Rất Là Yêu Em

Chương 4




Những người tới đây giao dịch đều mặc quần áo rộng thùng thình giống như nhau, trông ai cũng giống như ông già râu dài trắng xóa.

Ở một góc nào đó của thông đạo, đều có vô số chỗ trống, bất kề là ai đều có thể bày hàng ra bán, một khi song phương đạt thành hiệp nghị, có thể chọn giao hàng ngay tại chỗ hoặc là những cách trả tiền khác.

Cứ như vậy, lợi ích lớn nhất chính là không có ai biết đối phương giao dịch với mình là ai, thậm chí ngay cả chủ nhân của sàn giao dịch ngầm này cũng không thể tra được.

Cũng chính là nói, ở đây, kỳ thực là một nơi phi thường để khảo nghiệm nhãn lực của người ta, nếu như bỏ một đóng tiền ra để mua một món hàng vứt đi, vậy thì cho dù là muốn kêu khổ thì cùng không có ai thèm để ý tới.

Phương Minh Nguy lặng lẽ đi tới một góc bày pháo năng lượng to đùng, chăm chú nhìn đồ án khắc bên trên nó.

Đối với loại đồ án này, hắn có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, đột nhiên, hắn tựa hồ như cảm ứng được gì đó, nhắn mắt suy ngẫm, một lúc sau, hai mắt hắn đột nhiên mở ra. Tuy trong mắt vẫn không có vẻ gì, nhưng trong lòng lại giống như là đang nổi sóng.

Đây không phải là đồ án gì cả, mà là một cụm chú ngữ, hơn nữa còn xuất phát từ cùng một hệ thống với chú ngữ ở trong động khẩu thần bí mà bọn Bản Phi Tạp đại sư phát hiện ra.

Miễn cưỡng thu liễm tâm thần, Phương Minh Nguy lập tức hiểu ra, giá trị của thứ này không nhỏ.

Hắn không dám lập tức thể ngộ cảm ứng chú ngữ bên trên pháo năng lượng, bởi vì hắn sợ sau khi làm vậy, toàn bộ tâm thần của hắn trong khoảng thời gian ngắn sẽ đắm chìm trong đó, không thể nào tự kiềm chế được.

Cúi đầu nhìn, ở trong cái góc đó vẫn là một người đeo mặt nạ của ông già râu trắng.

Phương Minh Nguy cúi người xuống, suy nghĩ một lát, điều chính máy phiên dịch sang mục ngôn ngữ của Y Sĩ Tạp, hỏi: "Bằng hữu, thứ này bán thế nào đây?"

"Một thú bảo." Người đó lạnh lùng nói.

"Gì cơ?" Phương Minh Nguy kinh ngạc hỏi.

Người đó hơi cao giọng hơn một chút, nói: "Đúng vậy, một thú bảo. Ngươi đừng thấy thứ này cũ, nhưng lại là hàng đỉnh cấp lấy được từ di tích đó, vì nó mà chúng ta phải trả một cái giá cực lớn, cho nên phải muốn một thú bảo."

Phương Minh Nguy trầm ngâm không nói gì, kỳ thực trong mắt hắn, một viên thú bảo thì làm sao có thể bằng được khấu pháo năng lượng khắc chú văn này.

Hắn không phải là muốn cò kè mặc cả, thời gian đề mặc cả chẳng thà cầm cái bảo bối này đi nghiên cứu.

Điều mà Phương Minh Nguy bận tâm là thứ đồ này không ngờ lại có được từ trong một di tích nào đó, hơn nữa nghe khẩu khí của người đó, tựa hồ như đặt ở nơi cực kỳ nguy hiểm

Hai cái kết hợp lại với nhau, lập tức khiến Phương Minh Nguy cảm thấy hứng thú.

Suy nghĩ một lát, hắn hỏi: "Bắng hữu, uy lực của thứ này như thể nào.

Người đó do dự một lát, nói: "Chúng ta chưa thử qua."

Phương Minh Nguy ngây ra, trải qua trăm cay nghìn đắng mới lấy được thứ này ra, ngay cả thực nghiêm một chút cũng không, thể này thì hơi quá rồi.

Người đó xấu hổ, nói: "Chúng ta không thể nào lý giải được cấu tạo của thứ này, cũng không biết nên sử dụng như thế nào."

Phương Minh Nguy bật cười, người này cùng rất thật thà. Song, hắn lại không biết rằng, người tới đây buôn bán đều phải thấy vàng thật bạc thật mới chịu trả tiền. Cho dù người này có ba hoa chích chòe thế nào, một khi bán ra một phát pháo là biết được kết quả. Cho nên chẳng thẳng nói thật ra cho rồi, ngược lại càng dẫn tới lòng hiếu kỳ của người ta.

Phương Minh Nguy bước lên, nhẹ nhàng vuốt ve thân pháo mấy cái, Phương Minh Nguy cúi đầu bắt đầu suy nghĩ làm như thế nào mới biết được thứ này là phát hiện từ nơi nào.

Người đó thấy hắn trầm mặc không nói gì, trong lòng cùng có chút nôn nóng.

Thứ này quả thật là lấy được từ di tích, nhưng sau khi tới tay, lại không có ai biết rốt cuộc là thứ gì. Trái qua sự nghiên cứu của mấy người, thứ này là một pháo năng lượng kiếu cù không biết đã bị hòng từ bao nhiêu năm trước, trừ tặng cho báo tàng làm chứng kiến phẩm lịch sử ra thì cũng chẳng còn có tác dụng gì nữa.

Chỉ là bán nó cho viện bảo tàng thì giá quá rẻ, đủ để khiến mấy người họ thổ huyết.

Cho nên bọn họ thương lượng với nhau, trong đó một người tới Nghi Linh Hà Nhãn, ở trong một sàn giao dịch ngầm lớn nhất trong liên minh Y Sĩ Tạp bày hàng bán, xem xem có tên coi tiền như rác nào mua nó không.

Sở dĩ ra cái giá trên trời là một viên thú bảo với Phương Minh Nguy, đó là bởi vì hắn là người duy nhất xem khẩu pháo năng lượng này lâu như vậy.

Có điều, ban thân gã cũng không ngờ tới thứ này thật sự có thể bán được với giá một viên thú bảo, cho nên lúc này thấy Phương Minh Nguy do dự, ngữ khí lập tức mềm ra.

"Ta tới đây một lần cũng không phải dễ dàng gì, nếu như ngươi thật sự thích, vậy thì mười vạn kim tệ Y Sĩ Tạp cũng được."

Phương Minh Nguy nghe xong liền rúng động, hắn đương nhiên biết rõ mười vạn kim tệ Y Sĩ Tạp và một viên thú bảo thì có giá trị khác nhau như thế nào. Vừa nghe thấy câu này, lập tức hiểu ra nhiều chuyện.

Trong đầu đột nhiên lóe lên mấy ý nghĩ, hắn đột nhiên bật cười, hỏi: "Thứ này thật sự là lấy ra từ trong di tích ư?"

"Đương nhiên, là di tích mà nước cộng hòa Lợi Tư Mạn chưởng quản

đó." Người đó bổ sung.

Phương Minh Nguy có ý trầm ngâm một lát: "Tôi là một người thích sưu tập văn vật, nếu như thứ này thật sự là đồ vật ở bên trong đại di dích, tôi có thể mua, nhưng tôi làm sao mà biết được anh có nói thật hay không?"

"Người đó do dự một lát, hỏi: "Phải như thế nào thì anh mới có thể tin được lời nói của tôi?"

Phương Minh Nguy suy nghĩ một lát, nói: "ít nhất anh phải cung cấp tọa đô cụ thể nơi đào được thứ này."

Trong mắt người đó lóe lên vẻ cảnh giác, nói: "Xin lỗi, điểm này tôi không thể làm được."

Phương Minh Nguy nhún vai, tên gia hòa này không ngờ lại không bị mắc lừa.

Lắc lắc đầu, Phương Minh Nguy thở dài, nói: "Được rồi, tôi đánh cược một lần vậy, hi vọng anh sẽ không khiến tôi thất vọng. Anh đợi chút, tôi đi lấy tiền."

Nói xong, Phương Minh Nguy quay người bỏ đi, sau khi tìm thấy Bảo Bột, Phương Minh Nguy nói rõ mục đích của mình. Nghe thấy thứ mà lần này Phương Minh Nguy nhìn trúng chỉ có mười vạn kim tệ Y Sĩ Tạp, Bảo Bột không khỏi ân cần khuyên bảo, hơn nữa còn dí cho hắn hai tấm thẻ vàng, trên mỗi tấm thẻ vàng đều có mười vạn kim tệ Y Sĩ Tạp, bảo hắn chọn thêm vài món.

Phương Minh Nguy cảm kích cười với gã, cầm hai tấm thẻ vàng về chỗ người bán pháo năng lượng.

Vào thời khắc đưa tấm thẻ vàng mười vạn, cả Phương Minh Nguy và người bán đều đồng thời thở phào.

Sau khi giao dịch thành công, Phương Minh Nguy chìa tay ra, nói: "Hợp tác vui vẻ."

Người đó do dự một lát rồi cũng bắt tay Phương Minh Nguy, nói: "Hợp tác vui vẻ."

Song, gã không chú ý thấy được vào lúc hai người bắt tay, một luồng ánh sáng màu trắng không thể nhìn thấy đã lặng lẽ chui vào bên trong máy liên lạc của hắn.

Sở giao dịch ngầm này rất lớn, còn trống nhiều căn phòng cờ nhó, có thể cung cấp cho người ta nghỉ chân và dùng cơm.

Phương Minh Nguy đầy chiếc xe mà người đó tặng kèm, đưa cái khẩu pháo năng lượng to đùng này vào một gian phòng không người.

Phóng lực lượng tinh thần ra, không hề có cảm giác bị rình rập. Thể là, Phương Minh Nguy lấy thân phận giới chỉ ở trên người ra, ấn nhẹ một cái, lập tức thu cái thứ to đùng này vào.

Nơi này không tiện để dò xét bí mật, cho nên Phương Minh Nguy không lập tức nghiên cứu khẩu pháo năng lượng có xưa này.

Sau khi giấu thân phận giới chỉ đi, Phương Minh Nguy tùy ý đầy cái xe nhỏ vào một góc, nghênh ngang bước ra khỏi phòng. Sau khi đi hai vòng, Phương Minh Nguy xác đinh cho dù là vừa rồi có người đặc biệt theo dõi mình lúc này cũng đừng hòng phát hiện ra được tung tích của hắn.

Trong nhất thời, hắn cảm thấy rất tán đồng với quy tắc ngầm của sở giao dịch này.

Lại đi dạo thêm hai vòng, Phương Minh Nguy có chút thất vọng phát hiện ra rằng mấy kiện trang bị và vũ khí mà Bảo Bột từng nhắc hôm nay đều không xuất hiện.

Có điều nghĩ một chút cũng hiểu được, những vũ khí và trang bị e rằng đều là hàng cao cấp từ trong quốc gia cấp tám, thậm chí là cấp chín tuồn ra, chỉ cần vừa rồi, khẳng định là đối tượng mà mọi người tranh nhau mua.

Mình muốn trong một ngày tìm thấy những thứ này, thực sự là không có khả năng. Trừ phi là mỗi này giành thời gian tìm kiểm ở nơi này, hoặc là nhờ Bảo Bột lưu ý giúp thì cũng được.

Trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, Bảo Bột đưa mình tới đây, lại lấy vũ khí cao cấp ra làm mồi nhử, xem ra là gã sớm đã có dự mưu, có ý đợi mình nhờ vả.

Nghĩ tới đây, Phương Minh Nguy mùn cười, tạm thời không tính đến những vũ khí đó nữa, dẫu sao thì lần này có được một khẩu đại pháo có khắc chú ngữ đã là thu hoạch bất ngờ rồi.

May là Bản Phỉ Tạp đại sư và anh em Kim Nguyên Thượng cũng biết chủ ngữ không ở đây, nếu không họ tuyệt đối không bỏ qua kiện bảo bối này.

Quay người bước về hướng cũ, đột nhiên ánh mắt của Phương Minh Nguy lướt qua một màn hình hiện thị khổng lồ. Nơi đó chiếu một loạt vũ khí, dưới mỗi một loại chú ngữ không những có liệt kê ưu khuyển điểm của loại vũ khí này, thậm chí cả hoạt động dây chuyền sản xuất chế tạo vũ khí cũng có bạn.

Tùy ý nhìn một lúc, thị tuyến của Phương Minh Nguy bị một khoản vũ khí có tạo hình đặc biệt hấp dẫn.

Đây không phải là vũ khí cao cấp gì cả, mà là một loại pháo phù du có thể tác chiến độc lập dưới mọi loại thời tiết.

Loại pháo phù du này có hai đặc điểm lớn nhất, một là hòa lực siêu mạnh, cho dù là so với pháo chủ của chiến hạm cấp Thanh Tùng cũng không kém cạnh chút nào.

Đặc điểm thứ hai chính là tiện nghi, giá thành chế tạo loại vũ khí này thấp tới mức thậm chí Phương Minh Nguy cũng không thể tin được.

Đương nhiên, đúng như câu rẻ thì không có hàng tốt, tính năng phòng ngự của loại pháo này cực kém, bất kể là đối diện với cơ giáp hay là chiến hạm, chỉ cần một pháo cũng đủ để biến nó thành cát bụi. Không những vậy, các loại phương diện như tốc độ phi hành và dự trữ năng lượng cũng không khiển người ta hài lòng.

Phương Minh Nguy nhìn loại pháo phù du này rồi suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, bước lên giao dịch. Có điều, hắn không chỉ trực tiếp mua pháo phù du này, mà còn mua cả công nghệ chế tạo của nó.

Người bán đó tuy kinh ngạc rằng không ngờ lại có người nhìn trúng loại vũ khí này, nhưng vẫn vô cùng cao hứng hoàn thành khoản giao dịch bất ngờ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.