Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Chương 4




Đối với Chính béo và KInh khờ, tôi đã có một kế hoạch sơ bộ để hai người tử tế ở lại một năm. Quý 1 sẽ dậy hai người các kiến thức sinh hoạt thường thức, đụng phải cái gì cũng không đến nỗi giật mình sợ hãi, xét trí tuệ và tâm lý hai người xem ra không khó lắm. Quý 2 đưa ra đường, đến các quán ăn uống gì đó, xem ra cũng không khó khăn trải qua 3 tháng. Quý 3 sẽ khó khắn nhất, hai người sẽ cảm thấy chán cuộc sống bình đạm, vậy tôi đưa đến các công viên giải trí, đi tàu cướp biển, đu quay điện gì đó, thi thoảng đưa đi hat Karaoke. Đến quý bốn thì tôi sẽ nói thật cho hai người mọi chuyện, để đám đó sống trong niềm căm thù Diêm Vương.

Nói chung là không để ai biết thân phận hai người, điểm này hơi bị thừa, " Cổ kim đệ nhất thích khách" Và " Cổ kim đệ nhất hoàng đế" ở chỗ tôi về cơ bản là dân nhập cư lậu, bị công an tóm được là hết sức phiền phức. Dựa vào tiền lương 1400 của tôi, miễn cưỡng cũng giải quyết được, lương của Bánh Bao cũng được 800, đủ nàng tiêu xài, Bánh Bao vừa tiết kiệm lại vừa tùy tiện, miễn là không bị đói thì với tiền chẳng có khái niệm gì, tính nàng lại nghĩa khí, ở với nhau lâu chắc không phản đối hai người ở lại.

Tôi luôn lo rằng khi không ở nhà Kinh Kha sẽ làm thịt Tần Thủy Hoàng, nhưng xem ra chưa có hiện tượng đó, tâm tư của hắn đều chú ý vào cái đài bán dẫn, hắn đang tìm cách nuôi người tí hon trong đó, trong bữa cơm, tôi chú ý thấy hắn bỏ mấy hột cơm vào túi áo ( bộ adidas của tôi ơi!). Tôi thấy hắn khá dễ thương, hồi 3 tuổi rưỡi tôi cũng hay làm vậy. Chính béo sau khi ăn vài bữa càng kiên định cho rằng mình đang ở tiên giới, buổi trưa 1 cân bánh bao, một mình gã ăn ít nhất 7 lạng, cứ cắn vài miếng lại một câu : ' Ngọn thật!" khiến tôi nảy ra sự nghi ngờ rằng gã thống nhất 6 nước vì lương thực của nước Tần không đủ cho gã ăn no, mà đồ ăn trên bàn từ cà chua, dưa chuột, đến khoai tây bắp cải gã đều chưa từng thấy, khiến tôi rất tò mò là thời Chiến quốc nhân dân ăn rau gì?

Buổi tối, sau khi ăn cơm,chúng tôi cùng xem ti vi, tôi ôm eo Bánh Bao ngồi trên salon, hai bên là Kinh Kha và Chính béo kéo ghế con ngồi, chài chài, nghĩ mà xem, một người đàn ông sau khi cơm no rượu say, ôm người đàn bà của mình, hai bên là cổ kim đệ nhất thích khách và vị hoàng đế đầu tiên, cái cảm giác đó, chặc chặc, tự nhiên tôi thấy mình đã thành tiên rồi. Nhưng hôm đó đài trung ương số sáu phát phim Anh hùng khiến tôi có cảm giác không phù hợp lắm với hai vị. Kinh Kha thì thôi, nhưng trong phim nhiều lần nói đến Tần Vương, thậm chí đoạn cuối còn nhắc đến Tần Thủy Hoàng. Có điều Chính béo ngồi xem một cách thản nhiên, gã chẳng biết trong phim Trần Đạo Minh đóng vai ai, tuy trang phục có gây ra chút hứng thú nhưng có lẽ so với vương quốc của gã thì cách một trời một vực. Xem xong gã còn nói:

- Thiện ha, thiện ha, cại vu đò ngạy xưa ạnh cũng lạm hoai, mịnh khộng đanh ngượi ta thị ngượi ta đạnh mịnh, lọ sao được nhiệu thệ.

Đó là bình luận của Tần Thủy Hoàng với bộ phim Anh hùng. Sau này tôi mới hiểu ra Chính béo cơ bản chẳng biết Tần Thủy Hoàng là chỉ ai, đó là danh hiệu người sau này gọi gã, tuy gã có tự xưng Thủy hoàng đế nhưng cả đời chắc chẳng ai chỉ mũi gã gọi Tần Thủy Hoàng. Đúng ra Chính béo còn có một sự hiểu lầm lớn nhất là gã cho mình đang ở tiên giới, cỡ như gã chỉ là tép riu nên cũng không thèm che dấu tên thật, cũng tốt, miễn là không ai tin gã thì gã còn yên ổn. Mà chính Bánh Bao cũng chẳng tin, cười nói:

- Anh béo cũng giỏi thổi bong bóng quá ha!

Thoáng chốc 1 tuần trôi qua, Kinh Kha và Doanh Chính cư xử với nhau một cách hòa bình, hai người đã biết dùng nhà tăm, biết bật tivi, KInh Kha chưa biết dùng điều khiển từ xa còn Doanh Chính chỉ bấm được từ 1 đến 9, may mà có nút next channel. Cảm ơn đài truyền hình cáp, có đến 200 kênh, nếu chỉ lơ thơ vài đài như hồi xưa thì dăm ngày là Chính béo đã biết hết. Giờ nhiều kênh quá làm gã loạn hết cả đầu, chẳng biết đâu là thật đâu là giả. Kinh Kha thì không rời được cái đài bán dẫn, riêng tiền mua pin cho hăn hết đến mấy chục, giờ thỉnh thoảng tôi sai hắn ra mua bao thuốc, tiền lẻ để hắn mua kẹo...

Tần Thủy Hoàng khởi điểm hơi bị cao, nghe nhạc dùng trực tiếp MP4, tiện thể mê tít công năng chụp ảnh, lần này không nhịn được tìm tôi hỏi rõ đầu đuôi, may mà Kinh Kha dùng lý luận " Người tí hon" chẹn họng, Tần Thủy Hoàng nửa tin nửa ngờ, cuối cùng kéo Kinh Kha sang một bên cùng nghiên cứu. Tôi cho rằng ở cũng KInh Kha 1 năm, trí lực của gã sẽ hạ xuống bằng trẻ con 5 tuổi. Tuần này Bánh bao đổi thành ca tối, như tôi nghĩ, nàng không đưa ra nghi ngờ nào, nàng là loại người thích nhiệt náo và có vẻ nói chuyện rất hợp với hai người. Tình hình thật tốt đẹp.

Hôm đó, chúng tôi ăn xong cơm trưa, tôi xuống nhà trông hàng, Bánh Bao ngủ trưa, đến 3 h đi vệ sinh thấy hết giấy nên bảo tôi đi mua. Sau khi lang thang qua mấy con phố, tôi về nhà, thấy Tần Thủy Hoàng và Kinh Kha đều ngủ trong phòng, phòng tôi không có ai, tôi gọi Bánh Bao mấy tiếng không nghe trả lời, đẩy cửa nhà vệ sinh thì bị khóa. Tôi mất kiên nhẫn gõ cửa bảo:

- Đóng cửa cái gì, là anh đây. - Bên trong im re, tôi đẩy cửa mấy cái nói - Vợ chồng già rồi mà còn, mở cửa cho anh để giáy vào rồi còn xuống trông hàng.

Vẫn im re, tôi cáu rồi đấy, giở cái lịch treo tường trên cửa, chắc các bạn còn nhớ, cái cửa này bị Kinh Kha chọc thủng một cái lỗ, và tôi nhìn thấy - một cái mông.

Ài, tôi biết, tôi biết, chẳng có người đẹp nào vừa xuất hiện là giơ mông ra cả, dù trong tình trạng nguy cấo cần cứu giúp cũng chỉ quần áo xộc xệch, tệ lắm là hở ngực chút. Thế nhưng quả là cái tôi thấy đầu tiên là một cái mông, sau đó mới là một người đẹp mặc đồ kiểu cổ đang tiểu tiện, bị tôi gọi đã khá khẩn trương rồi, giờ lại thấy một cái lỗ trên tường thì vô cùng sợ hãi, thấy một gã đàn ông nhìn chằm chằm vào mông mình thì đần thối ra, chỉ kịp lấy tay che miệng. Tôi rất là khó xử, sau đó nói một câu mà sau này thấy mình tự phục mình sát đất:

- Cần giấy không?

Tôi kinh hoảng bỏ chạy xuống nhà sau khi bỏ giấy vệ sinh trước cửa , con tim yếu ớt đập thình thình như trống làng , cứ nghĩ đến cái mông, chài, vừa trắng vừa bóng, sờ được một phát hay hơn nữa là....(ý nghĩ bậy bạ)...Không biết từ lúc nào Bánh Bao lại có bạn đẹp thế. Chờ một tí, bạn của Bánh Bao sao lại mặc cổ trang? Đóng kịch cũng không cần mặc đồ thế về nhà chứ.

Sau đó trong đầu tôi hiện ra một khuôn mặt rất đáng bụp một trận - lão Sáu Lưu, tuyệt đối là lão. Không lẽ cô nàng giơ mông, ách, người đẹp mặc đồ cổ là...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.