Ràng Buộc

Chương 140




Gọi anh xưng em – bước đầu tiên tiến tới hẹn hò

Người ta bảo được ở cạnh người mình yêu là 1 niềm hạnh phúc ko gì sánh được.Tình yêu luôn luôn là thứ tình cảm thiêng liêng,tốt đẹp nhất trên thế giới.Người ta nói sức mạnh của tình yêu là vô biên.Vân vân.. và mây mây..

Trái ngược với yêu thì là hận,yêu càng nhiều thì hận càng sâu.Nhưng có một số trường hợp,hận chỉ đơn giản là vì hận,chứ ko phải là yêu.

Bước ra ngoài rạp chiếu phim sau 2 tiếng đồng hồ chìm trong bóng tối,Nhi bước nhanh ra ngoài bị ánh đèn sáng làm cho chói mắt.Tâm trạng đang vô cùng lồi lõm,cùng bùng nổ thì bị 1 bàn tay kéo lại.Cô tức giận giương đôi mắt đen nhìn hắn,đôi môi hồng cắn chặt tới mức chảy cả máu.

“Em đi hơi nhanh đấy!” hắn nhướng mày cười.

Nhi thở mạnh ra 1 cái “Buông tay ra!” cô bực bội.

“Ko!Đây là hẹn hò!” hắn đáp.

Nhi bực bội giật mạnh tay hắn ra rồi tiếp theo bồi tiếp cho hắn 1 cú vào ống đồng, “Vứt cái mớ hẹn hò của anh vào sọt rác đi!”

Tình hình cuộc chiến đang nảy lửa như vậy thì bỗng nhiên đôi mắt đen của cô mở to.Chiếc môi hồng của cô há ra ngạc nhiên.Kia là..

“Chào mày.Em chào anh Tú!” Ngọc bẽn lẽn vẫy vẫy tay.

“Đại ca!” Vũ cũng bẽn lẽn nói tay cậu vẫn đang vòng khoác qua vai Ngọc.

Nhi nhìn 2 con người đang đứng trước mặt mình “Hai người.. ko phải đang hẹn hò đấy chứ?”

Vũ chỉ khẽ cười gật đầu.Ngọc thì nhìn qua nơi khác ko dám nhìn vào mặt bạn thân nữa.Nhi cảm thấy vô cùng,vô cùng ngạc nhiên.Làm thế nào mà.. bạn cô và bạn hắn.. làm thế nào mà??

Tuấn Tú giờ đã đứng thẳng người nhìn đôi tình nhân kia,rồi lại nhìn sang con khủng long đang há hốc mồm ngạc nhiên của mình.Giờ cô ta chẳng giống Gozila nữa rồi,mà giống Muka.Bạn thân có bạn trai thôi,làm gì mà shock như vậy?Hai người này là đồng tính đấy à?

Thế là từ bị hắn lôi kéo đi tập hẹn hò,giờ đã thành 2 cặp đôi hẹn hò với nhau.Nhi nhìn con bạn thân của mình vui vẻ bên người yêu,trong lòng thấy mừng lại thấy lo.Bạn của tên khốn thì đều là tên khốn thôi.Giá người mà bạn nàng yêu là kẻ thù của hắn,chắc chắn cô sẽ vô cùng an tâm,gói ghém của hồi môn mà mang tặng luôn cho người đó.Thở dài rồi quay sang nhìn cái tên động vật đơn bào bên cạnh.

“Thấy chưa thế mới là hẹn hò!” hắn nói hất đầu về phía 2 người đang bá vai nhau,Ngọc vừa đút cho Vũ 1 miếng.

Nhi khẽ cười.Trông họ thật là ngọt ngào.Con bạn thân của cô cười vui như vậy.Đột nhiên cái tên động vật ko não bên cạnh cô cử động,hắn ngồi sát vào cạnh cô.

“Làm gì thế?” Nhi hỏi.

“Tôi muốn ăn thử kem của cô!” hắn nhìn cô.

Nhi liền giơ tay lên dõng dạc “Chị ơi!Cho em thêm 1 kem socola!”

Hắn nhìn cô tiu ngỉu.Này khủng long,cô cố ý chơi tôi phải ko?Ai mà thèm ăn kem chứ.Hắn bực mình quay đi nơi khác.Nhi thản nhiên cầm thìa ăn tiếp ko thèm nhìn hắn.Công tử bột khó chiều,đến muốn ăn cũng phải có người gọi hộ.Anh tưởng anh là hoàng tử chắc.

Sau khi uống nước xong,họ quyết định đi chơi game.Cặp đôi bên kia vẫn nói chuyện vui vẻ,Tú lại nói

“Nhìn thấy chưa hẹn hò đấy!”

Nhi bực tức quay sang nhìn hắn “Này,anh bị ngộ chữ à?Mở miệng hẹn hò hẹn hò.Muốn hẹn hò thì kiếm ai mà hẹn hò đi.”

“Vậy cô làm người yêu để làm gì?” hắn khoanh tay trước ngực nhìn cô.

“Tôi chỉ là người yêu h..” cô vừa nói tới đây thì đã bị bàn tay của hắn che miệng lại,hắn đá mắt về phía cặp tình nhân đang đi đằng trước hăm dọa.

Nhi biết ý nhíu mày ko nói nữa,tay chỉ chỉ vào miệng nói hắn bỏ tay ra.Tú từ từ bỏ tay ra khỏi miệng cô,giận dữ cảnh cáo thêm 1 lần.

“Vậy giờ anh muốn sao đây?” Nhi ngán ngẩm hỏi.

“Việc đầu tiên,gọi tôi là anh xưng em!” Tú nhìn 2 người đang mặn nồng trước mặt nói.

“Tại sao?Ko gọi!” Nhi lập tức phản đối.

“Cô là người yêu tôi.Nhìn thấy ko hả?Họ ngọt ngào thế nào?Chúng ta giống người yêu à!” hắn nói.

“Ko.Sao tôi phải gọi người học cùng mình là anh.Hơn nữa anh đâu có gì hơn tôi,sao tôi phải làm phận em chứ?” cô nói.

“Tôi hơn tuổi cô!” hắn nói.

“Hơn tuổi thế sao lại học cùng khóa với tôi?” Nhi nhướng đôi mắt đen sáng lấp lánh hỏi lại.Hắn hơn tuổi thật nhưng cái đầu của hắn kém thông minh như vậy,bảo cô phải gọi hắn là anh xưng em dưới phận ngọt xớt á.Đừng có mơ đi cưng!Đợi bao giờ lợn biết leo cây thì hãy mong nhé.

“Vậy được cá cược đi.Nếu tôi thắng cô thì cô phải gọi tôi là anh xưng em.” Hắn nói giọng chắc nịch.

“Vậy nếu anh thua!” Nhi nhíu đôi mắt đen láy nhìn hắn,nụ cười nửa miệng hiện ra trên khuôn mặt.

“Tôi xóa nợ cho cô là được chứ gì?” hắn nói.

“Thật sao?” Nhi đôi mắt đen sáng lấp lánh.Nhưng nghĩ lại thì hình như ko được hay lắm.Dù sao cũng là 50 triệu,chứ ko phải chỉ có mấy trăm nghìn.Nếu 1 lúc xóa nợ thì thật là buồn cười. “Thôi xem như nếu tôi thắng 1 lần thì xóa cho tôi 1 triệu!” cô nói.

Hắn nhíu mày,cô cũng công bằng gớm nhỉ.Hắn đáp “Được.”

“Vậy giờ thi gì?” cô hỏi.

Hắn khẽ mỉm cười.Lần này xem như hắn chắc thắng.

“Đua xe?” cô nhìn chiếc máy trong khi vui chơi ồn ào,rồi lại nhìn hắn.

“Sao ko dám à?” hắn mỉm cười hỏi.

“Ko có gì là ko dám.” Đôi mắt đen của cô ánh lên 1 tia thú vị.Cái tên động vật đơn bào này,chỉ nghĩ ra trò này thôi à.

Ngọc và Vũ chỉ đứng bên cạnh nhìn 2 người khẽ cười.Tú rất tự tin với tài nghệ của mình.Tuy hắn ko được tính là game thủ nhưng cũng ko phải tay mơ,lần trước đua với ngọc hắn lọt vào top 2,cho nên với cô gái này,hắn nhớ lần trước tới đây chơi cô ta ko chơi bất cứ trò nào hết.Chứng tỏ cô ta ko biết chơi hắn thắng chắc.

Ấy thế nhưng.. Kết quả làm cho hắn vô cùng bàng hoàng.Vòng đầu tiên hắn ở trên cô,vòng thứ 2 hắn chỉ hơn cô có 1 vị trí.Vòng cuối cùng,cô ta.. cô ta.. làm sao cô ta có thể 1 cái vượt lên top 1??Làm sao??

Bước xuống khỏi ghế ngồi,Nhi khẽ nở 1 nụ cười nửa miệng. “Sao?Còn muốn đấu tiếp ko?” cô hỏi đôi môi nhếch lên đắc thắng,để lộ ra chiếc răng khểnh tinh quái.

Hắn nghiến răng. “Sao lại ko!” nói rồi hắn đứng dậy tiến tới trò đua moto.

Lại 1 lần nữa hắn thua thảm hại.Con nhỏ này..Cô ta cố tình phải ko?Rồi hắn nghĩ tới trò bắn súng.Con gái ko thể nào giỏi như con trai,nguyên cầm cái súng thôi,đã đủ mỏi tay rồi.Kết quả.. kết quả…

Làm sao hắn lại quên mất cô ta là con Gozila chứ ko phải người,cô ta bắn ko miss phát nào,thậm trí quái vừa ra hắn chưa kịp làm gì thì cô ta đã xơi sạch.Cái đồ.. cái đồ.. làm cho mọi người xung quanh đều chú ý,nhìn số điểm thảm hại có 2 chữ số của mình,với số điểm đến 3 chữ số của cô ta,hắn thật sự chỉ muốn chui xuống gầm bàn trốn tiệt.Cô ta hoàn toàn ko phải con người mà.

Ngồi trong quán nước,Ngọc khẽ mỉm cười nhìn hắn.Nhi bị hắn sai đi đến quầy mua nước,con lửa giận trong hắn thật ko thể nào hạ hỏa,chỉ còn có mang cô ra sai vặt để trút giận thôi.

“Anh rủ nó chơi game làm gì.Nó là cao thủ đấy!” Ngọc cười nói với hắn.

“Cao thủ?Lần trước anh tưởng cô ấy ko biết chơi!” hắn nói.

“Chỉ là nó ko thích chơi thôi.Chứ mấy trò trong này,đối với nó là chuyện nhỏ thôi.” Ngọc nói.

Hắn cảm thấy,mình thật sự.. thật sự đã đụng trúng cái nút tự hủy của chính mình.Giờ cảm thấy mình ngu ngốc y hệt megamind,chắc chắn giờ hắn cũng xanh lét y chang cái tên bác học ấy.

Tối hôm ấy,ngồi trong quán karaoke hắn đang ngồi tính cách xem,làm thế nào để thắng cô đây.Chơi game ko được rồi thì đột nhiên hắn nghe thấy 1 đoạn đối thoại.

“Nhi em hát thử 1 bài đi.Bao nhiêu lần rồi chưa thấy em hát!” Duy nói.

“Em ko biết hát ạ!Mọi người cứ hát đi!” Nhi nói xua xua tay.

Tuấn Tú giờ y chang như người đói nhìn thấy cơm ăn,chó nhìn thấy xương,và ông già dê nhìn thấy gái.Đôi mắt nâu của hắn sáng rực lên,khóe miệng khẽ nhếch lên cười,hắn quay lại nhìn cô.

“Muốn cá cược nữa ko?” hắn hỏi.

“Sao?” đôi mắt đen của Nhi ánh lên tia nghi ngờ,hắn ta lại muốn làm trò gì đây?

“Nếu cô có thể hát 1 bài song ca với bạn tôi mà người ta công nhận hay thì xem như cô thắng!” hắn mỉm cười.

“Bạn anh?” Nhi nheo mắt lại hoài nghi.

“Mạnh!” hắn gọi.Bạn hắn đang ôm con gái liền quay mặt lại nhìn hắn

“Chuyện gì?” Mạnh hỏi.

“Người yêu tôi muốn hát song ca với cậu 1 bài.Nghe nói cậu hát hay lắm nên muốn thưởng thức.Được ko?” hắn hỏi.

“Được thôi!” hắn cười đáp.

Nhi nheo mắt nhìn hắn.Đôi mắt đen lấp lánh trong ánh sáng mờ mịt của phòng hát,sáng tự sao mai.Động vật đơn bào,mượn dao giết người hả?Chiêu này cũng khá.Nhi khẽ nhếch mép cười.Tú nheo mắt,mỗi khi cô ta cười như vậy hắn liền có dự cảm ko hay.

“Ko chơi!” Nhi nói.

Hắn mỉm cười.Khủng long chỉ có thể gầm thôi. “Sao sợ rồi à?”

“Tôi ko biết hát!Với lại cá cược bèo quá ko chơi!” Nhi đáp.

“Cô sợ thì cứ nói sao lại đổ cho cá cược.Vậy được rồi tăng giá lên 5 triệu.Nếu tôi thua 5 triệu là của cô!” hắn mỉm cười,vô cùng tự đắc.

Nhi đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn,tia nhìn vô cùng tự tin “Thật ko?”

“Tôi ko nói 2 lời!” hắn đáp.

“Được rồi.Chơi thì chơi!” Nhi nói.

“Hai người nói gì thế?” Mạnh chau mày từ đằng ghế kia hỏi.

“Ko có gì!” hắn trả lời. “Chọn bài đi!” hắn mỉm cười.

“Bài gì nào?” Vũ tay cầm bảng điều khiển hỏi.

“Xe đạp!” Tú thản nhiên.

Nhi nheo đôi mắt đen lại nhìn hắn.Chọn bài hát khó như vậy.Xem ra anh cũng sợ thua phải ko,động vật đơn bào?Đã tự tin như vậy rồi,còn phải phòng xa thế này à?Cô mỉm cười,cầm mic.

Đoạn dạo đầu nhẹ nhàng vang lên.Hắn mỉm cười chờ đợi chiến thắng của mình.Căn phòng tràn đầy những tiếng lầm rầm của các cặp tình nhân,chỉ có 2 kẻ 1 nam 1 nữ đang cầm mic còn để ý tới cái màn hình.Người con trai trong lòng ôm 1 cô gái đang cười ngọt ngào,dù sao hắn cũng ko quan tâm làm gì lời ko phải của hắn.Trong cả nhóm Mạnh là người có giọng hát hay nhất,cậu ta học nhạc viện lãng tử và hào hoa.Cho nên mỗi khi đi hát có rất nhiều bé gái thích song ca với cậu ta.Người hát dở thì thường thích cùng hát với người hát hay,như thế giọng hát phô của họ sẽ đỡ lộ.Nhưng nếu là song ca nam nữ thì một người hát dở với 1 người hát hay sẽ chỉ càng làm cho người dở thêm dở,người hay thêm hay.Cho nên dĩ nhiên lần này hắn vô cùng tự tin mình sẽ thắng.

Ấy thế nên người ta mới gọi là hy vọng mong manh..Cái hy vọng của Tuấn Tú chỉ có thể kéo dài đúng 12 giây và hoàn toàn bị dập tắt 1 cách vô cùng ngọt ngào.

Một giọng hát vang lên từ loa tràn ngập căn phòng,1 giọng hát trong veo như thủy tinh,thanh thanh mềm mại,ngọt ngào khiến người ta có cảm giác như ko thật..Tiếng hát ấy phát ra từ khóe miệng hồng hồng của con khủng long đang ngồi cạnh hắn.Cả căn phòng đột nhiên im lặng.Mọi người đều quay lại nhìn cô chằm chằm.Mạnh cũng khẽ nhấc người hướng về hướng cô gái đang hát.

Ngọc khẽ mỉm cười.Đã lâu rồi ko nghe con bạn thân hát rồi.Quả thật giọng nó vẫn ngọt ngào như ngày nào.

Sau khi bài hát kết thúc,toàn bộ khán giả đều vỗ tay hoan hô.Quả là ko khác gì được nghe ca sĩ chuyên nghiệp hát hết.Mạnh khẽ cười cầm cốc lên mời Nhi 1 ly.Anh đã lâu ko song ca với ai khiến bản thân anh thấy thích như vậy.Nhi đỡ lấy cốc nước uống cạn,rồi vui vẻ quay lại nhìn cái con người mắt vẫn đang mở to bên cạnh nó.

“5 triệu!” đôi mắt đen sáng lên tinh quái nhìn hắn.

“Có ai nói là quịt đâu!” hắn giận dỗi quay đi nơi khác.Quả thật khi cô cất tiếng hát hắn đã vô cùng ngỡ ngàng.Giọng hát của cô mỏng manh giống như tia nắng,trong vắt ngọt ngào.Khiến cho bản thân hắn có chút xao động.

Ngọc chạy ra chỗ Nhi ngồi xuống bên cạnh “Lâu lắm rồi mới thầy mày hát!”

Nhi khẽ cười,lè lưỡi ra tinh quái “Cá cược với người ta đương nhiên là muốn thắng rồi nên tao phải hát thôi!”

“Lâu lắm rồi?” hắn nheo mắt nhìn Ngọc.

“Vâng.Cấp 1 cấp 2 nó đều là giọng hát chính trong đội văn nghệ trường mà!” Ngọc thản nhiên đáp.

Tú nheo đôi mắt lại tức giận,vòng tay qua eo kéo mạnh Nhi sát vào cạnh mình.Anh ghé sát tai cô nói nhỏ “Cô cố ý đúng ko?”

“Cố ý gì cơ?” Nhi đôi mắt mở to nhìn hắn vô tội.

“Cô nói cô ko biết hát!” hắn gằn giọng.

“Này,não anh đi du lịch vẫn chưa về à?Có ai ko biết hát chứ thiếu gia!Ah có đứa trẻ sơ sinh dĩ nhiên ko biết hát rùi!” cô thản nhiên đáp,cầm cốc nước quả của mình lên uống một hơi cho mát giọng.

Hắn chỉ còn biết nuốt cục hận vào trong lòng.Con nhỏ này.. cô ta rõ ràng biết cô ta giỏi nhưng cố ý để cho anh sập bẫy.

Trời Hà Nội buổi sáng rét căm căm,Nhi sau 1 đêm trực trong bệnh viện lại hộc tốc chạy tới bức tường thấp để leo qua.Cô ném cặp sang trước như thường lệ.Liều mình nhảy thật nhanh qua để ko trễ giờ.Ngày hôm qua kiếm được ko ít tiền từ tên ngốc khiến cho cô có chút vui vẻ, nghĩ lại thì hắn đúng là động vật đơn bào chẳng sai.Vừa leo lên bước tường thì cô nhìn thấy,cái con động vật đơn bào đang đứng ngay dưới chân tường ngước lên nhìn cô.

“Tránh ra!” cô nói.

“Cứ nhảy xuống đi!” hắn đáp.

“Anh lại muốn ăn đạp nữa hả?” Nhi nhìn hắn tức giận.

“Thì cứ nhảy xuống đi!” hắn kiên trì.

Nhi bực bội phi nhào xuống khỏi tường,lập tức bị bàn tay của hắn ôm chặt lấy eo cô,ôm sát cơ thể cô vào người.Cô ngồi dậy nhìn hắn bực bội,cố gắng đứng dậy khỏi người hắn.Nhưng bàn tay hắn siết qua eo cô ko nhúc nhích.

“Bỏ ra đi,đồ biến thái.” Cô nói như ra lệnh.

“Sao nào?Đây cũng là hẹn hò đấy.” hắn nói.

“Lại hẹn hò hẹn hò.. Đây là trường học,ko có bạn anh anh định hẹn hò cho ai xem?” Nhi bực bội cố đứng dậy.

“Ko phải cho ai xem,mà để tập cho cô.Cứ mỗi lần tôi khoác vai hay ôm eo cô,cô đều cho tôi 1 trận.Nên phải tập cho cô quen đi!” hắn nói.

“Dĩ nhiên là phải đập rồi.Thế này gọi là sàm sỡ đấy!” Nhi gắt lên.

“Người yêu đương nhiên phải ôm ấp rồi!” hắn đáp.

Nhi nheo đôi mắt đen lại nhìn hắn chằm chằm “Này,tôi cũng biết anh biến thái,nhưng ko ngờ sở thích của anh cũng quá sức biến thái đi.Người như tôi mà cũng thấy hứng thú à?”

“Cái .. cái .. cái gì?Ai mà có hứng thú với cô!” Hắn lắp bắp đáp lại.

“Thế còn ko mau bỏ ra!Muốn ăn đòn à?” Nhi trừng mắt nhìn hắn.Hắn đành bỏ cô ra,gương mặt quay đi nơi khác ko dám nhìn thẳng vào cô.Nhi bực bội nhặt cặp sách rồi lên lớp.Nghe hắn nói với theo “Tôi ko có hứng thú với cô chút nào hết!”

Khoác cặp trên vai cô khẽ lầu bầu “Nói nhiều.Cái đó ai chẳng biết!” rồi cô đi 1 mạch lên lớp ko nhìn lại.

Trong khoảng sân trống trải chỉ còn lại 1 mình Tú đứng đó,với gương mặt nong nóng,hắn thấy tim hắn có chỗ khó chịu,đôi mắt nâu sẫm lại nhìn vu vơ.Làm sao mà hắn lại có hứng thú với con khủng long được chứ.

Giờ ra chơi trong lớp 12A14 góc bàn dưới vô cùng náo nhiệt.Bình thường chỉ là 1 lũ con trai ngồi nói chuyện với nhau,giờ ko hiểu từ đâu đầu quan thêm 1 cô gái mặt mày đang ủ rũ ngồi nhìn cái điện thoại.Đột nhiên màn hình điện thoại sáng lên,khuôn mặt đang xị ra của con khủng long lập tức bừng sáng như bảo vật nước nhà nhìn thấy chiếc kính gọng vàng,vội vàng bật màn hình đọc tin nhắn.

Hắn nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của cô thì tò mò ghé mắt qua vai cô nhìn xem có chuyện gì,thì ra là có tin nhắn tới.

Sự thể là bà chị gái dễ thương của A9,dạo này cứ giờ ra chơi là biến mất tăm.Bình thường cái thời gian quí báu trong ngày này là giờ mà mọi người họp bàn chính sự,là thời gian để update là cập nhật thông tin.Ấy thế nhưng dạo này,thật vô cùng bất hạnh và thảm thương,nó bị bắt ép sang ngồi bắt sóng của đài khu vực khác.Cho nên thay vì biết được Dung mama đã đến tháng hay chưa để biết mà tránh,thì nó lại được nghe tình hình mấy em gái người mẫu Nhật có vụ xì căng đan tình ái nào,có ông nhà giàu nào nuôi 1 em chân dài tới nách lông nách ko biết tới đâu bị vợ bắt được,hay 1 cậu bé trai A14 hôm qua nhìn thấy 1 em xinh vãi hàng mà chưa kịp xin số làm quen.. vân vân và mây mây.. Với những cái thông tin vô cùng xô bồ và thiếu thực tế,nó thật sự ngán tới tận cổ.Cho nên nó quyết định.Nếu ăng ten nhà nó ko thể bắt sóng tốt,chi bằng nhờ tới dịch vụ cao cấp hơn.Bây giờ là thời đại của công nghệ cao,thời đại của mạng ko dây và internet.Ko có gì là ko thể,chỉ cần với cái điện thoại trên tay.Cho nên nó quyết định nhắn tin để giết thời gian.

“Làm gì thế?” hắn hỏi.

“Nhìn ko biết sao?” Nhi nói.

“Biết thì hỏi làm gì?” hắn đáp.

“Tôi đang nhắn tin!” cô đáp thờ ơ,tay vẫn chí chách gõ chữ trả lời.

“Có vẻ vui nhỉ!” hắn nhòm màn hình cùng con khủng long đang cặm cụi cần mẫn liều chết gõ kí tự bên cạnh.

“Đương nhiên!” Nhi đáp.

“Vậy thì đổi gọi điện sang nhắn tin đi!” hắn thản nhiên đáp.

Bàn tay lao động hăng say của khủng long ngừng ngay lại,đôi mắt đen láy mở to quay sang nhìn cái kẻ đang ngồi bên cạnh.Ko đâu.Chắc chắn cô nghe nhầm.Đúng rồi.Giờ ra chơi tiếng động ồn ào như vậy.Chắc chắn là nghe nhầm.Là nghe nhầm.

“Sao thế ko nhắn tiếp à?” hắn nhìn cô dừng tay thì hỏi.

“Nhắn tiếp chứ sao lại ko!” cô đáp.Chắc mẩm trong đầu là ko thể có chuyện gì đâu,cô tiếp tục công cuộc thu thập tin tức của mình.

“Bao giờ nhắn xong tin ấy nhớ nhắn sang máy tôi đấy!” hắn nói.

Cộp..

Chiếc điện thoại trên tay khủng long rơi tuột xuống mặt bàn đánh cộp 1 cái,con người đang lao động hăng say bắt sóng chuyện tình mới bên lớp A9 đang hoàn toàn mất sóng..Mạng điện thoại dạo này kém quá.

“Sao thế?” hắn thản nhiên nhìn cô.

“Anh vừa bảo gì cơ?” cô hỏi lại,đôi mắt đen nhìn hắn chăm chăm để ko bỏ xót 1 khẩu hình miệng nào.

“Tôi bảo là nhắn xong cho bạn cô thì nhớ nhắn tin cho tôi!” hắn đáp.

Ko.. ko .. ko phải chứ?Cái tên chỉ suốt ngày gọi điện thoại cho nhanh này mắc cái chứng gì thế?Nhắn .. nhắn.. nhắn tin á?Một ngày phải gọi cho anh mất 6 giây để nói chúc ngủ ngon đã là quá tốn thời gian của tôi rồi,còn phải ngồi mà nhắn tin cho anh á.Tôi điên rồi chắc?

“Ko phải anh chẳng bao giờ nhắn tin à?” Cô hỏi.

“Trước ko thích nhưng giờ thích.Cho nên cô nhắn tin đi!” hắn nói như ra lệnh.

Này.. Có cần tôi mang luôn cột thu phát sóng mạng điện thoại cắm lên nóc nhà anh giùm anh luôn ko?Lúc ấy anh muốn bắt sóng nào thì bắt,muốn nhận điện thoại nhắn tin gì cũng được.Anh cứ thích thì được à?Nếu thích có người nói chuyện thì đi mà gọi điện thoại cho chị thỏ ngọc ấy.Ai mà rảnh rỗi ngồi nói chuyện với anh.

Hắn nhìn bộ mặt chán ghét của cô,lôi điện thoại ra gõ vài chữ.Chỉ chưa đầy 5 giây sau,điện thoại của Nhi lại rung.Cô mở máy nhìn cái tin nhắn khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng giống như vừa có 1 quả bom nổ tung trong đầu cô.Tức giận mím chặt môi.Cô nhắm mắt lại tự nguyền rủa nhà mạng.

Thật là tức chết,bình thường lễ tết nghẽn mạng thường xuyên,tại sao.. tại sao cái tin nhắn của hắn thì ko cho nghẽn mãn kiếp đi.Gửi sang nhanh thế.Rồi mở đôi mắt to ra,các ngón tay nhỏ bé thon thả bắt đầu tác phong công nghiệp.

Chưa đầy 5 giây sau,Tú thấy chiếc điện thoại trên tay mình rung rung.Hắn mở tin nhắn ra đọc,đôi môi vừa hé nụ cười đột nhiên vụt tắt.Hắn bực tức quay sang nhìn con khủng long ở bên cạnh.Lũ đàn em hắn ngồi quanh ngơ ngác nhìn nhau cuối cùng 2 người này đang chơi trò gì?Vẫn còn đang bực bội chỉ muốn véo má cô ta 1 cái thật đau thì đột nhiên tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi kết thúc.Nhi lạnh lùng đứng vụt dạy bỏ đi,để lại sau lưng 1 kẻ đang vô cùng bực mình.

Trong đầu nó suy nghĩ,động vật đơn bào đúng là động vật đơn bào,đã ko biết nhắn còn học đòi theo chuyên gia.

Tuấn Tú bực bội nắm chặt bàn tay lại,đôi mắt đen nhìn vào màn hình điện thoại chăm chăm.Hắn bực bội giơ điện thoại lên hỏi tên đàn em

“Kí hiệu này là gì?”

Bốn tên học sinh ngơ ngác tò mò nhìn vào cái màn hình cảm ứng đang hiện tin nhắn,ở trên tin nhắn gửi đi là “1oo t”,tiếp đó ở ô thoại tiếp tin nhắn gửi tới là “Viết sai chính tả rồi động vật đơn bào >;P ”.

Bốn tên học sinh ko còn biết nói gì,chỉ dám ôm bụng mà cười.Còn hắn chỉ còn biết đạp bàn cái rầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.