồi, Nghiệt Đồng sẽ làm gì, Thiên triều sẽ ra sao không còn là chuyện hắn phải lo lắng. Hắn biết Nghiệt Đồng vì hắn nên mới nhẫn nại, nhưng hắn không biết, hắn rời đi, sự nhẫn nại của Nghiệt Đồng cũng kết thúc.

Nghiệt Đồng – nghiệt đồng – cuối cùng là “nghiệt” của ai.*

Nếu lúc đầu, Thương Long không có đối xử với Nghiệt Đồng như vậy, thì hôm nay, Thiên triều sẽ huy hoàng đến nhường nào. Tài phú, quyền lực, đối với Nghiệt Đồng mà nói, tất cả đều vô nghĩa. Có thể nói, nếu lúc đầu, Thương Long không định giết chết Nghiệt Đồng, thì Nghiệt Đồng vẫn sống ung dung tự tại, Thương Long có thể tuyển chọn một kẻ kế thừa như mong muốn, mà Thiên triều cũng vẫn như trăm năm trước, một đời kế tiếp một đời. Nhưng nỗi căm hận dai dẳng của Thương Long đối với Nghiệt Đồng đã khiến quỹ đạo của Thiên triều thay đổi. Cuối cùng, là Nghiệt Đồng hay Thương Long hủy hoại Thiên triều, hay là “nghiệt” trong lòng mỗi thần dân Thiên triều, kể cả Phong Mạc, đã phá hủy cả một triều đại.

Phong Mạc dùng chút sinh lực cuối cùng của mình nắm chặt lấy tay Nghiệt Đồng “Vương, thần đi. Ngài bảo trọng. Vĩnh biệt, con ta…” rồi từ từ nhắm mắt.

Bàn tay gầy trơ xương lạnh dần trong tay Nghiệt Đồng. Nó đứng dậy, nhẹ nhàng hôn lên trán Phong Mạc (đây là cách người dân Thiên triều tiễn đưa thân nhân đã khuất để họ an lòng rời đi) rồi xoay người ra khỏi phòng.

Một tháng sau cái chết của Phong Mạc, một buổi tối, Nghiệt Đồng đuổi tất cả mọi người ra ngoài rồi kích hoạt khối thuốc nổ đặt trong tẩm cung. Nó vốn không hề lưu luyến gì cái vị trí này, tất cả chỉ vì Phong Mạc. Phong Mạc chết đi, mỗi ngày nó phải nhìn những con người vô vị, những ánh mắt vô vị, xử lý những chuyện cũng vô vị nốt. Những bực bội nóng nảy vốn đã bị Phong Mạc kiềm chế giờ này đang dần dần gặm nhấm cơ thể nó. Nó muốn hủy diệt tất cả, nhưng Phong Mạc khi còn sống đã ngăn cản không cho phép nó làm thế. Nó có thể không hủy diệt những người đó, nhưng nó không nói sẽ không hủy diệt chính mình. Mọi thứ trong mắt nó đều vô vị, chỉ khiến nó bực mình, mà nó lại là loại người không muốn ngược đãi bản thân. Nó đã ngược đãi mình mười năm, giờ không còn ai yêu cầu nó chịu khổ nữa, tội gì nó phải rước khổ vào người. Sau khi chết, linh hồn con người lại bắt đầu một cuộc đời mới. Nó muốn biết những lời Phong Mạc nói có đúng không. Nếu đó là thật, nó muốn xem, cuộc đời mới này có tiếp tục vô vị như cũ hay không?

Nghiệt Đồng chết đi, Thiên đô vương triều như quần long vô thủ*, cuối cùng đại loạn. Một Thiên triều đã đứng vững cả trăm năm chỉ sau ba năm huyết chiến tàn khốc đã tan rã.

Cuối cùng là “nghiệt” của ai, đã chẳng còn ai có thể nói rõ. Lưu lại trong ký ức sâu thẳm của Thiên triều chỉ còn một ánh mắt, một giọng nói, và một bóng hình.

=== ====== ====== ========

_ Nghiệt Đồng – nghiệt đồng – cuối cùng là “nghiệt” của ai :

Chữ Nghiệt Đồng thứ nhất là tên riêng, cũng có nghĩa là đứa trẻ yêu nghiệt

Chữ nghiệt đồng thứ hai có nghĩa là đôi mắt yêu nghiệt, chỉ con mắt của Nghiệt Đồng

Chữ 'nghiệt' cuối cùng thì mở đầu đã nói XD

_ Quần long vô thủ : tương tự với “như rắn mất đầu” nhưng “rồng” mà lại bị chuyển xuống “rắn” thì thật là … sỉ nhục loài rồng. Nên, vì tình yêu bao la với đám rồng, ND quyết định để nguyên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.