Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 9




“ Họ đã qua đời từ hai mươi mấy năm trước rồi.” Giọng nói của Viện trưởng Lưu vẫn tràn đầy dịu dàng, nhưng lại khiến Văn Hinh chấn động, cô đứng sững tại chỗ, ngay cả Du Thần Ích cũng tức thời ngây dại, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.

“ Đến tột cùng chuyện này là như thế nào?” Sắc mặt Văn Hinh trắng bệch, cô có chút không thể tin được chuyện này, thực sự, cô vẫn muốn tìm kiếm cha mẹ ruột của mình… thế nhưng họ đã sớm chết rồi.

Viện trưởng Lưu nhìn Văn Hinh, trong mắt tràn đầy đau lòng, "Chuyện này đã xảy ra từ hai mấy năm trước rồi…” Viện trưởng Lưu nói xong, ánh mắt nhìn xa xăm, dần dà chìm vào trong hồi ức.

Thì ra là hai mấy năm trước, có một ngày viện trưởng Lưu ra bên ngoài làm việc, chính mắt chứng kiến một tai nạn xe cộ thảm khốc. Bên trong chiếc xe bị tai nạn, một đôi vợ chồng trẻ tuổi tử vong tại chỗ. Cuộc sống ngày càng được nâng cao, xe riêng xuất hiện ngày càng nhiều, nên tai nạn xe cộ cũng thường xuyên xảy ra, chuyện tai nạn đã là chuyện người ta thấy thường ngày.

Tai nạn ngày đó, điều khiến người ta khiếp sợ nhất chính là, trong ngực nạn nhân trẻ tuổi, vẫn còn đang ôm đứa bé đang tuổi trăm rằm( cái này k rõ, có thể là trẻ sơ sinh). Đứa bé gái đó lại không hề bị thương, vẫn đang nằm ngủ trong ngực mẹ. Thời khắc xảy ra tai nạn xe cộ kia, đôi vợ chồng trẻ biết không kịp tránh né, nên dùng thân thể của mình để che chở cho đứa bé, cho đứa nhỏ có hi vọng sống sót.

Lúc ấy, Viện trưởng Lưu cảm thấy cảm động không thôi, bà đi tới cục Công an, biết được đứa nhỏ không còn người thân nào khác, nên liền mang về nhà. Mà Viện trưởng Lưu lại vừa vặn là bạn tốt của vợ của Văn Chương, nên mới đem chuyện này nói cho bà ấy.

Bởi vì bản thân không thể mang thai được nữa, Văn phu nhân nghe được chuyện này, vừa đau lòng vừa cảm động, bày tỏ ý muốn nhận nuôi bé gái đó. Sau khi trở về, bà nói với chồng mình một tiếng, Văn Chương lúc ấy cũng không hề cự tuyệt, vì vậy ngày hôm sau liền cùng vợ tới viện mồ côi, nhận nuôi bé gái đó.

Lúc đầu, vợ chồng Văn Chương quả thực rất thương bé gái này, coi như là con ruột của mình. Nhưng một năm sau, Văn phu nhân lại mang thai, chín tháng sau sinh ra một đứa con trai, điều này khiến Văn Chương vô cùng vui vẻ, ngày ngày đem con trai nâng niu trong lòng bàn tay, cưng chiều, hận không thể hái trăng trên trời xuống cho bé, còn đối với bé gái nhận nuôi kia, từ từ trở nên lạnh nhạt hơn.

Mặc dù Văn Chương không hề sủng ái bé gái kia nữa, nhưng vợ Văn Chương vẫn thủy chung yêu thương cô. nhưng tiệc vui nào cũng sẽ tàn, năm cô bé lên 5 tuổi, vợ Văn Chương qua đời vì bệnh tật, bỏ lại cô một mình lủi thủi ở nhà họ Văn, nhận sự xem thường của Văn Chương, bị em trai khi dễ.

Nghe tới đây, tất cả mọi người đều hiểu hết mọi chuyện, cảm thấy kinh hãi vô cùng , bé gái mà viện trưởng Lưu nói tới chính là Văn Hinh. Đặc biệt là Du Thần Ích, sau khi nghe xong hắn cảm thấy vô cùng đau lòng, hận không thể ôm chặt Văn Hinh vào ngực, ôm thật chặt cô, an ủi cô.

Mà lúc này Văn Hinh đã hoàn toàn kinh hãi, ngây dại. Thân thể cô không khỏi hạ xuống, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nếu như không phải Du Thần Ích vẫn ôm hông của cô, e rằng cô sẽ lập tức ngã xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.