[The Heirs] Rachel Trọng Sinh Ký

Chương 16: Tiến hành theo đuổi vợ




Lúc Lộ Minh đi tới, vừa liếc mắt một cái Lý Du Anh đã rồi đi rồi, quay đầu lại, hai tay bắt chéo sau lưng, cười nhẹ với Anh Túc một tiếng, dáng vẻ nhàn nhã dạo chơi nói: “Tiểu thư Anh Túc, gần đây vẫn khỏe chứ?”

Anh Túc nhìn mấy vệ sĩ khôi ngô cao lớn phía sau anh ta, giọng ấm áp nhỏ nhẹ nói: “Đường tổng đem nhiều người tới đây như vậy là muốn làm gì, bắt cóc sao?”

“Tiểu thư Anh Túc nghĩ nhiều rồi, gần đây Thôi gia lâm vào đường cùng, chơi kiểu được ăn cả ngã về không để có manh mối, tôi đến đây chỉ là để đề phòng ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thôi.” Thấy Anh Túc đối với giải thích của mình chỉ xì mũi coi thường, Lộ Minh cũng không để ý, nhìn hướng Lý Du Anh vừa rời đi, bĩu môi cười hỏi: “Hình như tiểu thư Anh Túc…… có quan hệ rất tốt với Lý Du Anh?”

Anh Túc nâng mí mắt, con ngươi lạnh nhạt, không sóng không gió hỏi ngược lại: “Tôi không thể có bạn bè sao?”

Những năm sống ở Sở gia, Lộ Minh sớm đã đoán được tính cách của cô gái trước mắt này. Loại vấn đề này bị Anh Túc hỏi đến, cơ bản chỉ là ý bới móc, cho dù Lộ Minh nói có thể hay không thể thì hậu quả cũng đều chả tốt đẹp gì. Lộ Minh thấy bản thân đã quá xen vào chuyện của người khác, lập tức khoát tay, không trả lời cô, đưa tay ra phía trước, trong lòng bàn tay có một cuốn sổ A4: “Thiếu gia bảo tôi đưa cho cô cái này.”

Anh Túc liếc ông một cái, nhận lấy rồi mở ra xem. Sau một lúc lâu, ngưng lại một chút, từ từ ngẩng đầu lên.

Lộ Minh hắng giọng, nhìn cửa sổ sát đất phía xa, giọng điệu hoàn toàn là giải quyết việc chung: “Thiếu gia kêu tôi truyền đạt lại, nếu cô không muốn quay về Sở gia, cậu ấy cũng không bắt buộc. Mấy năm nay cô đi theo phục vụ bên cạnh thiếu gia, bất kể làm gì, cậu ấy cũng không bạc đãi cô. Những thứ ghi trên đó đều là những thứ cậu ấy cho rằng thích hợp, cô chỉ cần ký một chữ, những thứ này đều sẽ chuyển nhượng sang cho cô.”

Lộ Minh nói xong, đợi một lúc. Khuôn mặt Anh Túc vẫn không thay đổi, nhìn cuốn sổ chuyển nhượng không nói câu gì, cũng không có ý tứ muốn tiếp nhận. Ông lại đợi thêm một lát, nhìn bộ dáng này của cô, trong lòng thầm thở dài một hơi, tiến lên nửa bước, nhỏ giọng bổ sung: “Tiểu thư Anh Túc, tôi nói thật, lần này thiếu gia đưa đồ cho cô, coi như là mấy năm qua tôi cũng nhìn thấy nhiều rồi. Nếu tôi là cô, tôi sẽ ký luôn.”

Cuối cùng Anh Túc ngẩng đầu nhìn lên, hai con ngươi như hai mũi tên nhìn ông. Lộ Minh cắn chặt răng, rốt cuộc vẫn là nói ra tình hình thực tế: “Hai năm qua dù là trong tối hay ngoài sáng những chuyện cô đã làm, mặc dù thiếu gia không nói nhưng cũng không có nghĩa là cậu ấy không biết. Cô luôn có ý nghĩ luồn cúi lợi dụng, thiếu gia lại dung túng cô, cũng sẽ có điểm mấu chốt ở đây. Cậu ấy đối với tác phong làm việc của cô vẫn luôn không hờn không giận, một lần hai lần thì thôi không nói, nhưng rồi nhiều hơn thế sẽ không thể nhịn được nữa. Lần này thiếu gia tức giận, bảo cô trong vòng ba ngày trở về, cô nên trở về sau ba ngày mới phải.”

Anh Túc rũ mắt xuống, chậm chạp không lên tiếng. Lộ Minh thở dài, tiếp tục nhỏ giọng nói: “Tôi nói thêm một câu thật lòng, cô không cần quá mức để ý. Bây giờ ở Sở gia người trên người dưới ai cũng biết là có một người mới tên là A Lương, vài ngày trước bắt đầu được thiếu gia coi trọng và chiếu cố. Trên tay người này đeo một cái vòng phỉ thúy giống với cái của cô năm đó khi vào Sở gia, mỗi khi đi cùng thiếu gia, huênh hoang không kém gì Ly Chi. Cô ta đã từng cùng cô đón tết ở bên ngoài thư phòng của thiếu gia, nếu đợi qua thêm vài ngày nữa, cô ta thu hút hết lực chú ý của thiếu gia, lại biết cuốn sổ chuyển nhượng này cô chưa ký tên, cô cảm thấy cô ta sẽ làm gì?”

Sắc mặt Anh Túc trắng bệch, mím môi im lặng trong chốc lát rồi cười lạnh lên tiếng: “Những lời này của Đường tổng là ám chỉ kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đúng không? Tiên sinh để cho ta cút đi, tốt nhất là ta nên thông minh lanh lợi mà cút xa một chút, có phải là ý này không?”

Cô không đợi Lộ Minh nói thêm câu gì, bất thình lình rút chiếc bút máy trong tay ông, toàn tâm toàn ý ký tên. Lộ Minh chu chu miệng, còn chưa kịp phát ra âm thanh gì thì bị xấp tài liệu và chiếc bút máy đập vào ngực, ngẩng đầu lên thì Anh Túc đã xoay người rời đi.

Bảy giờ tối hôm sau, lúc Anh Túc vượt qua cánh cửa của hội quán Đổ Bác, không khí bên trong đã nóng hôi hổi.

Rất nhanh có người tới mỉm cười chào đón: “Một vị tiểu thư sao?”

Anh Túc gật đầu: “Đức Châu 21 điểm còn chỗ ngồi không?”

“Có. Ngài muốn chơi cái nào trước?”

“21 điểm.”

Người có thể đi vào hội quán Đổ Bác ít nhiều sẽ có chút bối cảnh cùng quan hệ. Anh Túc cởi áo khoác đưa cho phục vụ, vừa lúc ngồi xuống thì bị một người chào hỏi: “Ay ya, vị này không phải là tiểu thư Anh Túc sao? Tới một nơi như thế này đúng là hiếm thấy nha!”

Anh Túc theo âm thanh nhìn sang thì thấy khuôn mặt cười không ngớt của Tào Đông Dương. Anh Túc khẽ gật đầu, cung kính chào lại: “ Giám đốc Tào.”

Tầm mắt Tào Đông Dương rơi trên xương quai xanh và ngực cô, miệng thì hỏi: “Tiểu thư Anh Túc chơi 21 điểm thế nào?”

“Bình thường.”

“Vậy lát nữa tôi mà thắng,” Tào Đông Dương lưu luyến thu hồi ánh mắt, chỉ vào bộ tú lơ khơ cách đó không xa, “thì tiểu thư Anh Túc đừng khóc nhè nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.