Rất Là Yêu Em

Chương 2




Kỳ thực, hai mắt của Phương Minh Nguy lúc này đang nhìn chằm chằm vào một chiếc quang não cá nhân.

Loại quang não cá nhân này là thiết bị cá nhân mà chỉ có quốc gia văn minh cấp năm trở lên mới có thể sản xuất được, có công năng cường đại như có thể tiến hành giao lưu bằng ý thức với chủ nhân, lưu trữ số liệu và tìm kiếm trên thiên võng. Mà công năng khiến người ta kinh thán nhất chính là phương thức mã hóa của nó.

Nghe nói phương thức mã hóa của loại quang não này là áp dụng phương pháp chứng nhận của tinh thần hệ, trừ người sử hữu của nó ra, chỉ duy có cao thủ cấp đại sư mới có thể đọc hiểu được văn kiện bên trong, trừ vậy ra, cho dù là quốc gia văn minh cấp bảy, cùng đừng hòng sử dùng thủ đoạn khoa học kỹ thuật để phá giải biện pháp phòng hộ bên trong.

Có điều công năng này không phải là nguyên nhân khiến Phương Minh Nguy nhìn trúng nó, cái thực sự hấp dẫn hắn kỳ thực chính là một điểm sáng trắng ở bên trên chiếc máy này.

Tuy là thông qua đồ án mà camera quay lại, nhưng Phương Minh Nguy vẫn có thể cảm thụ rõ ràng được năng lượng mà điểm sáng trắng đó ẩn giấu.

Đối với cái này người khác không thể nhìn thấy, không thể hiểu được điểm sáng trắng, nhưng Phương Minh Nguy thì lại có quen thuộc. Cho nên vừa nhìn thấy, lập tức biến rằng đây chính là mẫu điển hình của linh hồn phụ thể.

Khiến Phương Minh Nguy cảm thấy kinh ngạc là, vừa nhìn thấy điểm sáng trắng này, trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên từng gợn sóng nhỏ, hơn nữa có thể dự cảm ra rằng cường độ của linh hồn này không hề kém Ngả Phật Sâm ngày trước.

Nếu như Phương Minh Nguy không đoán sai, điều đó chứng tỏ linh hồn mà hắn gặp được này là linh hồn đỉnh cấp thứ hai có lực lượng tinh thần trên cấp mười sáu.

Nói thật, giá trị của linh hồn này, hơn xa linh hồn biến thành đỉnh cấp sau khi hấp thu mây đò, cho nên Phương Minh Nguy vừa nhìn thấy liền có tâm tư chiếm làm của riêng.

Nhìn Bảo Bột ở bên cạnh, trong đầu hắn xoay chuyển vô số ý nghĩ. Kỳ thực biện pháp đơn giản nhất chính là đeo vương miện lên, sau đó tiến hành tìm kiếm. Với năng lực ẩn nấp của vương miện, hắn có thể không chú có kỵ ải tinh thần lực ra mỗi một ngóc ngách của phòng đấu giá.

Nhưng đáng tiếc, nơi đây là địa bàn của Bảo Bột, hơn nữa nhìn bộ dạng của gã, không hề có ý tứ rời đi.

Lông mày hơi nhíu lại, Phương Minh Nguy buông bỏ ý nghĩ ở trước mặt Bảo Bột sử dụng vương miện. Chỉ là, nếu như không sử dụng vương miện, Phương Minh Nguy không nắm chắc khi sử dụng lực lượng tinh thần có thể giấu được tất cả mọi người.

Bởi vì lúc tiến vào, hắn đã mơ hồ cảm ứng được mười mấy đạo khí tức cường đại, chứng tỏ rằng ở nơi này ít nhất có hơn mười cao thủ trên cấp mười sáu. Tuy bọn họ không phải là đả thủ của phòng đấu giá, nhưng chắc không phải là người mua hay là người bán.

Nhiều cao thủ như vậy tụ lại với nhau, tác dụng dây chuyền sản sinh ra là vô cùng đáng sợ. Dưới tình huống không sử dụng vương miện, Phương Minh Nguy tuyệt đối không dám tùy tiện phóng lực lượng tinh thần ra.

Vào lúc hắn đang do dự thì Bảo Bột đột nhiên cười nói: "Phương đại sư, anh nhìn trúng chiếc quang não cá nhân này à?"

Phương Minh Nguy trong lòng khẽ động, thầm mắc mình một câu, rõ ràng có tên coi tiền như rác ở bên cạnh, việc gì phải khổ não thế, đúng là ngu ngốc.

Mặt Hàn Lập tức đối sang tươi cười hớn hở, nói: "Đúng vậy, tôi đối với loại quang não cá nhân này cảm thấy vô cùng hứng thú, Bảo Bột đại sư có biện pháp giúp tôi mua nó không?"

Bảo Bột cười nói: "Không thành vấn đề, chút chuyện này cứ giao cho tôi là được."

Đang nói chuyện thì cánh sắc trên màn hình biến đổi, một người hầu đầy xe ăn hoa lệ vào, đầy chiếc quang não này tới đại sảnh bán đấu giá có vật.

Bảo Bột dùng ngữ âm khống chế, đối hình ánh trên màn hình sang đại sánh bán có vật.

Một vị chuyên gia bán đấu giá trung niên trên mặt nơ nụ cười nghề nghiệp chỉ vào chiếc quang não cá nhân ở trên thân xe, nói: "Tôi rất vinh hạnh được giới thiệu với các vị sản phẩm bán đấu giá thứ ba mươi ba của ngày hôm nay. Các vị tiên sinh các vị nữ sĩ đã nhìn ra rồi, dây là một chiếc máy quang não có chút có xưa. Vậy thì, các vị có biết được chủ nhân của nó là ai không?"

Chuyên gia bán đấu giá ấn một cái nút, sau khi nghe thấy tiếng xôn xao ở bên dưới, trong lòng hơi đắc ý, đột nhiên cao giọng, nói: "Hiện tại, tôi xin long trọng giới thiệu với tất cả mọi người, chiếc quang não này chính là quang não tùy thân của Văn Đạo Cách Lạp Tư, đệ nhất nguyên soái của đế quốc Nhã Khải."

"Ổ..."

Tuy là thông qua màn hình gián tiếp nhìn hiện trường bán đấu giá, nhưng máy thu sóng âm truyền tới tiếng động trong hiện trường không sót một tí nào.

Nghe thấy bầu không khí nhiệt liệt như vậy của hiện trường, trong lòng Phương Minh Nguy thoáng động, Văn Đạo Cách Lạp Tư này rốt cuộc là ai vậy, không ngờ lại dẫn tới oanh động lớn như vậy.

"Ngả Phật Sàm đại sư, ngài có biết Văn Đạo Cách Lạp Tư không?"

"Biết." Giọng nói của Ngả Phật Sâm có chút u buồn: "Văn Đạo Cách Lạp Tư này là thiên tài quân sự số một được tất cả các quốc gia trong vũ trụ công nhận."

"Tất cả các quốc gia ư?"

"Đúng vậy, bao gồm cả văn minh cấp chín cũng vậy."

Phương Minh Nguy trong lòng càng hiếu kỳ hơn, hỏi: "Ngả Phật Sâm đại sư, đế quốc Nhã Khải này là quốc gia văn minh cấp chín ư?"

"Là quốc gia văn minh cấp tám."

"Cấp tám? Đã là quốc gia văn minh cấp tám, sao lại có được sự công nhận của quốc gia văn minh cấp chín."

"Rất đơn giản, bởi vì ông ta là một vị thống soái duy nhất suất lình quân đội của quốc gia văn minh cấp tám đánh bại quân đội của quốc gia văn minh cấp chín."

Phương Minh Nguy rùng mình sợ hãi, cơ hồi hoài nghi rằng tai mình có vấn đề.

Sự chênh lệch của nền văn minh không phải là vấn đề của một câu nói đơn giản, sức chiến đấu của quân đội quốc gia đẳng cấp cao tuyệt đối hơn xa sức chiến đấu của quốc gia văn minh cấp thấp, thậm chí có thể nói là cách nhau quá xa.

Cái được gọi là lấy yểu thắng mạnh, cũng phải có một hạn chế, một con kiến có nỗ lực đến mấy cùng không thể nào đánh bại một con hổ được.

Suất lĩnh quân đội của quốc gia văn mình cấp thấp đánh bại quân đội văn minh cấp cao, đây chẳng qua là một ảo tướng tươi đẹp mà thôi. Nhưng Phương Minh Nguy từ miệng của Ngả Phật Sâm không ngờ lại nghe được câu nói khẳng định này, làm sao không khiến hắn cảm thấy chẩn kinh.

"Vậy đế quốc Nhã Khải ở đâu?" Phương Minh Nguy truy hỏi.

"Không còn nữa rồi."

"Đế quốc Nhã Khải bởi vì tiến hành nghiêm cứu một hạng mục phản nhân loại nào đó, cho nên bị quốc gia văn minh cấp chín liên hợp vây diệt, hiện giờ sớm đã tan thành mấy khói, không biết tung tích." Ngả Phật Sâm than: "Đáng tiếc Nhã Khải song hùng, hai nhân vật kiệt xuất vậy lại vẫn lạc như thể."

Lông mày Phương Minh Nguy hơi nhướn lên: "Nghiên cứu phản nhân loại gì cơ."

"Không biết." Ngả Phật Sâm thật thà nói: "Những thứ này không được lưu truyền tiếp, còn bọn họ có phải là tiến hành nghiên cứu phản nhân loại hay không thì cũng không có ai có thể xác định được. Có điều, với quốc lực của đế quốc Nhã Khải, không ngờ lại có thể đối kháng được với quốc gia văn minh cấp chín, có lẽ bọn họ thật sự nghiên cứu ra được thứ gì đó."

“Ừ, vậy thì Nhã Khải song hùng trừ Văn Đạo - Cách Lạp Tư ra, còn lại là ai, cũng là một thống soái của đại quân ư?"

"Người còn lại của Nhã Khải song hùng là Lộ Gia - Mạt Đặc Lý Khắc, ông ta không hiểu quân sự, có điều lại là một nhà khoa học kiệt xuất nhất, nghe nói năm đó Nhã Khải có thể có thực lực tiếp cận quốc gia văn minh cấp chín, vị tiến sĩ Lộ Gia này chiếm đại đã số công lao."

Phương Minh Nguy ngây ra, hỏi: "Ông là nói đế quốc Nhã Khải vốn có thực lực tiếp cận quốc gia văn minh cấp chín ư?"

"Đúng vậy."

Phương Minh Nguy ngẳng đầu lên, triệt để không biết nói gì. Hắn còn cho rằng mình thật sự đã gặp được một nhân vật có thể nghịch thiên, có thể khắc phục sự chênh lệch văn minh suất lĩnh văn minh cấp thấp đánh bại văn minh cấp cao. Thì ra nguyên nhân lớn nhất vẫn là đế quốc Nhã Khải bản thân có thực lực tiếp cận văn minh cấp chín.

Có điều tiếp cận là một chuyện, đánh bại đối thủ lại là một chuyên khác, cho nên Phương Minh Nguy đối với vị Gia Văn - Đạo Cách Lạp Tư này vẫn tràn đầy hiếu kỳ.

"Hai mươi lăm vạn kim tệ Y Sĩ Tạp."

Giọng nói của Bảo Bột truyền ra, cắt đứt suy tư của Phương Minh Nguy, hắn ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện bán đấu giá đã bắt đầu rồi, hơn nữa giá của chiếc quang não này đã tăng lên hai mươi lăm vạn kim tệ Y Sĩ Tạp.

Kim tệ Y Sĩ Tạp tuy chỉ là tiền tệ của quốc gia văn minh cấp sáu, nhưng ở trong vũ trụ lại có giá tương đương với tiền của văn minh cấp bảy. Đừng coi thường hai mươi lăm vạn nho nhỏ này, nếu đối ra Nữu Man tệ, cũng để đề Phương Minh Nguy đau lòng một trận, còn nếu đối ra kim tê của liên minh địa cầu...

Phương Minh Nguy nghĩ một chút, chắc có thể mua được cả một gia tộc.

Khẽ thở dài một hơi, một chiếc quang não cá nhân, một khi được phối với tên tuổi của vĩ nhân, lập tức đáng giá gấp vạn.

Có điều người có tiền ở nơi này rõ ràng không ít, giá trị của chiếc quang não này đã lên tới ba mươi vạn kim tệ Y Sĩ Tạp rồi.

Sau khi tới giá này, người có tiền hơn nữa cũng không nhịn được mà do dự, người theo giá ít đi dần, cuối cùng chỉ còn lại hai nhà tiếp tục.

"Ba mươi vạn năm ngàn kim tệ Y Sĩ Tạp." Một giọng nói kịp thời vang lên chiếc khi búa sắt được gõ xuống.

"Ba mươi hai vạn kim tệ Y Sĩ Tạp." Bảo Bột mặt không đổi sắc, nói.

"Oa..."

Trong trường lại vang lên tiếng kinh thán hâm mộ, có điều bởi vì tiếng nói này vang ra từ phòng khách quý, cho nên người trong đại sảnh cũng không biết người mua là ai.

Đột nhiên, một người trên chỗ ngồi ở đại sảnh đứng dậy, lập tức, tất cả ánh mắt và camera đều chiếu vào hắn, bởi vì những người này biết rằng, đây là người cạnh tranh sau cùng đã hét ra cái giá ba mươi vạn năm ngàn kim tệ Y Sĩ Tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.