Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Chương 14




Tôi và Hạng Vũ lên lầu thì thấy Bánh Bao đang sai phái mọi người làm việc:

- Anh béo đi bóc tỏi, anh Kha đi đong gạo, anh Quý đi đánh trứng đi- thấy bọn tôi nàng chỉ bình ga nói – Anh Cường hay anh Vũ đi đổi bình ga?

Tôi nâng nâng bình ga, quay lại nói:

- Anh Vũ giúp em để cái này lên lưng!

Hạng Vũ dung một ngón tay móc bình ga lên lưng chừng trời hỏi:

- Để đâu?

- Anh cầm theo em! – cái đồ, sức cử đỉnh mà còn bắt tôi vác bình ga.

Tôi đi trước, sau lưng là một gã to con xách bình ga, cái cảm giác thấy quen quá đi? Tôi nhớ ra rồi, lần trước đến nhà Bánh Bao, ông già nàng còn chưa biết quan hệ của bọn tôi, cũng nhờ tôi đặt bình ga lên vai đi đổi, khi tôi vác lên vai mình còn không vừa ý. Giờ thì ngon rồi, nhà hết ga lại gọi tôi xuống vác đi đổi, lão già giống y chang tôi bây giờ chắp tay sau đít nghênh ngang đi trước, chậm rãi tản bộ, đôi khi còn ghé qua nhà người ta vênh vang, vì nhà đó hồi trước ở đối diện, từ khi Bánh Bao ba tháng tuổi đã nói sau này nàng đừng hòng lấy chồng. Lão già biết thừa quan hệ của tôi và Bánh Bao, vì một lần bọn tôi đang bàn chuyện bóng đá hêt sức vui vẻ, đột nhiên lão chen vào một câu:” mới ra loại bao có mùi tự nhiên, hai đứa đã thử chưa?” tôi thì buột mồm:” Cái đó đắt quá, bình thường bọn con chỉ dung…” Vừa lúc đó có người đi vào, lão tỉnh bơ nói:” …thế Ferguson phát biểu thế nào? Có thể thấy ông già vợ của tôi thật là hoành tráng, tôi không hiểu nổi tại sao tư duy của lão lại có thể chuyển nhanh được thế, mà lão biết mấy hạng condom không có gì lạ, lạ là sao lại hỏi mùi tự nhiên. Mãi sau tôi đến nhà vào mùa hè mới phát hiện mẹ Bánh Bao bị hôi mồm.

Tôi tự nhiên nghĩ đến một việc thú vị, quay lại hỏi Hạng Vũ:

- Ngày xưa anh có con không anh Vũ?

- Có người thiếp đẻ cho anh hai đứa..

- Thế thì anh có khả năng là tổ tiên ba mấy đời của Bánh Bao chưa biết chừng…

Hạng Vũ đứng phắt lại hỏi:

- Chú nói thế là sao?

Hỏng bét, nếu gã biết cách thời đại của mình hơn 2000 năm không biết có thể gây ra những chuyện gì. Đảm bảo là không yên lành được, chẳng may lại chết lần nữa là toi vì theo lý luận, gã không chết được, chơi vụ sống lại lien tục là loạn liền. Ý tưởng của tôi là dạy hắn lái xe, dù thong minh thì gã cũng là người cổ 2000 năm, them vào việc tôi cố ý dậy chậm, đạt đến trình độ của Bánh Bao cũng phải mất nửa năm. Sau đó tôi bỏ ít tiền cho gã vào sân trường tiểu học chạy vài vòng sẽ “ vui không nhớ Ngu”. Xe sang người đẹp, xe bao giờ cũng ở trước, các bạn thấy người đẹp làm mẫu xe chứ có bao giờ thấy xe làm phụ trợ cho người đẹp chưa?

Nói thế chứ đừng thấy là đã mấy nghịn năm, với Hạng Vũ, việc rời xa Ngu Cơ mới xảy ra giỏi lắm là vài ngày trước, thế nên cảm giác mãnh liệt cũng không trách được. Không thấy mấy vị thành đạt bây giờ thích chơi trò trở lại mối tình đầu sao? Tôi tùy tiện đả xóa mấy câu rồi vào hang thay ga, đứa con ông chủ hang học lớp bốn đi về, tay còn đập đập một quả bong rổ. Đứa nhóc dung tư thế gáy song song với mặt đất nhìn Hạng Vũ, ngây thơ hỏi:

- Chú chơi bong rổ phải không ạ?

Hạng Vũ nhìn đứa nhóc một lúc rồi đi sang một bên, tôi cho rằng gã sợ mình không chú ý dẫm chết đứa bé. Đứa bé đạp đập bong rồi quăng sang cho Hạng Vũ ngây thơ hỏi:

- Chú ném bóng được bao xa?

Để không bị làm phiền, Hạng Vũ tùy tiện ném bóng, viu một cái, bong như mọc cánh bay vù đi mất tăm mất tích. Đứa nhỏ lúc đầu còn ngây thơ giương mắt chờ bóng rơi xuống. Lúc tôi trả tiền xong đi ra đã qua 2 phút, đứa nhóc ngồi bệt xuống đường gào khóc ầm ĩ. Tôi phải đền cho đứa nhóc 50 đồng, luôn mồm trách Hạng Vũ, gã cười nói:” anh đâu có dung sức”, đoạn chơi trò tung hứng bằng bình ga, tôi dựng tóc gáy, đừng có đập nha.

Tôi hôm đó, tivi của cả thành phố không bắt được đài nào, sau khi kiểm tra phát hiện tại một bộ phận quan trọng của tháp thu sóng một vật không rõ lai lịch, nghi là bóng rổ.

Khi bọn tôi về đến nhà, mọi việc đã xong, có điều mồm Tần Thủy Hoàng sặc mùi tỏi, tôi nghi hoặc không hiểu gã là loại hoàng đế gì mà bóc củ tỏi cũng phải làm một miếng. Lưu Bang đúng là giỏi làm mọi chuyện lẫn lộn tùng phèo, bát trứng bị hắn đánh thành một hình thái cực mà vẫn tiếp tục đánh, cười nhăn nhở không biết đang nói gì với Bánh Bao, tệ là ở chỗ Bánh Bao không phải là người đẹp, có đàn ông nói chuyện với nàng sẽ không suy nghĩ nhiều, vụ này lien quan đến việc nàng soi gương hang ngày.

Nhưng nhìn từ đằng sau, Bánh Bao và Sư Sư tuyệt đối là hai vị topmodel, Bánh Bao cao hơn Sư Sư khoảng 2 phân, nếu thân hình Sư Sư có sức quyến rũ ma quỷ thì Bánh Bao tạo cảm giác thần thánh, như một đồ sứ đặt dưới ánh sáng, trong luồng ánh sáng bụi trần ai chậm chạp di chuyển…nói thế này là đủ hiểu…bạn có cảm giác cái phòng này hết sức cần thiết phải quét dọn.

Sư Sư đưa rau đã rửa sạch cho Bánh Bao, nàng múa đao như bay, miệng nói:

- Hết việc rồi, mấy anh ra ngoài chơi bài đi.

Tôi cầm bộ tú, mặt mũi nhăn nhúm gọi đám đàn ông theo mình vào phòng Bánh Bao, cả đám nhìn tôi chằm chặp, họ nghe rõ Bánh Bao bảo là “chơi”, đã quen với việc gặp bất ngờ liên tục, cả đám còn chưa thấy tôi chơi cái gì, tôi cho rằng với tâm thái của họ, tôi có biến một cái dép thành gà nướng cũng không ai thấy ngạc nhiên.

Tôi bỏ bộ bài lên bàn nói:

- Chơi thôi!

Mấy người tròn mắt nhìn nhau, rồi mỗi người nhặt mấy quân, Kinh kha ngắm nghía một lúc rồi nói:

- Mấy người tí hon này không biết động đậy thì phải?

Còn Chính Béo thì ngửi ngửi mấy cái, tôi vội thu lại bài trước nguy cơ bọn họ định nếm thử mùi vị cây bài. Tôi không ôm chút hy vọng nào giảng luật chơi một lần, Kinh Kha rút ra một cây 3 cơ vứt lên bàn, Lưu Bang tùy tay rút một lá, liếc qua rồi đập lên bàn đánh phách một cái, là một cây 4 tép, Chính Béo rút một cây 2 cơ vứt ra đánh vèo một cái, trừng mắt nói với Lưu Bang đang nhìn gã:

- Nhịn cại gị, bại ạnh lợn hợn.

Hạng Vũ càng ngon, lật hết bài tìm cây Joker vứt đánh toạch một cái lên bàn. Tôi ngạc nhiên nhận ra, bọn họ xem ra đều hiểu luật chơi. Thật ra tôi phạm phải sai lầm ở chỗ cho rằng trí tuệ của bọn họ không cao mà quên mất cả đám đều không phải nhân vật giản đơn, kể cả Kinh khờ, Triệu Bản Sơn chỉ có thể lừa cho người ta cười, còn Kinh khờ thì múa mép lấy cả mạng Phàn Du Kỳ, ai giỏi hơn?

Tôi tráo bài, cùng họ chơi tấn, trong thời gian đó cải chính cái bệnh lấy hai lá bài một lúc của Chính Béo và bệnh xem trộm bài người khác của Lưu Bang. Chơi hai ván tôi …thua cả hai ván, may mà tôi còn chưa nói cho họ biết người thua phải nộp cống…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.