Ràng Buộc

Chương 21




Bảo hộ

Nhi hiện tại cảm giác vô cùng dễ chịu,gối đầu trên 1 chiếc gối êm ái,đắp trên người 1 chiếc chăn bông mềm mại ấm áp,trong phòng điều hòa ko khí để hơi lạnh lạnh,làm cho con khủng long thời kì đồ đá như cô vô cùng thuận lợi để ngủ đông.Còn đang thả hồn trong cõi bồng lai tiên cảnh,đang ngồi uống rượu với Hằng Nga,chém gió với bồ tát thì cô đột nhiên nghe được âm thanh gì đó.Đôi lông mày của cô hơi nhíu lại,hàng lông mi khẽ rung động.Mặc dù bản năng nói cho cô ko cần biết,tốt nhất là ngủ,ko có mấy khi được ngủ nướng,nhưng mà muốn lờ đi ko có nghĩa chuyện ấy ko tồn tại.Mà cái âm thanh ồn ào dường như càng lúc càng lớn.Trong khi câu chuyện về trần gian cùng bồ tát đang đến đoạn huyền ko,xuất thần,nói về thiên đình đang muốn lập mạng lưới thu phát sóng qua vệ tinh,lại nghe bồ tát nói dạo này loài người phóng nhiều vệ tinh quá,làm cho có lần tiên nữ uống say va vào vệ tinh bị nội thương,bao nhiêu là tin tức hay ho mà lúc tỉnh làm sao nghe thấy.Ấy thế mà lại bị tỉnh giấc.Nhi vô cùng khó nhọc mở mắt định thần.

Trước mắt cô là ánh sáng dìu dịu chiếu xuyên qua rèm cửa sổ,lén lút in xuống nền nhà một vạt sáng tươi mới,căn phòng rộng với chiếc ghế da sang trọng kê gần cửa sổ,chiếc tivi phẳng lỳ nơi hốc tường,trên sàn là 1 tấm thảm thượng hạng của da cừu Thụy Sỹ,bản thẩn cô đang nằm trên chiếc giường lớn êm ả với bộ ga kẻ sọc xám màu.Nhi hơi nhíu mày có thoát khỏi cõi mộng,giơ tay lên dịu dịu mắt.Lúc này mới có thể nghe rõ thêm tiếng ồn ào ở phòng ngoài.Là 1 giọng nam và 1 giọng nữ.Nhưng giọng nam ấy cô chắc chắn 1 điều ko phải của động vật đơn bào.Còn giọng nữ mềm mại,nghe là muốn phạm tội kia rõ ràng là của chị gái thư ký xinh đẹp rồi.

“Bao giờ anh ấy xong việc?” một giọng nam vang lên.

“Cuộc họp phải nửa giờ nữa mới kết thúc ạ.Cho nên có thể phiền anh ra ngoài ngồi chờ được ko?” vô cùng lễ phép lại có chút khách sáo,chị thư ký khó xử nói.Sếp tổng nói khi sếp đi họp tuyệt đối ko để ai vào phòng,nguyên nhân thì ko nói cũng biết.Nhưng cái người nói ko nói ko rằng chạy sồng sộc vào.Nếu sếp về thì cái ghế cô vừa giữ được chưa nóng tay,chỉ sau vài tiếng lại có khả năng bị đá đi.

“Tôi ngồi đây đợi cũng được!” vô cùng thản nhiên nói.

“Xin mời anh ra ngoài phòng đợi.Bao giờ tổng giám đốc trở về tôi sẽ lập tức thông báo” Thủy vô cùng áy náy nói.

“Sao tôi lại ko thể ngồi đây đợi?” ngữ khí có chút trêu đùa làm cho người khác ko biết hắn giả ngu hay ngu thật.

“Xin lỗi anh là dặn dò của tổng giám đốc.Xin anh ra phòng khách ngồi đợi giám đốc trở về!” vô cùng lịch sự,nhã nhặn,Thủy cảm giác rõ ràng hôm nay là ngày xui xẻo nhất của cô.

“Ra ngoài đợi?Cô là sợ tôi ở trong này có tính tắt mắt tò mò?” giọng nói của người con trai vô cùng mỉa mai.

Nhi hừ lạnh 1 tiếng.Tuy rằng ko thấy mắt nhưng nghe giọng đã đủ làm cô thấy khó chịu rồi.Hắn nghĩ hắn là chủ hay sao,lại có thể nói ra những lời này?Rõ ràng là trong lòng có tật giật mình.Ko sợ anh ăn cắp mới là lạ.

“Dạ ko.Ko phải ạ.Tôi tuyệt đối ko có ý này.” Lần đầu gặp phải kiểu người đã trơ tráo còn có khả năng đổ lên đầu người khác như vậy.Bình thường chỉ toàn cô đi câu kéo người ta,hôm nay mới diện kiến cài gì gọi là đẹp trai ko bằng trai mặt.Thật đáng phục.

“Vậy thì tôi ở trong này ngồi đợi được rồi!” vô cùng thảnh thơi vắt chân,ngả người vào lưng ghế,thoải mái dang tay trên thành sofa thoải mái như ở nhà.

“Xin lỗi,nhưng giám đốc đã có lời dặn dò.Phiền anh ra ngoài ngồi đợi giám đốc!” Thủy khó xử nói.

“Ra ngoài?” người đàn ông nheo lại mày nhìn cô,khóe môi hơi nhếch lên.

Nhi nheo mắt nhìn qua khe cửa,bởi vì cô chỉ mở có 1 khe hở nhỏ để len lén nhìn ra,lại thêm chị thư ký đứng chắn màn hình,nên cho dù rất muốn được diện kiến cái tên mặt trơ mày tráo kia để xem cái bản mặt dày như sắt của hắn giống heo hay là giống cún nhưng đáng tiếc vẫn ko thấy gì ngoài cái chân đang vắt ngang lại rung đùi của hắn.Nhi cắn cắn môi.Bạn bè của T3 ngoài 4 người bạn thân ra,chưa thấy có ai tốt hết.Thật tội nghiệp cho thư ký của hắn.Nhưng mà.. hình như mình cũng đang là thư ký của hắn.Nghĩ tới đây Nhi lập tức cảm giác trên đầu mình vừa có thêm vài vạch thẳng.

“Cũng được!” giọng nam lại 1 lần nữa vang lên.

Theo khe cửa Nhi có thể nhìn thấy tên mặt thớt đứng dậy khỏi ghế,tiến lại gần chỗ chị thư ký xinh đẹp.Nhi đột nhiên cảm giác có gì ko ổn,đôi mắt đen của cô nheo lại,khóe môi cũng cong lên khó chịu.

“Vậy xin mời ngài theo tôi!” Chị gái thư ký vẫn giữ nụ cười trên môi,trong lòng thở nhẹ 1 cái.

“Nhưng mà nếu ngồi 1 mình thì tôi sẽ rất buồn chán,nên nếu cô ngồi lại phục vụ tôi thì tôi sẽ suy nghĩ lại!” giọng nói của gã con trai trở nên méo mó,bàn tay của hắn từ từ tiến lại cầm lấy chiếc cằm xinh xắn của chị gái thư ký.

“Xin ngài tự trọng cho!” Thủy hơi nhíu mày gương mặt lại càng khó coi.

Gã con trai càng lúc càng tiến sát lại người chị thư ký,bàn tay còn lại cũng ko an phận bắt đầu mò mẫm từ chiếc eo thon thả xuống dưới.

Cái này là sàm sỡ.Nhi cắn chặt môi dưới làm cho làn môi hồng trở nên trắng bệch,bàn tay nhỏ bé siết chặt làm đầu móng tay đâm sâu vào thịt,đôi mắt đen láy sáng bừng lên giận dữ.Động vật đơn bào,đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.Một mình anh làm con động vật háo sắc còn chưa đủ,còn phải kết bè kết cánh như thế này đây.Đúng là hại dân hại nước mà.

Rầm.

Cánh cửa phòng nghỉ ngơi bật mở 1 tiếng vang trời,làm cho 2 con người đang đứng trong phòng làm việc lập tức giật mình quay người lại.Đứng hiên ngang ở cửa là 1 người con gái nhỏ nhắn,gương mặt đang hầm hầm giận dữ,đôi mắt đen lấp lánh sáng hơn sao trời,đôi môi hồng tươi cong xuống tức giận.Nhìn mặt cô gái lúc này có thể thấy được gương mặt tiêu biểu điển hình của sự tức giận.

“Buông tay ra!” giọng nói trong veo lại sang sảng đầy uy lực vang lên.

“Là cô?” người con trai ngạc nhiên thốt ra 1 từ.

Nhi lúc này mới có thể nhìn rõ mặt hắn ta,sau khi nhìn rõ rồi cô lập tức hiểu ra vấn đề.Vấn đề ko phải là động vật kết theo loài,mà vẫn đề là có 1 số loại động vật gây hại nhưng chưa bị tiêu diệt.Cô lập tức cười lạnh,đôi mắt đen khinh thường nhìn cái kẻ đang ở trước mặt mình.

“Nhìn như thế là có ý gì?” người con trai tức giận thấy rõ sự khinh thường trong mắt cô bực bội nói.

“Ý gì ko lẽ anh ko hiểu?Thì ra ko chỉ có tính thích ăn đồ thừa,còn não bộ ko phát triển nữa.Mà ko phải,có lẽ tại chỉ có thể ăn đồ thừa nên mới thiếu chất cho não bộ phát triển đúng ko?” Nhi khoanh 1 tay trước ngực,1 tay vuốt vuốt cằm vẻ suy tư,đôi mắt đen nheo lại thành 1 vệt sáng dài âm hiểm,lời nói lại vô cùng nhẹ nhàng tựa như gió thổi mùa thu.

“Cô.. cô đừng quá đáng!” người con trai tay siết chặt,gương mặt trở nên biến sắc.

Nhi hơi nhướng mày,khóe môi nhếch lên 1 nụ cười nửa miệng.Cô chậm rãi bước về phía hắn,đứng chắn giữa hắn và chị thư ký,đôi mắt đen láy cương nghị nhìn thẳng vào gương mặt đang bực tức đến nhăn như quả táo tầu của hắn.

“Câu này để tôi nói mới đúng.Làm ơn nhớ rõ 1 chút anh đang ở đâu,cũng nhớ rõ vị trí của mình 1 chút.Đây là công ty của chúng tôi,ko phải hộp đêm hay khách sạn.Yêu cầu anh tự trọng.Nếu ko thể giữ được phép lịch sự cơ bản.Xin lỗi,chúng tôi ko thể tiếp!Mời đi thẳng đến cuối hành lang sẽ có thang máy!” giọng nói trong veo của cô nhẹ nhàng tựa chiếc lông vũ nhưng lại nặng tựa ngàn cân khiến cho người ta ko thể nào xem thường.

“Nhi.Cô đừng quá đáng.Đừng tưởng là người yêu của anh Tú thì muốn làm gì thì làm!” gương mặt người đàn ông càng lúc càng khó coi,đôi mắt nheo lại hằn học nhìn cô.Chưa ai dám nói thẳng với hắn như vậy,mà con bé này mỗi 1 lần gặp đều khiến cho hắn mất mặt trước bao nhiêu người.

“Câu này lại ko phải câu anh nên nói.Đừng nghĩ là bạn của Tú thì muốn làm gì thì làm.Chỗ này là công ty,có công việc thì hãy đến bàn.Thư ký của tổng giám đốc ko phải tiếp viên phải phục vụ cho anh.” Đôi mắt đen của Nhi sáng lại càng thêm sáng,giọng nói chắc nịch rơi xuống,gương mặt kiên định ngẩng cao đầu hoàn toàn ko sợ hãi bất cứ điều gì.

Mặc cho 2 con người giằng co đấu trí nảy lửa trước mặt,mặc cho đạn bay thuốc súng nồng nặc trong ko khí,có 1 người đang đứng chôn chân ở giữa phòng làm việc,với đôi mắt mở to,chiếc miệng hồng há hốc.Biểu hiện tiêu biểu của sự ngạc nhiên.

Chị thư ký sợ hãi mở tròn mắt nhìn Nhi.Cậu kia vừa nói là người yêu.. người yêu.. người yêu? Vậy là cô ấy là người yêu của sếp tổng.Vậy nghĩa là .. nghĩa là..

“Cô..” Phương siết chặt bàn tay rất muốn nói gì đó nhưng mọi lời nói lại nghẹn lại ở cổ.

Nhi điềm nhiên cười lạnh nhìn hắn,rồi hơi quay đầu lại nhìn chị gái thư ký đang đứng kinh hãi đằng sau.Trong lòng thầm than nhẹ,cái tên kính “dâm” đáng chết,mắc mớ gì kéo T3 vào đây?Bao nhiêu năm rồi cái thói xấu vẫn ko chừa,lúc cần thì lợi dụng T3 lúc ko cần thì mang ra công kích.Được rồi.Dám mang động vật đơn bào ra làm bia đỡ cho mình,để xem tôi cho anh nếm mùi đau khổ như thế nào.

“Chị ra ngoài trước đi.Ở đây để em lo liệu!” Nhi nhẹ giọng nói với chị gái còn đang cứng đơ ngạc nhiên chưa ở sau lưng mình.Trong lòng lại thở dài 1 hơi,tổng biên tạp chí lá cải của công ty đã nghe chuyện,chẳng mấy chốc đảm bảo công ty sẽ biết hết.Ngày tháng sau này phải sống sao đây?Quá oan uổng.

Thủy chỉ lặng lẽ gật đầu,mắt vẫn mở tròn nhìn Nhi như thể thấy sinh vật lạ ngoài hành tinh,cố gắng chụp ảnh lấy tin tức thêm 1 chút,cho nên bước chân hết sức chậm rãi vẫn cố ngoái người lại nhìn 2 người đang hừng hực khí thế trong văn phòng.

Sau khi đã đuổi được tổng biên ra khỏi văn phòng,Nhi mới có thể nở 1 nụ cười nửa miệng nhìn cái tên đối diện mình.Cô hết sức bình thản dựa người vào chiếc bàn làm việc của Tú,thảnh thơi khoanh tay trước ngực,đôi mắt đen lấp lánh nhìn cái gã đang đứng trước mặt mình.

“Đính chính 1 chút!” Nhi ngẩng đầu bình thản nhìn thẳng vào gã đối diện,gương mặt xinh xắn nở 1 nụ cười vô cùng tự tin.

“Chuyện gì?” Phương khinh thường nhìn cô,mỗi chuyện cô ta nói chắc chắn ko phải chuyện tốt.Cố gắng tỏ ra bình thản,hắn thở hắt ra 1 hơi,hôm nay ko phải hắn muốn tới gây sự.Chậm rãi ngồi xuống ghế hắn khinh thường nhìn cô.

“Tôi ko còn là người yêu của Tú nữa!” Nhi khoanh tay nhìn hắn cao ngạo,khóe môi vẫn nhếch lên ko thay đổi.

“Ha ha tôi đã nói mà bị đá rồi phải ko?” Phương lớn tiếng cười,gương mặt lập tức giãn ra.

Nhi ko nói gì chỉ nhún nhún vai,đôi mắt đen láy lóe lên 1 tia sáng như sao băng rồi rất nhanh vụt tắt,khóe miệng lại cong thêm 1 chút tươi cười.

“Nói vậy cũng ko sai!” vô cùng bình thản cô nói.

“Tôi đã nói rồi mà.Thế nào cô cũng sẽ bị đá ko thương tiếc thôi.Làm gì có chuyện anh Tú có cảm tình với cô!” Phương vô cùng thích thú châm chọc.

“Tôi lại ko nói ai có cảm tình với tôi!” vẫn bình thản trả lời,đôi mắt đen lấp lánh ánh cười.

“Nhưng tôi lại nhớ trước đây cô rất tự tin!” Phương ánh mắt sáng lên đầy châm biếm nhìn cô.

“Dĩ nhiên là tôi phải tự tin hơn anh rồi!Bởi vì..” Nhi chậm rãi nói,khóe môi cong lên,cô lơ đễnh giơ 1 bàn tay lên bắt đầu soi mói bàn tay nhỏ bé của mình rồi bình thản nói.

“.. như tôi đã nói dù Tú có đá tôi thì cũng ko tới hạng người như anh!” vô cùng bình thản,giọng nói của cô trong veo đều đặn như thể đang nói chào buổi sáng,gương mặt vẫn chăm chú nhìn móng tay của mình hoàn toàn ko để tâm tới người đối diện.Như thể bàn tay của cô còn đáng xem hơn.

“Đã bị đá rồi còn già mồm!” Phương tức giận nghiến răng nói.

“Đừng tức giận,giận quá sẽ mất khôn đấy.Ko phải hôm nay anh phải đến nhờ vả người yêu cũ của tôi sao?” Nhi thản nhiên cười nhìn hắn.

“Liên quan gì đến cô!” Phương hơi chột dạ,lập tức quay mặt đi nơi khác ko nhìn cô nữa.

Tất cả sự lúng túng của hắn bị Nhi thu hoàn toàn vào trong mắt,ánh cười trong đôi mắt đen của cô càng thêm lấp lánh,khóe môi của cô cong lên càng đậm.Gương mặt xinh xắn của cô phát ra 1 tia sáng vô cùng xảo quyệt.

“Đúng là ko liên quan đến tôi,nhưng mà..” rất chậm rãi cô nói.

“.. nếu như tôi nói với Tú những chuyện mà 6 năm trước chúng ta nói với nhau,có khi nào Tú sẽ suy nghĩ kĩ hơn 1 chút ko nhỉ?”

Lời nói của cô vừa nói ra,giống y như một tiếng sét đánh trúng màng tai của Phương.Cậu ta trân trân nhìn cô,đôi mắt chứa đầy tức giận,lại có lo lắng,lại có chút bàng hoàng.Cậu ta hiểu rõ 6 năm trước Tú với cô ta cảm giác thế nào.Cho tới bây giờ cậu ta thật sự ko tin 2 người đó đã chia tay,những biểu hiện của Tú hoàn toàn ko giống với trước đây,cả lần gặp nhau gần đây.Rõ ràng là Tú làm hết sức để bảo vệ cô ta.Nhưng cô ta lại nói 2 người họ đã chia tay,vậy vì lý do gì Tú lại phải hết sức bảo vệ cô ta.Thật sự thì 6 năm trước khi nói ra những lời đó bản thân hắn chỉ muốn trêu tức cô ta,vì hắn biết chắc chắn Tú sẽ ko bao giờ giao cô ta cho hắn.6 năm sau cứ nghĩ 2 người chia tay nhưng Tú bảo vệ cô ta như vậy,giống như thể bảo vệ vật báu.Cho nên nếu cô ta nói ra,lần trước hắn thoát được 1 trận,lần này hắn đảm bảo ko thoát.Vì chuyện lớn trước mắt.

“Xin lỗi,em nói gì anh ko hiểu!” Phương nhẹ nhàng nói,gương mặt giãn ra cố nở nụ cười.

Nhi mỉm cười nhìn hắn,đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng le lói trong đường hầm,trong bán cầu não của cô lại đang tràn ngập vô số ý tưởng tốt đẹp.Trò chơi mới chỉ bắt đầu thôi.

“Anh ko hiểu?” Nhi mở to đôi mắt đen,khóe môi cong lên lém lỉnh nhìn hắn,đôi môi hồng mở to vẻ vô cùng ngạc nhiên giống y mấy diễn viên hạng 3 diễn kịch.

“Anh thật sự ko hiểu!” Phương cố nặn ra nụ cười nói.

“Oh,thì ra là anh ko hiểu.” Nhi vừa nói vừa gật đầu ra vẻ đã hiểu được vấn đề.

“Nhưng ko sao,chút nữa đợi Tú về chúng ta cùng nói chuyện là mọi người sẽ hiểu cả thôi!” Nhi vô cùng thản nhiên nói,ko quên khuyến mại thêm 1 nụ cười ngọt ngào.Để tôi xem chuyện anh muốn làm có làm được hay ko.

“Đừng.” Phương vội vàng nói,sắc mặt lập tức biến đổi.Lần trước hắn nói với Tú “share” đã bị 1 cú đau điếng tỉnh cả rượu ở trước wc,đến bây giờ hắn vẫn nhớ rõ.Đừng nói Tú biết sau lưng hắn lại đi nói chuyện với cô ta,đảm bảo chuyện cần nhờ cậy sẽ bị hắn đập nát rồi đuổi ra ngoài.

“Anh thấy hay chúng ta nói chuyện riêng là được rồi.Anh ko hiểu em nói cho anh hiểu thế nào?” Phương lập tức nghĩ cách ngăn chặn ý tưởng của cô.

Nhi mỉm cười giảo hoạt nhìn hắn,đôi mắt sáng long lanh lại ẩn chứa bóng tối sâu thẳm khiến cho người ta ko khỏi lo lắng.Chậm rãi bước từng bước tiến về phía tên kính “dâm” trên môi của cô vẫn ko tắt nụ cười,một nụ cười vừa ngọt ngào,trong đôi mắt đen lại long lanh như giọt mật độc.

Phương hơi nhíu mày,nhìn vào gương mặt xinh xắn của cô trong tích tắc cảm giác tim mình giật thót.Cô ta trong trí nhớ của anh vẫn luôn là như vậy,nụ cười tự tin,ngọt ngào,đôi mắt có thần long lanh như viên thạch anh sâu thẳm mê người.Chính vì vậy nên ngay từ lần đầu tiên hắn đã thật sự rất muốn biết đằng sau gương mặt xinh xắn cùng nụ cười ngọt ngào với ánh mắt gian xảo ấy là gì.

“Vậy vào thẳng vấn đề,anh đến làm gì?” Nhi thản nhiên khoanh 2 tay trước ngực,nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc bàn trước ghế sofa,đôi mắt đen láy vẫn ánh lên tia cười nhìn hắn.

“Chuyện này ko liên quan tới cô!” Phương nhìn đi nơi khác ko muốn trả lời,còn nhìn vào gương mặt cô hắn sẽ càng cảm thấy lo lắng.

“Được thôi.Nếu anh đã ko muốn hợp tác thì tôi cũng đành chịu.” Nhi nhún vai đứng dậy khỏi bàn tiến lại về bàn làm việc của Tú.

“Khoan đã.Nếu tôi nói cho cô cô sẽ giúp tôi chứ?” Phương hơi nhíu mày cân nhắc hỏi.

Nhi chậm rãi dừng bước,cũng chẳng buồn quay đầu lại nhìn hắn lấy 1 giây.

“Lý do?” giọng nói rất nhẹ nhàng,nhưng lại hoàn toàn ko có chút cảm xúc khiến cho người ta phải tự hỏi gương mặt hiện tại của cô như thế nào.

Phương vô cùng lo lắng đôi mắt đảo qua lại đảo lại,cuối cùng lại quay mặt nhìn thẳng về phía chiếc lưng gầy nhỏ của cô nói vô cùng chắc chắn.

“Nếu hợp đồng được ký tôi sẽ trích phần trăm cho cô!” hắn vui vẻ nói.

Nhi hơi nhíu mày,nhưng cô vẫn ko quay đầu lại thản nhiên nhả ra 1 câu.

“Bao nhiêu?”

“Giá thị trường,3%.Mà hợp đồng này thật ko nhẹ.Ít nhất cô cũng có trăm triệu!” hắn đắc ý trả lời.Thế nào cũng ko thể cưỡng lại sức mạnh đồng tiền.

“Giá cả cũng ko tệ!” Nhi nói giọng nhẹ tênh.

Phương thản nhiên cười nhìn cô.Con gái mà con gái mà,lăn lộn trong cuộc sống cũng chỉ là để kiếm tiền mà thôi.

“Nhưng thật đáng tiếc..” Nhi dựa người lại vào chiếc bàn của Tú,khoanh tay trước ngực bình thản cười.

“.. xem ra tiền này tôi ko thể kiếm được rồi!”

“Tại sao?” Phương nhíu mày nhìn cô.

“Phòng bảo vệ phải ko?Có người gây rối ở phòng tổng giám đốc,phiền các anh lên đây 1 chuyến!” ko để cho hắn kịp phản ứng cô đã ấn nút gọi nội bộ từ máy bàn của tổng giám đốc.

Phương mở trừng mắt nhìn cô.

“Cô..” hắn đứng phắt dậy,đi ra thẳng đến chỗ cô,bàn tay giật mạnh tay cô đang ấn nút trên điện thoại.

Nhi chỉ thản nhiên cười.

“Xem ra anh ko muốn tự đi rồi!”

“Cô đừng quá đáng.Chuyện này thì có liên quan gì đến cô?” Phương tức giận quát lớn,hết lần này đến lần khác dường như cô ta luôn tìm cách hạ đo ván hắn.

“Buông tay tôi ra!” Nhi hoàn toàn thờ ơ nhìn xuống bàn tay đang bị hắn siết chặt.

“Giờ mới biết sợ sao?” gương mặt của Phương nở ra 1 nụ cười méo mó nhìn cô,bàn tay lại siết càng chặt hơn nữa,cả người như muốn ép sát lại phía Nhi.

Nhi ngước đôi mắt sáng long lanh lên nhìn hắn,trong mắt xoẹt qua 1 vệt sáng lạnh băng.Gương mặt cô thoáng chốc trở nên trầm lặng,lại có vẻ nghiêm nghị khiến cho người ta ko thể xem thường.

Bốp.

Cả người Phương cảm giác hoàn toàn tê dại,hắn khụy chân xuống,cảm giác trán mình đã ướt mồ hôi,gương mặt trở nên nhăn nhúm khó coi,hàm răng cắn chặt môi nhưng vẫn ko ngăn trở được tiếng rên rỉ.Hắn bất lực gục đầu lên bờ vai nhỏ nhắn của cô,cả người chỉ cảm giác như vỡ tan đau đớn,hai bàn tay theo bản năng ôm chặt lấy nơi địa đầu của Tổ Quốc của mình.

Lúc này Nhi nhẹ nhàng ghé sát vào tai hắn nhẹ giọng thì thầm.

“Sao lại ko liên quan đến tôi?Tôi đã từng nói với anh rồi phải ko?Có khôn thì tránh xa Tú ra 1 chút,đừng nghĩ tới chuyện lợi dụng anh ấy.Ko thì hậu quả anh tự chịu.” giọng nói của cô vô cùng mỏng manh như 1 chiếc lông vũ rơi từ từ,từ từ vào tai người đối diện.Nhưng lại như đã kích hoạt toàn bộ ngư lôi trong trận địa.

“Cô..” Phương trong cơn đau đớn mở trừng mắt,trán ướt đẫm mồ hôi vẫn dựa vào bờ vai Nhi,cả người hắn đột nhiên cảm thấy bàng hoàng run sợ.

Nhưng cả khi cô và hắn đều đang chìm đắm trong trận chiến,thì cánh cửa nặng nề đã bật mở.Nhi thản nhiên nở 1 nụ cười,bảo vệ của công ty cao cấp có khác làm việc cũng rất nhanh.

“Hai người đang làm gì?” một giọng nam hét vang làm cho Nhi hơi giật mình.

Còn chưa kịp định thần đang có chuyện gì,cô đã thấy cái vật thể đè nặng trên vai mình bị hất mạnh ra,làm cho hắn theo quán tính va luôn vào cạnh bàn,còn bản thân cô thì lập tức bị kéo mạnh làm cho cả gương mặt đang đắc thắng của cô va đập vào 1 bức tường thịt lớn.Nhi đau điếng mũi nhăn mặt lại,đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười.Nhưng mà xem ra cái tên kính “dâm” kia còn thảm hơn cô.

Vừa phải ôm bảo vật,lại vừa có 1 cái lưng chịu lực tương tác khá mạnh.Người ta vẫn nói cái gì đó là lẽ sống của đàn ông,cũng giống như cột sống là sinh mệnh của phái mạnh.Nhưng chỉ trong 1 buổi chiều hôm nay,cả 2 nguồn sống của cái tên kia đều bị thương tổn ko nhẹ.Nhìn hắn ta vật vã một tay ôm quần,một tay vòng ra sau xoa thắt lưng,nằm lăn lộn trên đất lại khiến cho Nhi cảm giác thoải mái hẳn.Nói cô ác độc cũng được,vui khi người gặp họa lại càng ko sai. Ai bảo hắn 5 lần 7 lượt thích gây chuyện với cô.Cô cũng đã cảnh báo hắn rồi,lần này còn dám vác mặt đến gặp Tú để kêu gọi đầu tư.Thật ko còn gì để nói.Nói cho mà biết trên đời này ngoài tôi ra đừng có mong bắt nạt T3.

“Phương,tôi đã cảnh cáo cậu rồi.Tránh xa cô ấy ra 1 chút!” Tú tức giận mà gầm lên,đôi mắt nâu sáng rực như ánh lửa,bàn tay siết qua vai của Nhi bóp chặt càng chặt hơn.

“Ai!” bị bóp đến đau nhức,Nhi khẽ nhăn mặt.

Tú lập tức quay đầu sang trừng mắt nhìn Nhi,gương mặt giờ đã chuyển sang đen sẫm khó chịu.Nhi khẽ nuốt nước bọt cái ực.Hắn ta quá giống ác ma,thiếu thêm 2 cái sừng nữa thôi.Cả căn phòng thoáng chốc chìm trong im lặng,ko khí trở nên thật ngột ngạt bởi 1 đôi mắt nâu sáng rực tràn ngập lửa nóng.Phương vẫn nằm rên la dưới đất hoàn toàn ko có ý định đứng dậy,còn Nhi thì thầm nguyền rủa cái tên kia mau đứng dậy mà chịu trận đi chứ,hắn chỉ bị cô đá 1 cái thôi,cũng chưa phải là bị cắt cụt,làm gì mà như người bị oto đâm thế kia.Còn 1 người thì đang cảm thấy trái tim mình như đống than nóng vô cùng nóng,cả lồng ngực như 1 cái lò bát quái hừng hực lửa,nếu có thể thật sự rất rất muốn thiêu cô gái trong tay mình ra tro,rồi lập tức nuốt hết vào bụng.

Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng ấy thì cánh cửa phòng lại lập tức bật mở.Nhi thở nhẹ 1 cái như bắt được vàng.Nhìn thấy 3 người bảo vệ to cao,xấu trai bước vào trong lòng cô lần đầu tiên lại thấy thì ra siêu nhân ko hề là viễn tưởng.Cứu người,hiệp nghĩa,các vị anh hùng rút đao tương trợ,thật quá đúng lúc rồi.

“Thưa tổng giám đốc!” 3 người bảo vệ vô cùng lễ phép cúi người nhìn hắn.

Hắn lạnh lùng gật đầu,đôi mắt nâu lạnh lẽo đảo qua cái tên chết dẫm thấy họa là chạy đang nằm bẹt trên sàn giả chết kia.

“Lôi hắn ra ngoài.Lần sau tuyệt đối ko để cho người như thế vào công ty nữa.” hắn lạnh lùng ra lệnh.

3 vị siêu nhân lập tức rất chuyên nghiệp,2 người khiêng tay,1 người khiêng chân.Lục đục 1 lúc cuối cùng cũng mang cái bao tải thịt người yếu sinh lý ra khỏi phòng.Để lại ở trong đó,1 cô gái đang khóc ròng ko biết nên khen ngợi anh hùng quá chuyên nghiệp,làm việc quá năng suất,hay nên nguyền rủa trình độ bay quá nhanh của siêu nhân,hơn nữa cứu người lại còn cứu sót.

Đợi sau khi 3 người bảo vệ cùng với cái thi thể dật dẹo của Phương được bê ra khỏi,Tú lại lạnh lẽo nhìn Nhi vô cùng tức giận,bàn tay to lớn ko tự giác siết chặt lại càng thêm chặt,đôi mắt mở lớn trừng trừng nhìn cô.

“Sếp tổng,sếp có thể nhẹ tay 1 chút ko?Tôi lại ko có nhờ sếp bóp vai hộ,sếp cần gì lấy việc công trả thù riêng chứ?” Nhi nhẹ nhàng nói,gương mặt hơi trùng xuống ra vẻ tội nghiệp.

“Hắn ta đến đây làm gì?” Tú hoàn toàn bỏ mặc vẻ tội nghiệp của cô lạnh lùng hỏi.

“Sếp tổng sếp bỏ tay ra rồi nói tiếp!” Nhi vừa cố gỡ cái cánh tay chết tiệt đang bóp vụn vai mình vừa nhỏ nhẹ nói.Xem ra hắn bị chọc ko nhẹ.Thoát thân trước hết.

“Tôi đang hỏi hắn đến làm gì?” Tú nghiến răng nghiến lợi nói,đúng là hắn sắp bị nội thương mà chết với cô mất.Cô càng quanh co hắn càng tức giận.Nhất là khi hắn đẩy cửa vào rõ ràng thấy Phương gục đầu lên vai cô,cả người gần như dựa hoàn toàn vào người cô mà đứng vững. Mới nghĩ đến đây thì cái đầu của hắn lập tức muốn điên lên,não bộ như được trang bị vũ khí hạng nặng thật muốn xông thẳng ra chiến trường.

“Ai ai ai..” Nhi hét lên chói tai khi bàn tay bị gọng kìm của hắn kẹp chặt lại thêm chặt.Thật sự đau đến độ nước mắt của cô cũng chảy ra ngoài.

“Nói!” hắn gằn giọng,hoàn toàn ko có chút kiên nhẫn với sự chậm trễ của cô.

“Hoàng Tuấn Tú,anh ko buông tôi ra bảo làm sao tôi nói!” Nhi cũng hết sức chịu đựng mà gầm lên,bàn tay cô cố gắng cậy mở gọng kìm của hắn.

Tú bị tiếng hét chói tai của cô làm cho giật tỉnh mộng,đôi mắt nâu dần dần chuyển đến bàn tay đang bóp chặt bả vai của cô,gương mặt đột nhiên trở nên ngơ ngẩn,hắn ngạc nhiên với cả chính mình.Vội vã buông lỏng tay ra,nhưng vẫn để cô dựa sát vào người mình.

“Đau lắm sao?” hắn nhẹ giọng nhìn gương mặt vừa thở phào nhẹ nhõm của cô ái ngại.

“Muốn biết để tôi kiếm cái kìm thật to bóp chặt vai anh vào xem anh cảm giác thế nào nhé!” Nhi châm biếm nói.Cả người lập tức ko bị ép cứng vào lòng hắn cảm giác thật thoải mái,ngay cả hô hấp cũng trở lại dễ chịu lạ thường.Cô nhẹ nhãng dãn gân cốt,người hơi mềm ra hơi dựa vào người hắn.Nói là thói quen cũng được,ko thì phải nói cô hoàn toàn ko còn sức lực mà quản nhiều thế.Thoát được 1 kiếp là thoát 1 kiếp.

Tú nhìn Nhi hơi chau mày,trong lòng cảm giác đau còn hơn khi nãy đẩy cửa vào phòng,bàn tay ko tự giác chỉ dám nhẹ nhàng đặt lên vai cô xoa xoa,cứ như sợ chỉ cần thêm 1 chút lực có lẽ bả vai của cô sẽ gẫy.

Nhi nhìn gương mặt thiểu não của Tú,ko suy nghĩ liền tự động thở dài.Nói hắn là động vật đơn bào quả ko sai,tính cách xấu như vậy.Nhưng cũng còn đỡ hơn bạn hắn.

“Hắn đến tìm anh!” Nhi chán nản nói ra miệng,cặp mắt đen cũng cụp xuống.Tại sao bạn bè anh toàn những người khiến người ta phải đau đầu vậy.Ko biết khái niệm chọn bạn của anh là gì nữa.

“Tìm tôi?Làm gì?” Tú hơi nhướng mày nhìn cô.

“Ko tìm anh chẳng lẽ tìm tôi?” Nhi nhăn mặt hỏi lại.

“Nhưng sao đột nhiên đến tìm tôi?” Tú nghi ngờ hỏi.

“Chắc là tìm kiếm đầu tư!” Nhi hơi cúi đầu 1 bàn tay vô thức giữ cằm,đôi mắt đen láy bắt đầu suy nghĩ.

“Đầu tư?” Tú nghi hoặc.

“Đoán vậy.” Nhi nhún vai như ko có chuyện gì.Rồi đột nhiên cô nghiêm mặt lại,quay lên nhìn hắn,gương mặt cương định nói với hắn.

“Tuyệt đối ko làm ăn với tên đó biết chứ?”

“Tại sao?” Tú hơi ngập ngừng hỏi,trong đôi mắt nâu ko giấu được 1 chút ánh sáng.Nhìn vào gương mặt xinh xắn đang nghiêm túc răn dạy hắn của cô,đột nhiên lại nhớ tới trước đây mỗi khi hắn ko học bài,hay mỗi khi hắn lười nhác,khi hắn gây ra chuyện cô đều dùng bộ mặt đáng yêu chết người này làm cho hắn ko thể ko nghe lời.Cô nói vô cùng nghiêm túc,cặp lông mày nhíu lại thành 2 đường thẳng giao nhau,mũi hơi hếch lên,đôi mắt đen láy mở to trừng mắt nhìn thẳng thắn,đôi môi hồng đượm cong lên yêu kiều.Tuy là một gương mặt vô cùng nghiêm túc, nhưng trong lòng hắn lại ngọt ngào đến kì lạ.Cho nên dù hắn rất muốn cười hắn cũng ko dám cười,dù rất muốn bỏ qua nhưng lại ko thể nào ko nghe theo.

“Tên đó.. ko đáng tin.” Nhi hơi ngập ngừng nói.

“Sao nói vậy?” Tú hơi nhíu mày nhìn cô,bàn tay lại đột nhiên bóp chặt.

“Hai người có chuyện gì mờ ám?”

“Ai.Buông tay buông tay.Đau!” Nhi hơi nhướng mày rên rỉ.

“T3,anh làm cái trò gì đây?Anh nổi khùng cái gì?Dù sao cũng là bạn anh chả liên quan đến tôi.Thích tìm người trút giận đi tìm hắn ấy,sao lại đến hành xác tôi!” Nhi bực bội nhìn hắn trách móc.Đừng giận cá chém thớt nhé,tôi trước đây lá lành đùm lá rách thật nhưng bây giờ anh mới là lá lành nha,đừng lá rách đùm lá lành chứ.

“Tôi..”

“Thật sự thì hôm nay anh làm sao thế hả?Chút lại nổi điên?” Nhi đột nhiên quay hẳn người lại đối diện với Tú,đôi mắt đen láy của cô sáng lên long lanh nhìn chăm chú vào đôi mắt nâu của hắn.

Tú hơi bất ngờ,lại bị đôi mắt đen láy của cô chăm chú theo dõi,lập tức vội vàng quay mặt đi nơi khác.Hắn cũng ko biết hắn làm sao..Được rồi.Được rồi,hắn thừa nhận là hắn ghen được chứ?Cứ nghĩ tới chuyện 6 năm trước khi đó hắn thật sự rất muốn xông vào cho cái tên kia 1 trận,nhưng hắn lại ngăn bản thân mình lại.Tự diễu mình sao phải làm thế,sau đó hắn mới hiểu thì ra hắn ko chỉ đơn giản thích,ko chỉ đơn giản vì 1 vụ cá cược hay tính háo thắng trẻ con mà bằng mọi giá tìm cách ở cạnh cô,ko phải tự tôn mà cảm thấy nóng giận muốn ra mặt kéo cô về cũng cảnh báo cái tên kia tránh xa cô ra 1 chút,tất cả mọi lý do của hắn tự đưa ra cho mình đều ko phải.Vào thời điểm cuối cùng ấy,hắn mới hiểu hắn ko cần tự trọng,ko còn danh dự,ko cần chiến thắng bất cứ vụ cá cược nào hết.Chỉ cần cô ở cạnh,chỉ cần đơn giản ở cạnh hắn,đánh hắn hắn sẽ chịu,bắt nạt hắn hắn cũng nghe,mỗi ngày ko chịu gọi điện cho hắn làm hắn nhìn cái điện thoại đến hoa cả mắt cũng được,bắt hắn mỗi ngày đến trước cửa nhà cô đợi cô ngủ dậy thay quần áo,đánh răng rửa mặt cũng ko sao,nếu cô muốn hắn sẵn sàng chấp nhận, chỉ cần cô ở cạnh hắn cứ như trước đây.Vậy đã đủ rồi.Trong 6 năm qua hắn đã luôn nghĩ như vậy,đã luôn hy vọng chỉ có thể ở cạnh cô là được,chỉ cần như trước đây tự nhiên ở cạnh cô,giống bạn bè cũng tốt,giống người yêu càng tốt hơn.Nhưng chỉ cần cho hắn có cơ hội chờ cô,vậy cũng đã là đủ.

Nhi nhìn vào đôi mắt nâu của hắn với một mớ hỗn độn như bòng bong.Cô hơi nhíu mày.Ko thể phân định rõ cuối cùng hắn đang nghĩ cái gì trong cái mớ rác suy nghĩ ngập đầu ấy.Động vật đơn bào thật đúng là quá hỗn độn,nào nhân,nào màng thật là khó phân định,cô lại ko có kính hiển vi dĩ nhiên có nhìn cũng ko phân biệt được.Nhưng tại sao đột nhiên cảm giác ánh mắt của T3 đột nhiên nồng nàn thế nhỉ?Giống y như mùa hè ngồi cạnh lò sưởi,y như ánh mắt “lồng làn”,đằm thắm,nóng bóng,quyến rũ của quái thú nhà cô.Ko ổn.Đáng sợ.Vô cùng đáng sợ.

Nhi lập tức hơi lùi người lại,ánh mắt đen mở to trở nên ẩm ướt và cảnh giác.Đôi mắt đen của cô xao động nhìn cái tên trước mặt của cô,cảm giác của bao nhiêu năm trước lại ùa về.Cứ mỗi lần hắn tỏ ra hiền lành,cô lại dự cảm ko hay.Y như lúc trước hắn hiền hòa đưa cô đi ăn sáng,chắc chắn lúc ăn cô sẽ bị hóc hoặc nghẹn,hắn buổi trưa mua cho cô đồ ăn,đảm bảo cô uống nước sẽ sặc,hoặc đang ăn thì bị ai đó huých từ phía sau,hắn nhẹ nhàng đứng đợi cô ở cổng trường,và dĩ nhiên biến cô trở thành cái bia của bao nhiêu viên đạn hướng tới,y như rằng cô sẽ vấp bậc thềm mà ngã dập mặt,hoặc ko cũng bước hụt chân,nói chung kết quả cũng chỉ có 1,chỉ khác là ko ngã sấp thì ngã ngửa.Cho nên,cái bảng gấu nguy hiểm,có thú dữ hoặc điện cao thế cũng ko nguy hiểm bằng hắn ta.

Nhìn thấy cô hơi lùi người lại,ý thức của Tú bị kéo lại bằng lý trí.Trái tim lại đau đến ko tưởng. Hắn ko sợ bị cô đánh,còn đánh chứng tỏ họ còn quan hệ,ko sợ bị cô đe dọa,còn đe dọa chứng tỏ cô còn nghĩ tới cho hắn 1 trận,ko sợ đê tiện bắt cô ở bên cạnh,ko sợ cô chán ghét,ít nhất chán ghét cô còn đang nghĩ đến hắn.Chỉ sợ cô muốn tránh xa hắn,chỉ sợ cô buông tay ra mà quay mặt đi.Hắn thừa nhận 6 năm trước là hắn sợ,là hắn rất sợ ko nhìn cô quay lưng đi,cho nên hắn ko dám nhìn lại,dù rằng hắn rất rất mong muốn quay đầu nhìn lại,nhưng mà hắn sợ phải nhìn thấy tấm lưng của cô,sợ nhìn mái tóc đuôi ngựa của cô tung bay bình thản giống như ko vướng bận,sợ nhìn đôi chân thon dài của cô vẫn kiêu ngạo sải từng bước tự nhiên như mọi khi,cho nên hắn mới bỏ chạy,cho nên hắn mới lập tức gọi điện thoại cho bố hắn nói muốn đi du học,hắn sợ đến mức chỉ có thể suy nghĩ muốn trốn xa thật xa.Để rồi cho đến khi ngồi trên máy bay hắn biết dù hắn có chạy đi đâu trái tim của hắn cũng đã ko ở bên cạnh hắn nữa.

Nhìn gương mặt hắn đột nhiên trùng xuống,Nhi lại cảm giác hơi khó chịu.Cô ho khan 1 tiếng,đôi mắt đen láy nhìn gương mặt hắn,con ngươi đen xôn xao như viên ngọc tròn xoe đang chuyển động trong tròng mắt,vừa có chút thơ dại,lại có chút hiền lành,lo ngoan.

“Có chuyện gì?Tại sao tâm trạng lại ko tốt?Cuộc họp có vấn đề sao?” cô nhẹ giọng hỏi,gương mặt hơi nghiêng nhìn hắn,cũng giống như bao nhiêu lần trước đây cô vẫn luôn hỏi.Bản thân cô lại hoàn toàn ko biết rằng,chính mình đang quan tâm tới hắn nhẹ nhàng đến thế nào.Chỉ là theo 1 thói quen,cô ko để ý tới nhưng bản năng của cô sẽ tự hành động.

Tú mở to đôi mắt nâu,nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của cô,nhìn đôi mắt đen long lanh của cô xao động.Trong 1 khắc toàn bộ mạch máu của hắn dừng lại,rồi mọi cảm xúc đều ùa ra,tràn lan như sóng thần đánh tới.Đến khi bản thân hắn phát hiện,thì hắn đã ôm thật chặt 1 thân hình nhỏ bé,gương mặt của hắn gục vào bờ vai gầy của cô,hít hà lấy mùi hương từ tóc cô,từ cơ thể cô.Hắn nhắm mắt lại,cảm nhận cả cơ thể giãn ra,ấm áp lan tràn như trận mưa dài sau bao ngày nắng hạ,thân hình to lớn của hắn dựa hoàn toàn vào thân thể gầy yếu của cô.Là hắn đang ôm cô,hay đúng hơn là cô đang ôm lấy hắn.

“T3?” Nhi ngạc nhiên bị cuốn vào vòng tay của hắn,gương mặt đặt lên bờ vai của hắn lo lắng nhìn hắn.Cô cảm giác hắn khẽ run nhẹ,đôi mắt đen láy ko nhìn được gương mặt hắn,chỉ có thể thấy được chiếc yết hầu của hắn đang chạm vào vai cô khẽ di động.

“Chỉ một chút thôi!” giọng nói của Tú trở nên trầm ồn đến mơ hồ,đôi mắt vẫn khép lại tận hưởng mùi vị của cô.Cho hắn dựa vào cô thêm 1 chút,cho hắn làm người yêu của cô chỉ trong 1 khoảng khắc cũng được.

“Mệt mỏi lắm sao?” Nhi thở nhẹ nói,đầu bắt đầu dựa hoàn toàn vào vai hắn,bàn tay nhỏ bé vòng qua tấm lưng rộng của hắn,khẽ vỗ nhẹ lên lưng hắn.

Hắn ko nói gì chỉ im lặng.Hắn rất muốn nói “ko mệt.Chỉ cần em ở cạnh anh,anh sẽ ko mệt.” nhưng lại sợ nói vậy cô sẽ nói,nếu đã ko mệt thì lập tức buông ra,cho nên hắn chọn im lặng. Tận hưởng cái cảm giác của 1 con mèo,được cô nhẹ nhàng ôm,nhẹ nhàng vuốt ve,cứ như thể cả thế giới đều là ko thật,tim hắn đập thật nhanh nhưng ko bức bối mà vô cùng ấm áp,xôn xao khó tả,cái này là hạnh phúc phải ko?

“T3.” Cô nhỏ giọng nói.

“Chuyện gì?” Tú mơ hồ đáp lại,đôi mắt vẫn nhắm nghiền,khóe môi giương lên ko thể kéo xuống được,chỉ thiếu nước hắn rên hừ hừ giống mèo hen nữa là đủ biểu đạt hắn đang thỏa mãn thế nào.

“Anh thật sự lớn ra!” Nhi nói với giọng vô cùng thán phục.Vừa nói còn ko quên dùng hành động kiểm chứng,cô nhớ trước đây cô ôm hắn,1 cẳng tay của cô đã đủ ôm trọn lồng ngực hắn, còn bây giờ phải vòng cả 1 vòng tay mới ôm vòng hết được thành 1 vòng khép kín. Nhưng vì cô có gắng siết thật chặt thật chặt ôm 1 vòng lưng hắn,làm cho hàng tấn công của cô hoàn toàn dựa sát vào trong ngực của hắn,còn ép cặp bánh dày muốn dẹp.

Tú đột nhiên mở to đôi mắt nâu,ánh mắt sáng ngời như ánh đuốc.Hắn có thể cảm nhận rõ đôi gò bồng đảo của cô đang tì chặt lên ngực hắn,qua lớp áo sơ mi mỏng hắn còn nhận định được rõ đâu là phần đất phì nhiêu,đâu chỉ là cái hàng rào bảo vệ.Lúc nãy dù hắn ôm cô,nhưng vì hắn cúi người xuống gục đầu vào vai cô,nên ngực của hắn vẫn cách cô 1 khoảng cách an toàn.Nhưng giờ,cô tự động tiến lại,còn vòng tay cố siết thật chặt ép hắn với cô gần sát ko còn khoảng cách.Mà đâu chỉ có ép chặt,siết lấy,cô ấy thậm trí còn.. ma sát,cọ cọ.. Tú cả người cứng đơ,lại cảm giác rõ một cái gì đó mềm mềm đang di chuyển trên ngực mình,mềm mại như như bóng nước,êm ái lại ấm áp.

“Đúng là lớn ra nhé.” Nhi vẫn hoàn toàn ko để ý tới 1 ai đó đang bắt đầu cảm nhận thấy sự thần kỳ của tạo hóa,vẫn tiếp tục cố gắng siết chặt vòng tay xem xem ngực hắn nở nang ra bao nhiêu,cả người vì thế cũng ngọ nguậy ko ngừng.

“T3 làm sao ngực anh trở nên lớn như vậy?” Nhi tò mò hỏi.Ko phải phẫu thuật chứ?Con gái bơm ngực nghe rồi,con trai bơm ngực thì..

“Hỏi làm gì?” Tú hỏi giọng có chút cứng ngắc.Ko cứng mới là lạ.Giờ người hắn cứng như tảng đá rồi đây.Cái gì cần rắn chắc cũng rắn chắc cả rồi.

“Ko phải để lấy kinh nghiệm đấy chứ?” đôi mắt nâu trở nên gian tà nhìn cô.Dù sao cũng là do em khiêu khích trước.

“Ai thèm!” Nhi bĩu môi,ko thèm đo đạc nữa cả người thả lỏng.

“Cũng phải.Xem ra..” vừa nói hắn vừa siết cô chặt lại,ngực hắn hơi ưỡn ra ma sát vào vòng 1 của cô,đôi mắt ngập tràn tà ý.

“.. cũng ko phải là nhỏ.Cỡ này được rồi ko cần lớn hơn đâu!” giọng nói khàn khàn đầy hắc ám của hắn vang lên bên tai cô trêu chọc.

“HOÀNG TUẤN TÚ!”

Một tiếng thét chói tai vang lên,kèm theo đó là hàng loạt tiếng động như cá kình quẫy đuôi,như đàn voi chạy loạn trong phòng tổng giám đốc làm cho những gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn của các nhân tài công ty ở hành lang bên ngoài đều lập tức thành hoa héo.Người đang đi vừa đi vừa cầm tài liệu lập tức rơi tài liệu,người đang uống nước lập tức sợ hãi giữ chặt mặt bàn,người đang trang điểm lập tức roẹt 1 đường biến miệng mình rộng đến mang tai,người đang soạn hợp đồng lập tức nhào ra khỏi ghế chạy lại ôm cột,ngoài ở trong văn phòng lập tức mở cửa lao ra ngoài hành lang vẻ mặt vô cùng bàng hoàng và sửng sốt.. Nhưng tất cả chỉ có 1 điểm chung đó chính là.

“Động đất à?”

Giữa những gương mặt đang vô cùng bàng hoàng và sửng sốt,hoang mang kết hợp với lo lắng tạo thành 1 bức tranh vô cùng biến thái,thì cửa phòng của tổng giám đốc đột nhiên bị đá văng lên.Hành lang trở nên im phăng phắc,trấn động cũng lập tức dừng.Mọi người còn đang hoảng sợ sau dư trấn,mắt ai cũng mở lớn nhìn cái thân ảnh nhỏ nhắn,gương mặt tức giận bức từng bước làm cho bàn ghế cũng phải run rẩy đi thẳng qua đám người tiến vào phòng uống nước.

“Cô ấy đang nổi giận phải ko?” một người thư ký đôi mắt vẫn giương to lên ngoái đầu đến vẹo cả người nhìn theo cô khuất dạng.

“Hình như vậy.Trông thật đáng sợ!” một người khác nhẹ giọng nuốt nước bọt.

“Còn may chúng ta chưa bao giờ chọc giận cô ấy!” một người khác mắt vẫn nhìn cửa phòng uống nước im lìm mà nói.

Những người ở xung quanh lập tức gật đầu đồng tình.Nói rồi lại tiếp tục ko ai bảo ai đồng loạt dùng ánh mắt “vô cùng thương tiếc” nhìn lại cánh cửa vừa bị đá văng.

“Liệu tổng giám đốc có..” một người nhỏ giọng hỏi.

“Đừng nói gở.Ko có chuyện đó đâu!” một người khác vội cắt lời.Nhưng mà sắc mặt lại vô cùng tím tái.

“Có nên vào xem xem thế nào ko?Cấp cứu sớm may ra còn có hy vọng!” một người khác lo lắng nói.

Mọi người lại gật đồng thanh gật đầu.Nhưng sau đó 5 giây,lại thêm 10 giây hành lang trở nên im lặng khác thường.

“Vậy ai vào?” sếp phó trọc đầu bây giờ mới lên tiếng đánh tan ko khí im lặng.

Chục con người ko ai nhìn ai,mắt vẫn mở trơ trơ nhìn cánh cửa nặng nề đóng im lìm,cứ như thể nhìn thấy đại dịch.Ko khí lại trở nên trầm mặc.Mọi người trong đầu đều đang thầm nghĩ nên đề cử ai làm người chết,nhưng tuyệt ko phải mình.

“THư ký cô lập tức vào đây!” một giọng nam trầm trọng vang lên từ chiếc máy bàn nội bộ làm cho nhất loạt 10 thành viên gạo cội của công ty lập tức giật mình.

Mọi người ko ai bảo ai cùng lảng đi về bàn làm việc,người tiếp tục uống nước,người tiếp tục trang điểm,người tiếp tục soạn hợp đồng,người lại tiếp tục về phòng ngồi ngắm cảnh,nhưng tình trạng chung đó chính là ai cũng thở phào nhẹ nhõm.Chỉ duy nhất 1 người chết lặng nơi cửa.

Chị gái thư ký nuốt nước bọt 1 cái,bàn tay run run từ từ nắm lấy tay cầm của cửa.Quái lạ sao hôm nay tay cầm của cửa lại chảy nước.Công ty luôn mở điều hòa,ngay cả mùa mưa thời tiết cố nồm thế nào nhà cũng ko bao giờ chảy nước,sao lại.Hình như là mồ hôi của mình.Nuốt nước bọt thêm lần nữa,cô lấy hết can đảm đẩy cửa bước vào.Nhưng vừa vào tới nơi Thủy lập tức muốn khóc.

Trước mắt của cô ko phải là một văn phòng tổng giám đốc ngăn nắp gọn gàng,với ko gian mở rộng lớn lại có điểm trang trọng nữa.Khắp nơi là rác.Ko.Ko phải là rác.Nếu là rác thì quá đắt tiền đi.Nệm ghế,bút,giấy tờ,đồ trang trí để bàn,.. tất cả những gì có thể bị ném và ko thể bị ném đều xuất hiện rải rác trong căn phòng.Nhìn văn phòng lảm việc của tổng giảm đốc bây giờ ko khác gì một bãi chiến trường,hay cũng có thể nói là vùng trũng vừa được hân hạnh tiếp sếp lớn lũ lụt.Thảm thương.Quá thảm thương.

Chị thư ký nuốt nước bọt lần thứ n,mới có đủ can đảm để ngước mắt nhìn lên chiếc bàn làm việc kia.

“Thưa tổng giám đốc có gì căn dặn?” giọng nói của chị hoàn toàn run run.Tổng giám đốc lần trước phá hoại đã đáng sợ rồi.Nhưng cũng phải mất cả nửa ngày mới phá cái phòng thành ra như vậy,nhưng cô ấy chỉ mất có chưa đầy 5 phút.Đáng sợ.Quá đáng sợ.

“Gọi người vào dọn dẹp sạch sẽ lại cho tôi!” Tú ngồi dựa vào ghế,thở ra 1 hơi,giọng nói mang cả tạ chì,đôi bàn tay to ko ngừng xoa xoa má đang in hằn 5 dấu ngón tay đỏ rực của mình đau đớn.Lại đảo mắt 1 vòng văn phòng của mình.Ko thể kìm lòng hắn thở ra 1 lần nữa.

“Vâng thưa giám đốc!” lễ độ hết sức nói,lập tức muốn quay người bước đi.Nhưng mà hắn nào có cho chị thư ký thoát nhanh như vậy.

“Cô ấy đâu?” Tú giọng nói trầm thấp hỏi,đôi mắt nâu trũng xuống đảo 1 vòng quanh bãi chiến trường cô gây ra.Cũng may cô mang phòng của hắn ra làm đối tượng để hả giận,nếu toàn bộ sức lực ấy mà trút lên người hắn,đảm bảo hắn ko chỉ bị ăn có 1 cái tát đâu.Có lẽ hắn thật sự là người số rất tốt,mai phải bảo mẹ đi lên chùa làm lễ tạ ơn mới được.Nhưng mà trái tim hắn lại đau,cô lại tức giận bỏ đi.Nghĩ tới đây đôi mắt nâu của hắn lại càng trở nên hỗn loạn.

“Dạ cô ấy đang ở phòng uống nước.” Thủy khép nép nói,cả lưng áo đã ướt 1 nửa.

“Cô đến nói chuyện cho cô ấy bình tĩnh lại rồi gọi vào đây cho tôi!” hắn trầm thấp nói,đôi mắt hỗn loạn lại đảo 1 vòng nhìn căn phòng.

“Dạ?” chị thư ký gần như hét lên.Thế này khác gì bảo cô đi tìm chỗ chết.Nhìn cái hiện trường này mà xem.Chưa đầy 10 giây chắc chắn cô sẽ dập hết xương.

“Có vấn đề sao?” Tú lạnh lùng thu hồi hết hỗn loạn,ánh mắt lóe lên 1 tia sáng sắc lẻm như dao cạo.

“Tổng giám đốc.. thật sự là.. cô ấy.. cô ấy thật sự đang rất tức giận!” chị gái thư ký vô cùng bối rối,ko biết nên nói thế nào cho phải.

“Chính vì cô ấy tức giận mới phải bảo cô đi nói chuyện!” hắn lạnh nhạt nói.

Chị gái thư ký mặt lập tức đen lại.Khác nào nói cô đi vào chỗ chết đi.Mà khoan đã,vì cô ấy tức giận mới nói cô đi.Lẽ nào ngay cả sếp cũng sợ.Nuốt nước bọt,quẹt vệt mồ hôi đang lăn xuống trán.Sao phòng làm việc của sếp hôm nay nóng thế?

“Còn ko mau đi!” Tú tức giận ra lệnh.

“Dạ thưa tổng giám đốc!” Thủy giật bắn mình theo bản năng lập tức trả lời.Trả lời xong rồi mới biết thì ra tinh thần trách nhiệm của mình cao thế nào.Thật quá đáng nể.Đôi mắt đẹp của cô long lanh ngấn lệ,chậm chạp quay đầu nặng nề đi đến huyệt mộ mà lãnh đạo công ty cô chỉ định.

Trong phòng uống nước,Trần Hiểu Nhi,24 tuổi đang nhai đá rồm rộp như người ta khai thác mỏ.Hết nhát này đến nhát khác,mạnh mẽ,lạnh lẽo đem toàn bộ những viên đá cứng ngắc,lạnh buốt nghiền nhỏ ra trong cái hố nhan thạch của cô.Nhi xong viên đá thứ n vẫn ko thấy ngọn lửa nguội bớt,cô tức giận lại dốc ngược cốc lên để viên đá khác vào miệng.Lại tiếp tục chiến đấu hăng say với kẻ thù,nghiền cho nát,cho vụn,cho ko còn mảnh nào mới thôi.Đôi mắt đen của cô sáng rực như đuốc,bàn tay khoanh trước ngực như thể lính gác,chỉ trực có ai đi tới là chặn đường.

Chị gái thư ký đầu tàu gương mẫu,kèm theo nhân viên xuất sắc với tinh thần trách nhiệm vô cùng cao,dưới ánh nhìn hỗ trợ của toàn thể nhân viên,lẫn cán bộ của tập đoàn X,đã bước từng bước trên thảm đỏ để lên sân khấu.Màn kịch hai cô con gái của chúng ta chính thức bắt đầu.

Theo phân vai,nữ 1 : Trần Hiểu Nhi,nữ 2 : Thư ký Thủy, các vai khác : vai quần chúng tập thể công nhân viên chức,cán bộ lão thành ưu tán gái,cán bộ lão thành thích ngồi ko,cán bộ lão thành thích hóng chuyện,thư ký thích trang điểm,thư ký thích hóng hớt,thư ký chuyên đưa chuyện.

Nữ 1 : đang nhai rau ráu 1 cục đá khác,trong đầu lẩm bẩm một vài ngôn ngữ đã thất truyền từ hàng ngàn năm trước.

Nữ 2 : “Nhi!” một tiếng gọi hết sức ngọt ngào.

Nữ 1 : Lập tức ho sặc sụa,mặt mũi phút chốc trở nên đỏ bừng,cả người nổi da gà.Tiếng con gì mà nghe khiếp thế?

Nữ 2 : vội vàng chạy đến,rút trong túi 1 chiếc khăn tay đưa cho cô “Ko sao chứ?” vô cùng quan tâm.

Các diễn viên phụ : khẽ Oh lên 1 tiếng,mặt mũi ai cũng vô cùng căng thẳng.

Nữ 1 : cầm lấy khăn tay lau lau khóe miệng,quay lại xác định mục tiêu là ai. “Em ko sao!” vội vã xua tay.

Nữ 2 : “May quá!” lập tức thở phào 1 tiếng.

Nữ 1 : “Cám ơn!” vừa nói vừa đưa lại chiếc khăn tay cho thư ký.Nhưng đột nhiên nhận ra gì đó “Em giặt xong rồi gửi lại chị!” vô cùng lễ độ.

Nữ 2 : Ngẩn ra 1 hồi rồi lặng lẽ cười.Trong lòng như vừa thoát khỏi khe vực sâu.

Các nhân vật phụ : mắt sáng ngời chờ đợi.

Nữ 1 : “Chị tìm em có chuyện gì?”

Nữ 2 : “Thật ra thì .. tổng giám đốc tìm em!” Nói xong câu này lập tức thấy có một giọt nước lăn đến cổ.

Các nhân vật phụ : nín thở trong tích tắc.

Nữ 1 : Rắc.Vừa cắn vụn 1 viên đá khác.

Nữ 2 : Nuốt nước bọt cái ực.

Các nhân vật phụ : len lén lút lút chuồn khỏi hiện trường.

Phòng uống nước đột nhiên trở nên yên tĩnh chỉ còn lại tiếng từng mảng từng mảng đá bị vỡ vụn dưới sức tàn phá vô độ của con khủng long.Đôi mắt cô sáng lấp lánh,nhưng khóe miệng cương nghị lại tràn ngập tức giận.Thủy nhìn cô tuy tức giận,nhưng thật sự từ lúc bước vào cô cũng ko làm gì cô hết,thậm chí nói chuyện có vẻ rất bình thường.

“Chuyện hôm nay,cám ơn em!” Thủy ngại ngùng nói,dựa người vào thành tủ.

“Hì ko có gì mà chị.Em cũng chỉ thuận tiện thôi.Dù sao cái hạng như tên đó tốt nhất là phải chửi thẳng mặt hắn.Nếu ko hắn ko biết tỉnh ngộ đâu.Đầu óc hắn hơi chậm tiêu 1 chút!” khóe môi của Nhi giãn ra,chỉ cần ko nhắc đến Tú thì cô sẽ ko cần phải bực bội nữa.

“Em có vẻ hiểu cậu ta nhỉ?” Thủy cảm giác vô cùng nhẹ nhàng,qua ngày hôm nay cô cảm thấy cô bé này cũng ko tồi.

“Em ko hiểu đâu.Chỉ mới gặp cậu ta 1 vài lần.Nhưng đều là những lần cậu ta bộc lộ bản chất cả!” Nhi nhún vai.

“Vài lần?” bản năng phụ nữ trỗi dậy chị gái thư ký thật tò mò.

“Vâng lần đầu tiên là mấy năm trước.” Nhi thành thật trả lời,nhớ lại sinh nhật Tú năm đó,đột nhiên lửa nóng trong ngực lại phun ra,lập tức lại nuốt thêm 1 cục đá.

“Nói vậy 2 người là bạn cũ?” chị gái vô cùng tự nhiên hỏi,chỉ là tò mò chút thôi.

“Em nào có loại bạn cao siêu như cậu ta.Cậu ta là bạn của Tú.” Nhi bình thản trả lời,nhưng đến chữ cuối cùng của cô,lập tức nghiến răng làm cho viên đá to phút chốc vỡ tung trong miệng.

“Nói vậy.. em và sếp tổng quen nhau từ trước?” Thủy ngập ngừng hỏi,thật ra đây mới là sự tò mò lớn nhất của cô ngày hôm nay.

“Bọn em học cùng cấp 3!” Nhi suy nghĩ gập đầu.Nhưng sao lúc nói ra cái chữ “bọn em” vô cùng thuận miệng,nhưng lại cảm thấy nóng bức khó chịu.Lại nhai nát thêm 1 viên đá.

“Hai người yêu nhau từ đó đến giờ?” Thủy tò mò nhìn cô hỏi.

Nhi lập tức đứng hình.Yêu nhau?Nuốt toàn bộ đá vụn xuống dưới,cảm giác từng mảnh đá găm lại xuống họng làm cô cảm giác ran rát.

“Ai nói vậy?” cô mở lớn mắt hỏi.

“Người hôm nay..” Thủy trả lời,đôi mắt hơi nhìn ra nơi khác.

“Trước đây có lẽ là vậy.” Nhi hơi cúi đầu,đôi mắt đen hơi sẫm lại khi nhớ lại thời gian trước,rồi chậm rãi ngẩng đầu lên,trong đôi mắt ẩm ướt lẫn vào 1 vệt sáng nhỏ.

“Nhưng bây giờ ko phải rồi.Từ 6 năm trước đã chia tay!” Nhi bình thản nói,lại nghe có chút ko yên trong lòng.Lần nào nhắc chuyện này cậu vậy cả.Dần dần rồi cũng thành quen thôi.Cô nhún vai thờ ơ với những cảm xúc,lại ngậm 1 cục đá khác.

Thủy im lặng nhìn Nhi lơ đễnh,đôi mắt của cô hơi nheo lại như cố gắng nắm bắt mọi suy nghĩ của Nhi.Gương mặt thanh tú của Thủy đột nhiên trầm lặng,giống như 1 người lớn tuổi đang nhìn hậu bối,suy xét,lại có chút nghiêm nghị dịu dàng.

“Nhưng tổng giám đốc hình như vẫn còn tình cảm với em!” cô lơ đễnh nói.Thậm chí là rất nhiều.

Nhi lập tức cắn vào lợi,cô khẽ rên lên 1 tiếng,gương mặt xinh xắn hơi nhíu lại.Nhi quay đầu đối diện với gương mặt thanh tú,lại có chút già dặn,nghiêm túc của chị gái thư ký.Một bộ mặt vô cùng chuyên nghiệp nha.

“Chị à,chị ko biết hắn là siêu lăng nhăng à?Nói hắn là động vật giống đực,thì đúng hơn là gọi hắn con trai.” Nhi xua xua tay nói.

“Hắn thay người yêu như thay áo,hơn nữa hắn từ xưa cũng ko có tình cảm với em!” Cô nhẹ cười khẳng định.

“Vậy còn em?” Thủy hơi nheo lại đôi mắt đẹp,ánh mắt trở nên sóng sánh như hồ nước,mê hoặc lòng người,nghiêm túc nhìn vào đôi mắt đen láy sáng ngời của cô.

“Dạ?” Nhi mở to mắt nhìn người con gái trước mặt,chị ấy thật sự rất đẹp.Một vẻ đẹp mê hồn của người trưởng thành.

“Em ko thích giám đốc sao?” Thủy hỏi.

“Em?Làm sao em thích hắn được?” Nhi mở lớn mắt,rồi cười giễu chính mình.Dù sao cô cũng là động vật cao cấp nhé.Hơn nữa trên đời này từ nhỏ đến lớn,thứ cô ghét nhất là đàn ông.

“Vậy mà chị lại cảm thấy em thích giám đốc!” Thủy mỉm cười khẳng định.

“Chị đừng làm em sặc.Làm sao em thích hắn được.Thà em thích con gái cũng ko thích con động vật đơn bào ấy đâu!” Nhi lập tức phủ nhận.

“Vậy em giải thích sao về chuyện người đến tìm giám đốc hôm nay?” Thủy vẫn ko buông tha quyết chí tìm ra sự thật,đúng là tác phong của người kí giả chuyên nghiệp.Đã săn tin phải săn tới cùng,dù tới lúc xuất bản chỉ ra 1 nửa.

“Dạ?” Nhi hơi nhíu mày tự hỏi. “Tên đó thì liên quan gì đến em thích hắn hay ko?”

“Sao em lại đuổi cậu ta đi?” nói chính xác là khiêng cậu ta ra mới đúng.

“À,cái tên đó chỉ lợi dụng hắn thôi.Lúc cần thì gọi,lúc ko cần thì phủi tay.Còn nói xấu sau lưng hắn nữa.Em thật ko hiểu đầu óc hắn ko đến nỗi nào,làm sao lại có ông bạn quí hóa như vậy.Em đã cảnh cáo cậu ta 1 lần,tránh xa Tú ra,nhưng cậu ta ko nghe cho nên có ngày hôm nay tự cậu ta gây ra thôi!” Nhi thản nhiên nói thật hoàn toàn ko che dấu.

“Cho nên em mới đuổi cậu ta đi!” Thủy mỉm cười nói,đôi mắt ánh lên 1 tia sáng.

Nhi lơ đễnh “vâng” lại quay sang nhìn bà chị sát thủ đang cười đến mê hoặc.

“Bởi vì em muốn bảo hộ cho tổng giám đốc.” Thủy nhẹ nhàng nói ra 1 câu.

Nhi lập tức phụt toàn bộ đá vụn trong miệng mình găm vào tường.Gương mặt cô sừng sỡ,đôi mắt đen lấp lánh mở lớn như hai bầu trời đầy sao,đôi môi hồng há hốc,đối mặt với gương mặt của bậc thánh nhân đang cười vô cùng am hiểu,trái tim của cô lại nhảy loạn xạ ko có trật tự.

“Chị vừa nói gì?” Nhi suy nghĩ chắc chắn mình phải đi chụp CT,xem có dây thần kinh nào bị đè hay lệch vị trí,cũng có lẽ mình có 1 khối u não dẫn đến hoạt động bất thường của não bộ và tai.Chắc chắn là nghe lầm.

“Trần Hiểu Nhi,em ghét cậu ta nhiều như vậy bởi vì em ko muốn cậu ta làm hại tổng giám đốc,ko muốn cậu ta lợi dụng tổng giám đốc.Em đang tìm cách để bảo vệ giám đốc.Bởi vì em thật sự rất thích tổng giám đốc!” Thủy cười sáng lạn,ánh mắt vô cùng thấu hiểu,giọng nói ngọt ngào vang lên đều đều thanh thúy,vô cùng chắc chắn khẳng định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.