Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 1: My life




"Điện thoại di động." Tề Nhân Kiệt vừa khởi động xe vừa nói ngắn gọn: “ Bên trong này có số điện thoại của tôi, về sau có chuyện gì em có thể gọi điện thoại cho tôi. Còn nữa, từ này về sau cứ mỗi cuộc hẹn của chúng ta vào chủ nhật hàng tuần, trước khi đến em cũng có thể gọi cho tôi, tôi tới đón em, nếu không để một bà bầu như em chạy tới chạy lui, sẽ khiến cho người khác lo lắng.”

“ Cũng không phải con của anh, anh lo lắng cái gì.” Văn Hinh giễu cợt anh, nhưng trong nội tâm cô lại có chút cảm động, cảm động vì sự tỉ mỉ của anh.

“ Đúng là người phụ nữ không có lương tâm.” Tề Nhân Kiệt mắng cô, cũng lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.

Khi xe của Tề Nhân Kiệt rời khỏi tập đoàn Gấm Vinh, một chiếc xe hơi sang trọng màu đen cũng chầm chậm đi theo sát phía sau.

Thì ra, nơi mà Tề Nhân Kiệtmuốn đưa cô tới, lại là vườn thú!

Văn Hinh giơ túi thức ăn lên, nhìn con khỉ nhỏ vẫn đang nhe răng với cô, sau đó cô nghiêng người, im lặng nhìn Tề Nhân Kiệt, “ đây chính là nơi mà anh muốn tới?” Đưa cô đi xem khỉ sao?

“ Em không cảm thấy, đi tới nơi này, tâm tình sẽ được thả lỏng sao?” Tề Nhân Kiệt đang cầm một cây nhang tiêu( cây gì mình cũng k biết, chỉ biết dùng làm đồ ăn cho khỉ) chọc một con khỉ nhỏ khác, nhưng thủy chung cũng không cho con khỉ con ăn, vài lần như vậy, con khỉ nhỏ tức giận nhe răng.

Nghe thấy anh nói như thế, lúc này Văn Hinh mới phát hiện ra, quả thực như vậy. Vườn thú này, xây dựng dựa theo địa hình đồi núi, xung quanh là cây xanh, khắp nơi đều là cây cối um tùm, nhìn lại, không khí nơi đây vô cùng thoáng mát sạch sẽ, khiến tâm tình cô buông lỏng đi nhiều.

Đột nhiên cô hiểu tại sao Tề Nhân Kiệt lại đưa cô tới nơi này, cô không khỏi cảm động, quay lại nhìn anh. Lại thấy con khỉ nhỏ kia bị anh chọc giận rồi, nó kêu to một tiếc, nhảy dựng lên muốn đoạt lấy cây hương tiêu trong tay anh, sau đó chạy đi. Nhưng mà Tề Nhân Kiệt lại trốn nhanh được, bằng không đã bị nó cắn cho rách tay rồi.

“ Trước kia những lúc không có việc gì để làm, hoặc những khi cảm thấy mệt mỏi, tôi đều tới nơi này.” Tề Nhân Kiệt nói xong, lấy từ trong túi đồ ăn của Văn Hinh ra một cây hương tiêu nữa, lại tiếp tục trêu chọc con khỉ nhỏ trước mặt văn Hinh, “ Nơi này không khí tốt như vậy, không tồi đối với bà bầu chứ.”

"Không phải chỉ có phụ nữ mới khiến tâm tình anh buông lỏng sao?” văn Hinh liếc xéo anh, nhìn con khỉ nhỏ bị anh chọc cho chạy vòng quanh, cô cảm thấy hành động này của anh có chút ngây thơ, cô đành bất đắc dĩ im lặng.

Nghe vậy, Tề Nhân Kiệt rốt tuộc cũng thả cây hương tiêu cho con khỉ ăn, anh ngồi xuống nhìn văn Hinh, khuôn mặt đẹp trai có chút bi thương, “ Chẳng lẽ trong mắt em, tôi chính là người như vậy sao?”

Văn Hinh chợt nhíu mày, "Chẳng lẽ không đúng sao?"

Tề Nhân Kiệt không nói gì nữa, chỉ dùng ánh mắt u oán nhìn Văn Hinh, giống như là bị người khác vứt bỏ vậy, khiến Văn Hinh không nhịn được bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.