[The Heirs] Rachel Trọng Sinh Ký

Chương 4: Khang hi




Anh quay đầu lại, Anh Túc ngồi dưới đất, trong tay nắm một cục đá khác, đang muốn nhắm ngay anh tiếp tục ném. Thấy anh dừng bước, cổ nức nở hai cái, phát ra một câu nói: “Tôi bị trặc chân, cõng tôi trở về!”

Sở Hành hai tay ôm cánh tay, không nói một lời nhìn cô, nhìn thấy ánh mắt Anh Túc bắt đầu di chuyển chung quanh, anh mới chậm rãi mở miệng: “Tôi nhớ được mới vừa rồi là em không muốn tôi đỡ em.”

Mi tâm Anh Túc nhíu một cái, chống mình đứng lên, đùng đùng nổi giận, khập khiểng đi về phía trước. Đi không tới hai bước liền bị Sở Hành bắt lấy cổ tay, Anh Túc hất tay không ra, lúc đá lại cảm giác thân thể nhẹ bẫng, đã bị ôm ngang lên .

Cái tư thế này đã xảy ra nhiều lần, Anh Túc dưới ánh mắt cười như không cười của Sở Hành lại có chút thẹn quá thành giận, lòng bàn tay “Pằng” một cái lên trên mặt anh: “Thả tôi xuống!”

Sở Hành thuận tay nhéo một cái ở sau lưng cô, Anh Túc cứng đờ, nhanh chóng mềm xuống, nghe được anh mở miệng: “Đàng hoàng một chút cho tôi.”

Hai người đã mười lăm ngày chưa từng gặp mặt.

Những năm gần đây, Anh Túc cùng Sở Hành chưa từng tách ra quá lâu như vậy. Thỉnh thoảng Anh Túc bị phái đi thi hành nhiệm vụ ngoài thành phố, cho dù như thế nào cũng luôn sẽ trong vòng mười ngày liền trở về thành phố C. Thỉnh thoảng hai người không thống nhất ý kiến, Anh Túc giũ tay rời nhà trốn đi, Sở Hành không cần sai người đi tìm, trong vòng mấy ngày Anh Túc cũng sẽ ngoan ngoãn trở lại.

Một lần vô cùng tình cờ là ở nửa năm trước, Anh Túc bị phái đi biên giới tây nam làm nhiệm vụ, trước khi đi cùng Sở Hành ý kiến không hợp, sau khi tức giận ra cửa liên tục chín ngày cũng không có theo quy củ gọi điện thoại trở về xin phép. Ngày thứ mười, lúc Sở Hành lặng yên không một tiếng động xuất hiện tại phòng khách sạn mà cô ở, khi cô cầm thẻ mở cửa vào phòng, ngay sau đó dễ dàng giải trừ chiêu thức cảnh giới của cô, rồi sau đó che miệng của cô, đem cô chống đỡ đến bên tường, kéo xuống khăn lụa của cô, lập tức khiến Anh Túc kêu rên ra tiếng, ra sức cắn một miệng lớn ở trên cổ của cô.

Lần đó, sáng sớm ngày hôm sau cô tỉnh lại, Sở Hành đã sớm không ở bên cạnh. Ngày thứ ba, cô trở về thành phố C báo cáo, Sở Hành gặp cô ở sân tập cưỡi ngựa, lúc đó Ly Chi cũng ở đây, trong quá trình Anh Túc báo cáo bị gió thổi qua, Ly Chi liền tinh mắt nhìn thấy vết cắn ứ đọng máu ở dưới khăn quàng cổ của cô, hả hê cắt đứt lời cô tại chỗ, lôi cô đến bên cạnh Sở Hành, thêm dầu thêm mỡ khích bác một phen.

Đến bây giờ, Anh Túc vẫn có thể nhớ lúc ấy Sở Hành ngồi ở trên ngựa, ánh mắt nhìn sang. Giống như những câu của Ly Chi là thật, giống như cô thật không biết tiết chế, giống như vết cắn thật sự không liên quan với anh, lòng bàn tay của anh ở trên roi ngựa chậm rãi trượt xuống, lúc mở miệng lại như thật sự hơi nổi giận: “Đi tìm Lộ Minh, chính mình lãnh phạt mười gậy.”

Mặc dù sau lưng cũng không bị phạt gậy, nhưng ở trong mắt người ngoài, địa vị Anh Túc ở trong lòng Sở Hành đã sớm dần dần nay không bằng xưa.

Mà đối với Anh Túc mà nói, lúc đầu cô còn từng cố gắng nghiền ngẫm dụng ý chân thật của Sở Hành, ở sau khi nếm thử thất bại nhiều lần, hôm nay cô chỉ biết sẽ ghi tạc trong lòng tất cả rõ ràng từng chuyện từ đầu tới đuôi.

Trên đường trở về, Anh Túc như lời nói Sở Hành, đàng hoàng không có nói thêm một câu.

Hai người vào phòng khách, Anh Túc ngồi ở trên ghế sô-pha, nhìn Sở Hành lấy một khối băng từ tủ lạnh, dùng khăn lông bao lại, đệm mắt cá chân của cô ở trên đầu gối, nâng ở trong lòng bàn tay chậm rãi thoa. Cho đến nửa ngày không thấy sưng đỏ, mới ngừng lại.

Sở Hành đứng dậy đi phòng tắm cất khăn lông, sau khi quay lại, Anh Túc đoan chánh ngồi trên ghế sô-pha, hai tay đặt lên đầu gối, ngửa đầu nhìn anh: “Chuyện nhà họ Thôi ngài đã xử lý tốt sao?”

Sở Hành liếc nhìn cô một cái, khóe môi vẽ ra một chút ý cười như có như không: “Trêu ra tình trạng hỗn loạn lớn như vậy, em ý tứ khá tốt hỏi?”

Anh Túc cúi đầu rủ xuống lông mày, cằm rất nhanh lại bị hai ngón tay nắm nâng lên. Sở Hành quan sát cô một hồi lâu, một cái tay chậm rãi dò vào váy của cô, theo sống lưng của cô thăm dò nhẹ nhàng đi xuống, vừa từ từ hỏi “Biết chính mình làm sai chổ nào không?”

“Biết.”

Anh chậm rãi áp đảo cô trên ghế sô-pha, không chút để ý nói: “Nói một chút coi.”

Tay của anh trêu chọc chậm chạp lại nhẹ nhàng, rất nhanh hơi thở Anh Túc không yên, miễn cưỡng tập trung tinh thần đáp: “Giết Thôi Chí Tân, là chuyện sai lầm thứ nhất. Giết rồi không nghe lệnh làm việc, còn đánh tổng trợ lý Lộ ngất xỉu, là chuyện sai lầm thứ hai. Qua nửa tháng vẫn không trở về thành phố C, là chuyện sai lầm thứ ba.”

Sở Hành nghe xong, đợi trong chốc lát, chợt ở nơi không thể nói của cô không nặng không nhẹ bấm một cái, sau đó nghe được Anh Túc thở gấp gáp một tiếng, đúng lúc này ngón tay từ từ đổi thành vân vê, vừa nói: “Có còn gì để nói nữa không?”

Anh Túc trở nên không quy luật thở dốc, khó khăn nặn ra hai chữ: “. . . . . . Không có.”

Anh nhìn cô một cái, ôm cô vào trong ngực, đẩy đáy quần qua một bên, còn nói: “Không có lần sau.”

“Vâng”

Anh Túc nói xong, liền cảm giác ngón tay Sở Hành kéo ra chỗ đó, không quá bao lâu, một cái khác chậm rãi đi vào.

Trơn còn không khoái, cho dù tốc độ bị chậm lại, Anh Túc vẫn cảm thấy đau đớn. Trước đây cô luôn có thói quen nhẫn nại, vậy mà lần này thật khó chịu, bắt đầu còn có thể cau mày chịu được, sau một lúc lâu, rốt cuộc không nhịn được thật chậm kêu một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.