Rất Là Yêu Em

Chương 8




Phương Minh Nguy nhìn quay một vòng, hỏi: "Khắc Lỵ Tư đâu? Không phải là ở Thiên Băng tinh ư?"

Sắc mặt của Thi Nại Đức và Cơ Nặc lập tức biến thành hoạt kê, người sau mĩm cười nói: "Vị hôn thê của cậu tới thủ đô Nữu Man rồi."

"A, tới thù đô Nữu Man làm cái gì?"

"Nuôi em bé cho cậu."

Sắc mặt Phương Minh Nguy lập tức trở nên khẩn trương, thất thanh hỏi: "Cậu nói gì cơ?"

"Khắc Lỵ Tư và Viên Ninh tới Thủ Đô tinh rồi, cùng chị em Phác Linh Phác Xảo nuôi con gái của bạn."

"Con gái." Phương Minh Nguy lầm bấm nhắc từ này.

"Đúng vậy, không ngờ thẳng ông bạn hạ thủ nhanh thật, chưa gì đã có hậu đại rồi."Thi Nại Đức có chút ít cô đơn, nói: "Chuyện bạn có con, chúng mình chưa nói cho bá phụ bá mẫu ở tinh cầu Tạp Lý Mỗ biết, cậu định nói sao với họ đây."

Phương Minh Nguy vỗ vỗ đầu, thật sự là có chút đau đầu.

Án chiếu theo luật công dân của liên minh địa cầu, chưa tới năm mươi tuổi không cho phép kết hôn sinh con. Tuy với địa vị hiện tại của Phương Minh Nguy mà nói, căn bản không thèm quan tâm tới hiến pháp này.

Nhưng, phải mở miệng như thế nào đây?

Cứ vậy nói với cha mẹ rằng, con trai của hai người lớn rồi, đã cho cha mẹ một đứa cháu gái rồi ư?

Vừa nghĩ tới vẻ mặt của cha mẹ, trong lòng Phương Minh Nguy lại biến thành cực kỳ có quái.

Thi Nại Đức cười hắc hắc, nói: "Có cần bọn mình chuyển cáo hộ không?"

Phương Minh Nguy nghĩ một chút, nói: "Không cần, sau này có cơ hội, tự mình sẽ nói."

Thi Nại Đức đành gật đầu, nói: "Được, thế còn đám nữ nhân ở thủ đô tinh bạn định xử lý sao đây?"

Phương Minh Nguy trầm ngâm một lát, hỏi: "Bọn họ ở Thủ Đô tinh thế nào rồi."

"Bạn yên tâm, nơi bọn họ ở rất tốt, Hoa Già Hoành ở cùng họ, còn gửi thư nói rằng chỉ cần lấy tên của cậu ra là có thể thoải mái đi lại trên tinh cầu, bọn họ sống ở đó rất thoải mái." Cơ Nặc dừng một chút rồi bổ sung: "Nghe khẩu khí của Khắc Lỵ Tư, tựa hồ như muốn sống ở đó, nói rằng hệ thống giáo dục ở nơi đó khá hoàn thiện, rất có lợi đối với sự trưởng thành của đứa bé."

Phương Minh Nguy gật đầu, nói: "Được rồi, tạm thời cứ để họ sống ở đó đi. Có điều, bạn giúp mình chuyển cáo cho Khắc Lỵ Tư, lúc để đứa nhỏ tiếp nhận giáo dục của Nữu Man, phải đồng thời phải học cả ngôn ngữ của liên minh địa cầu."

Cơ Nặc và Thi Nại Đức đều gật đầu ghi nhận.

Phương Minh Nguy thở phào một hơi, thực ra ngay cả bản thân hắn cũng không nghĩ ra được, rốt cuộc nên gặp mặt với Khắc Lỵ Tư và chị em Phác Xảo thế nào đây, cho nên có thể kéo dài thì cứ kéo dài đi.

Thở hắt ra một hơi, Phương Minh Nguy nói: "Cơ Nặc, tôi đã mang tới cả kỹ sư chỉ đạo dây chuyền sản xuất vũ khí tới rồi, anh và họ thương lượng với nhau, chọn địa điểm rồi mau chóng khởi công đi."

"Được." Cơ Nặc đột nhiên lí nhí nói: "Minh Nguy, có một chuyện, tôi nghĩ chắc cậu vẫn chưa biết."

"Chuyện gì vậy?"

Cơ Nặc cười xấu hỗ, nói: "Hai chiếc chiến hạm cấp Thắng Lợi của cậu bị mất một chiếc rồi."

"Hả?" Phương Minh Nguy kinh hãi, hai chiếc chiến hạm cấp Thắng Lợi của đế quốc Nữu Man chính là mệnh căn của hắn, sao có thể vô duyên vô cớ thất tung một chiếc được? Lúc này, hắn hận không thể lập tức đeo vương miện lên, xem xem linh hồn đỉnh cấp trên hai chiếc phi thuyền đó rốt cuộc là giở trò quỷ gì.

"Án chiếu theo sự phân phó của cậu, chiến hạm của cậu tự mình đỗ trên một tinh cầu không có người, chiến hạm tuần tra của chúng tôi cứ ba ngày lại tuần thị một lần. Nhưng vào một lần tuần tra nào đó, chúng tôi phát hiện, hai chiếc chiến thuyền đó chỉ còn thấy có một chiếc.

Phương Minh Nguy nghe xong liền thở phào, hỏi: "Anh là nói chỉ biến mất một chiếc thôi ư?"

"Đúng vạy, chỉ có một chiếc, sau đó chúng tôi lập tức phái hạm đội tiến hành tìm kiếm liên tục, nhưng lại không phát hiện ra bất kỳ tung tích gì." Cơ Nặc xấu hỗ nói: "Minh Nguy, xin lỗi."

Phương Minh Nguy lắc đầu, nói: "Không sao, vẫn có một chiếc là đúng rồi, chiếc còn lại là tôi đã phái đi."

"Cậu?"

Cơ Nặc và Thi Nại Đức kinh hãi, nói: "Cậu phái đi lúc nào?"

Phương Minh Nguy xua xua tay, hai người họ nhìn nhau, không hỏi nữa.

Hợp tác với người điều khiển lắp đặt pháo phù du, tất nhiên không cần Cơ Nặc tự mình ra mặt, ở trên Thiên Bằng tinh lâu như vậy, y sớm đã dẫn mấy tử đệ quan trọng trong gia tộc tới. Lúc này phân phó một tiếng, lập tức có người đi làm.

Cơ Nặc nhận lời với Phương Minh Nguy, nếu có thể hoàn thành trước thời hạn, toàn bộ mọi người đều được thưởng, nếu như không thể hoàn thành đúng thời hạn, tất cả mọi người toàn bộ phải quay về tinh hệ Khoa Tư Tháp.

Nghe thấy những lời có cả ân lẫn uy này, không lo những người đó không đi bán mạng.

Ngồi trong xe phòng, quay về nhà, Phương Minh Nguy trước tiên đề xuất muốn dùng lực lượng tinh thần kiểm tra thân thể của Cơ Nặc. Hắn muốn biết vì sao sau khi Cơ Nặc sử dụng thú bảo lại không thể đột phá chướng ngại cực hạn của thể thuật cấp mười lăm.

Yêu cầu này nếu là người khác đề xuất, Cơ Nặc kiểu gì cũng trở mặt ngay lập tức, nhưng sau khi Phương Minh Nguy đề xuất, y lại không do dự mà đáp ứng ngay.

Cơ Nặc là một vị thể thuật chuẩn đại sư, nếu để cường giả tình thần hệ sử dụng lực lượng tinh thần kiểm tra thân thể, vậy thì phải không có một chút tư tưởng kháng cự nào. Một khi như vậy, chẳng khác nào là giao tinh mạng của mình vào tay người khác, chỉ cần đối phương hơi động tâm tư một chút, y sẽ chỉ có đường chết.

Cho nên, trừ Phương Minh Nguy ra, y tuyệt đối sẽ không giao tính mạng của mình vào tay người khác.

Tìm một nơi yên tĩnh, Thi Nại Đức phụ trách gác cửa, Cơ Nặc thả lòng toàn thân, nằm trên giường mềm. Phương Minh Nguy thì điều động lực lượng tinh thần, chậm rãi cảm thụ biến hóa trên cơ thể của y.

Do Cơ Nặc đặc biệt áp chế lực lượng của mình cho nên Phương Minh Nguy có thể thuận lợi tiến vào trong não hải của y. Ở đó đi một vòng, sau đó phân tán lực lượng tinh thần, phân biệt chú nhập vào mỗi một tế bào trong cơ thể của Cơ Nặc.

Nếu như ở vào lúc chưa đề thăng lên cảnh giới đại sư, Phương Minh Nguy không mượn dùng lực lượng của vương miện thì không thể nào làm được điều này.

Nhưng Phương Minh Nguy hiện tại có lực lượng tinh thần cực kỳ cường đại, đâu lẽ nào lại quan tâm tới chút tổn thất lực lượng tinh thần khi tra xét cơ thể người khác.

Một lát sau, lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy đã rải khắp mỗi một tế bào của Cơ Nặc, hơn nữa còn thể sát cẩn thận biến hóa năng lượng bên trong.

Dần dần, Phương Minh Nguy phát giác ra một vấn đề.

Bên trong cơ thể của Cơ Nặc, tựa hồ như ẩn chứa một năng lượng khổng lồ, sự cường đại của những năng lượng này đã đạt tới mức khiến người ta kinh hãi. Nếu như Phương Minh Nguy không đoán lầm, những năng lượng này chắc là nguyên tố năng lượng của thú bảo.

Nhưng vấn đề là, những nguyên tố năng lượng này lại ẩn nấp bên trong cơ thể của Cơ Nặc chứ không thể nào dung hợp làm một với cơ thể của y, càng không thể nào chuyển hóa thành nội kình của y.

Dạng tình huống này hắn lần đầu tiên gặp phải, không khỏi khiến Phương Minh Nguy nghi hoặc không hiểu.

Nếu nói tới sự nắm bắt về thân thể con người, Phương Minh Nguy đã đạt tới mức vô cùng kinh người. Bất kể là vương miện, hay là hắn hợp hai khí trường làm một đều khiến linh cảm của hắn mạnh lên gấp trăm lần.

Cho nên, cho dù là chuyện mà máy móc khoa học không thể nào phát hiện được, cũng có thể bị ý thức tinh thần của Phương Minh Nguy cảm giác thấy.

Ví dụ như lúc này, Phương Minh Nguy đã nhìn ra, không phải là bởi vì lực lượng của thú bảo không đủ khiến Cơ Nặc không thể đột phá cực hạn. Kỳ thực, tên đầu sỏ chân chính là bản thân Cơ Nặc. Chính bởi vì nguyên nhân của bản thân hắn, mới khiến cho nguyên tố năng lượng của những thú bảo này không được phát huy ra hết.

Một lát sau, sắc mặt của Phương Minh Nguy đột nhiên biến đổi, bởi vì hắn đã cảm ứng được rõ ràng, năng lượng ấn chứa bên trong cơ thể Cơ Nặc đang tiêu tán với một loại tốc độ từ từ.

Loại tốc độ này chậm vô cùng, hơn nữa không tạo thành ảnh hưởng gì đối với cơ thể người, cho nên cho dù là bản thân Cơ Nặc và Phương Minh Nguy cũng không chú ý tới. Nếu không phải là Phương Minh Nguy lúc này sử dụng lực lượng tinh thần khổng lồ để tiến hành quản chế thân thể của Cơ Nặc, cũng đừng hòng phát hiện ra tình hình có quái này.

Quan sát tộc độ năng lượng biến mất một lát, Phương Minh Nguy kinh ngạc phát hiện. Tuy tốc độ xói mòn của năng lượng này cực chậm, nhưng lại bào trì một tốc độ nhất định. Nếu cứ tiếp tục như thế này, trong vòng năm năm, năng lượng thú bảo còn sót lại trong cơ thể Cơ Nặc sẽ mất hết toàn bộ, không còn lại chút nào.

Chậm rãi thu hồi lại ý thức tinh thần, lông mày Phương Minh Nguy nhíu chặt lại.

Cơ Nặc phát hiện lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy rời khỏi cơ thể, liền ngồi dậy, hỏi: "Minh Nguy, sao rồi?"

Trong khẩu khí của y đầy vẻ lo lắng, có thể đột phát chướng ngại cấp mười lăm là tâm nguyện cả đời của y, song việc tốt thường gian nan, tuy sử dụng thú bảo, nhưng nội kình của y vẫn chỉ lòng vòng ở gần điểm cực hạn. Hơn một năm nay, vì chuyện này mà y đau đầu không thôi.

Có mấy lần y muốn yêu cầu Vương Tự Cường chỉ bảo, nhưng vừa nghĩ tới viên thú bảo mà Phương Minh Nguy tặng cho, y đành phải đè nén ý nghĩ này xuống. Bởi vì y và Thi Nại Đức đều không muốn tìm thêm phiền phức cho Phương Minh Nguy.

Cho nên sau khi Phương Minh Nguy điều tra thể trạng của y, y lập tức nóng lòng hỏi ngay.

Phương Minh Nguy lặng lẽ lắc đầu, nói lại tình huống trong cơ thế của Cơ Nặc ra một lượt. Cơ Nặc thở dài, rõ ràng là rất buồn bã.

Phương Minh Nguy nhẹ nhàng vỗ vai y, nói: "Không cần phải lo lắng, cho dù tôi không có biện pháp, nhưng một người có thể giải quyết được chuyện này."

Trong mắt Cơ Nặc dấy lên một tia hi vọng, y nghĩ một lượt rồi hỏi: "Là lão sư ư?"

"Phải."

"Thế nhưng nếu lão sư hỏi thú bảo ở đâu mà có, cậu sẽ phải làm sao?"

Phương Minh Nguy cười nói: "Yên tâm, tất cả có tôi."

Thấy nụ cười đầy lòng tin của Phương Minh Nguy, không biết vì sao, Cơ Nặc cũng thấy an tâm.

Nhẹ nhàng phất tay một cái, Phương Minh Nguy nói: "Cơ Nặc, anh trước tiên gửi thông tin cho lão sư, nói rằng tôi đã về Thiên Băng tinh rồi."

"Vậy còn cậu?"

"Tôi định bế quan một lần?" Vẻ mặt Cơ Nặc trở nên có quái, sao mỗi lần gặp Phương Minh Nguy, đều thấy hắn đòi bế quan một lần thì mới cam tâm là sao nhỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.