Ra Tường Ký

Chương 1: Chương giới thiệu nhân vật




Lạc Nhất Phàm đã sắp xếp người đưa rước anh nhưng bây giờ Đường Ninh đã ở đây rồi nên anh cho tài xế về trước.

Đường Ninh đứng ở cửa xe nhìn Lạc Nhất Phàm thu xếp hành lí vào cốp sau xe. Thật ra anh làm gì cô đều thấy rất đẹp rất thoát tục, dù anh mặc gì làm động tác nào mặc kệ đơn giản thế nào đều đẹp trai đến bức người...

Cùng anh chính thức đặt mối quan hệ chưa được 1 tháng, còn chưa có hẹn hò lần nào thế mà cô bây giờ đang đứng ở nhà anh. Nhà anh được trang trí bằng hai màu chủ đạo trắng và đen, nội thất trong nhà tuy đơn giản ấm cúng nhưng lại lộ ra chút sang trọng. Trên nền nhà có trải một tấm thảm lông dày màu xám, sân thượng bên ngoài có đặt một chiếc ghế dài để nằm phơi nắng bên cạnh còn có một chiếc bàn nhỏ hết sức tinh xảo. Có thể thấy anh đối với sinh hoạt hằng ngày rất coi trọng.

Lạc Nhất Phàm đi từ phòng bếp ra không quên mang cho cô chén trà hoa hồng, thả xuống đặt trên bàn trước mắt cô.

Đường Ninh đem chén trà đặt trong tay, nhìn về phía anh, xem ra tinh thần anh cũng không tệ, mệt mỏi vẫn có nhưng cũng không rõ nét lắm, đáy lòng cô tự nhiên có chút băn khoăn. Anh nói: "Em không cần phải ra sân bay đón anh, cũng không cần phải theo anh về đây, anh tự biết chăm sóc cho bản thân mình, em yên tâm." Mười mấy tiếng ngồi trên máy bay, dù cho là khoang hạng nhất, cũng sẽ không thoải mái lắm hơn nữa còn chênh lệch múi giờ.

Phát hiện tâm tình người trên sô pha đang chìm xuống, Lạc Nhất Phàm ngồi cạnh cô cười nói: "Không phải là không muốn gặp em nhưng bây giờ em tự đến đây anh phải làm sao đây?"

Khí tức trên người anh truyền tới, Đường Ninh có chút quẫn bách, anh thân mật với cô như thế này...cô có chút không thích ứng nổi...Không nhịn được hơi di chuyển ra xa một chút, âm thanh yểu điệu mang theo vài phần ghét bỏ: "Anh ngồi máy bay lâu thế này rồi trên người chắc chắn không thơm tho gì, em không muốn ngồi gần anh đâu."

Lạc Nhất Phàm mỉm cười, con ngươi màu hổ phách nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt tuấn mỹ kề sát cô âm thanh sủng nịnh kết hợp cùng nụ cười quyến rũ: "Thật sự không muốn ngồi gần anh?"

Đường Ninh lắc đầu, cô thật ra chỉ muốn anh cách xa cô một chút thôi. Cô cũng cảm thấy bản thân mình quá khó hiểu vừa muốn đến gần anh lại không muốn anh gần cô quá. Cô cảm thấy mỗi lần anh đến gần cô đều rất căng thẳng, chỉ lo chính mình trước mặt anh sẽ xảy ra thất thố, sợ mình sẽ không nhịn được làm điều gì đó với anh để cô phải xấu hổ sau này...

Lạc Nhất Phàm thấy thế kêu cô vào thư phòng anh ngồi chơi, anh đi tắm rửa một chút sẽ quay lại nói chuyện với cô sau.

Đương nhiên còn quay lại căn dặn cô: "Nếu em thấy lâu quá có thể gọi anh một tiếng."

Đường Ninh gật đầu. Anh vừa đi cô cũng thở phào nhẹ nhõm, vươn tay ôm gối vào trong ngực rồi đứng lên đi dạo xung quanh nhà anh mấy vòng sau đó mới vào thư phòng cầm một quyển tạp chí ra sân thượng nằm phơi nắng .

Trời vẫn còn trong những ngày đông nên nắng rất ấm, khiến cô vô cùng dễ chịu liền muốn ngủ một chút. Cô nghĩ tí nữa cô sẽ cùng anh ăn cơm trưa rồi còn bữa tối nữa vì thế nên gọi điện về nhà cho bà Đường biết tối nay cô muốn ăn tối cùng Lâm Hạ nên sẽ không về. Nằm cũng nửa ngày sau đó cô quyết định đem sách lên che mặt ngồi lên ghế xích đu gần đó ngủ luôn.

Đột nhiên bị ánh nắng chói mắt chiếu xuống khiến cô khó chịu nhíu mày, đôi mày thanh tú khẽ nhướng mắt cũng dần mở ra có chút không thích ứng nổi với ánh sáng gay gắt lúc này. Chờ một chút cô mới nhận ra Lạc Nhất Phàm đang choàng một tay vòng ra sau lưng cô, cúi người xuống trong mắt mang theo ý cười nhìn về phía cô.

Đường Ninh giơ tay lên che mắt giọng nói mang theo vài phần âm mũi có chút không tỉnh táo hỏi anh: "Lạc Nhất Phàm, anh đang định làm gì thế?"

Không đợi anh trả lời, cô cảm giác hình như cô thể cô đang được nâng lên. Cô giật mình, hai tay nhanh chóng phản xạ nhanh đặt lên cổ anh, rốt cục cô đã tỉnh táo được một chút.

Lạc Nhất Phàm bế cô lên, ôm lấy cô sau đó bước vào phòng khách: "Sao lại ngủ bên ngoài?"

Bị anh ôm chầm...Được rồi, cô thừa nhận cô rất căng thẳng nhưng vẫn cảm thấy có chút ngọt ngào len lỏi khắp người: "Nắng rất ấm nên định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút không ngờ lại ngủ quên tự lúc nào." Tuy đã tỉnh vài phần nhưng cô vẫn lười biếng không muốn động đậy chút nào...

Lạc Nhất Phàm đặt cô lên sa lông, kỳ thật hồii nãy nhìn cô anh có để ý thấy hình như cô hơi mệt mỏi, đáy mắt có chút quầng thâm nhạt: "Dạo này em bận lắm à?"

Đường Ninh che miệng ngáp: "Không có, em đang rất vui." Dừng một chút, nhìn thấy trên bàn có ấm hồng trà, dường như đã lạnh đi một chút, cô quyết định sử dụng đặt quyền của bạn gái: "Nhất Phàm, em khát nước, muốn uống trà nóng."

Mệnh lệnh của bạn gái sao dám không tuân? Lạc Nhất Phàm đi vào bếp lấy cho cô một ấm trà nóng sau đó rót ra tách đưa tới cho cô.

Đường Ninh mới ngủ dậy, cả người đều không phòng bị, Lạc Nhất Phàm lại không câu nệ tiểu tiết, tranh thủ cơ hội dụ dỗ cô gái bé nhỏ đang mơ mơ hồ hồ kia.

Đường Ninh tiếp nhận tách trà nóng từ tay anh, uống một ngụm, đang định đặt tách trà xuống bàn, liền cảm thấy người bên cạnh đột nhiên sấn tới khiến cô có chút sững sờ quay đầu nhìn về phía anh, chỉ thấy trên mặt anh xuất hiện một nụ cười mỉm mang vài phần ý vị cô không rõ lắm. Sau đó anh kéo tấm chăn mỏng qua một bên.

Sự thật chứng minh, khi một người đàn ông mạnh mẽ và lạnh lùng muốn câu dẫn một người phụ nữ thì uy lực vô cùng cao, nó quá hấp dẫn khiến người khác không dễ dàng gì chối từ. Sức phản kháng của cô đối với anh đã là số âm thế mà anh lại thế này...

Lạc Nhất Phàm thấy cô đỏ mặt, đáy lòng rất ngọt ngào, trái tim anh như mềm đi rất nhiều. Anh lúc này mới biết dù bình thường cô có phóng khoáng thế nào đi chăng nữa thì trước mặt người cô yêu cô vẫn rất dễ thẹn thùng lại xấu hổ...

"Tối nay em muốn ăn gì?" Anh hỏi. Lại nổi hứng muốn đùa cô một chút, anh thật sự rất lo nếu cô cứ tiếp tục đỏ mặt thế này, nhiệt độ cơ thể lại cứ tăng nhanh như vậy vậy anh sẽ...

"Cái gì cũng được." Lạc Nhất Phàm vừa dứt lời, cô đã phát hiện ra cái bụng mình đang có dấu hiệu sắp kêu "ục ục" rồi.

Lạc Nhất Phàm liếc cô một chút hỏi: "Món gì cũng được? Nếu anh đã gọi rồi em đừng có hối hận nha!"

"...Vậy thì đi ăn lẩu đi!"

Lần đầu hai người hẹn hò ăn tối cùng nhau thì ra không phải là bữa tiệc ở nơi sang trọng với ánh nến lung linh toả sáng mà chỉ là một nồi lẩu. Đường Ninh nhìn người đàn ông mặc một chiếc áo xám nhạt quần tây đen đeo thêm cái tạp dề vào bếp bận rộn nãy giờ có chút thấy không tiện lắm liền mở miệng: "Có muốn em qua giúp một chút không?"

Cô không hề nghĩ đến anh có thể biết nấu ăn, đã thế lại hình như rất thành thạo, chắc hẳn anh vào bếp rất thường xuyên. Anh họ từng nói với cô ai đi du học xa nhà cũng đều có thể trở thành một đầu bếp giỏi nhưng cô thấy Lạc Nhất Phàm từ nhỏ lớn lên ở Anh chưa hẳn đã biết nấu ăn. Thế nhưng lúc này anh lại đang làm lẩu cho cô ăn...cô có chút không thể tin nổi.

Lạc Nhất Phàm mỉm cười lắc đầu, hỏi: "Em có ăn cay được không?"

"Không."

Lạc Nhất Phàm gật gật đầu, tiếp tục bận rộn với nồi lẩu, đem những hương vị thiết yếu bỏ vào nồi lẩu sau đó đến tủ lạnh chỗ phần đông lạnh lấy ra mấy miếng thịt dự trữ...

Cô nhìn anh lu bu trong bếp có chút cảm thán, anh lúc này trong trí tưởng tượng của cô hoàn toàn trái ngược nhau...

Nồi lẩu sôi ùng ục, hương vị mê người bay ra khiến cô có chút cảm giác thèm nhỏ dãi, bụng đã đói nay lại càng đói hơn nữa. Đường Ninh đến gần anh nhìn nồi lẩu trên bếp mãnh liệt nuốt nước miếng: "Thơm quá, em đói..." Âm thanh nũng nịu truyền ra khiến Lạc Nhất Phàm mỉm cười thật tươi một tay đem muỗng nhỏ múc một chút nước lẩu cho cô nếm thử, một bên ở gần tai cô nhẹ giọng nói: "Nếm thử đi."

Đường Ninh nếm xong có chút cau mày, cái lưỡi hồng nhạt lè ra phun chỗ hồi nãy mới nếm thử ra bồn rửa: "Cay quá."

Lạc Nhất Phàm khẽ mỉm cười, xem ra cô bạn gái này của anh không thể ăn cay nổi dù chỉ có một chút thôi cũng không được. Một tay khác nâng cằm cô lên dịu dàng hỏi: "Cay lắm sao?"

Đường Ninh sửng sốt một chút, anh lại quá gần cô, anh khẽ hôn lên môi cô, sau đó đưa lưỡi vào bên trong mãnh liệt hôn cô rồi liếm bên khoé môi cô!

Lạc Nhất Phàm mỉm cười, ánh mắt đắc ý nhìn cô: "Không cay rất ngọt."

"..." Thì ra anh không hề lạnh lùng, nghiêm túc chút nào. Trước đây trước mặt cô đều là giả tạo...

Lạc Nhất Phàm đưa tay mở tủ chén ra lấy một cái chén nhỏ cho cô.

Tháng ngày trôi qua nhanh chóng có chút giống lúc trước lại có chút không giống tí nào. Ví dụ như xuất hiện thêm một người đàn ông xen vào cuộc sống của cô...

Tiết thanh minh Lâm Hạ đi cúng bái mẹ cô ấy. Lúc Lâm Hạ ra riêng cũng đem bàn thờ mẹ cô chuyển vào biệt thự cô đang ở. Nhân tiện Lâm Hạ cũng muốn đi thăm ông ngoại cô luôn, đi cũng chừng hơn nửa tháng nên cô ấy mang Đại Mao qua nhờ cô chăm sóc.

Đường Ninh cũng muốn đem Đại Mao về nhà thế nhưng mẹ cô lại di ứng với lông mèo. Mà Đại Mao cũng không chịu đi khỏi căn biệt thự nên cô phải thường xuyên qua lại chăm sóc nó thỉnh thoảng có cho nó ăn nhưng nó vẫn không cho cô vuốt ve nó.

Đường Ninh miễn cưỡng ngồi trên ghế sa lông nhìn Đại Mao lầm bầm: "Cho ngươi ăn ngươi lại không ăn, bộ ngươi tưởng ngươi không ăn thì Lâm Hạ sẽ lập tức trở về hay sao? Ngươi cứ định chết đói đúng không?" Đường đại tiểu thư cau đôi mày thanh tú lại, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Đại Mao chất vấn nó.

Thế nhưng Đại Mao dường như cũng lười nhìn cô chỉ kêu một tiếng "Meo Meo"...

Đường Ninh giận dữ muốn tàn nhẫn đánh nó một trận nhưng lại sợ nó giận, bỏ nhà đi lúc đó cô kiếm đâu ra một con Đại Mao khác mà đền cho Lâm Hạ? Ôi trời! Không thể nghĩ nỗi có ngày cô lại vì một con mèo mà lao tâm khổ tứ, bất đắc dĩ phải ôm Mèo đại gia đến Red Garlic. Cô nhớ hình như Hoa Phổ có nuôi một con mèo tên là Dragging nói không chừng Hoa Phổ có cách cho Đại Mao ăn.

Khi Đường Ninh ôm Đại Mao đến quán, Hoa Phổ đang rất bận bịu. Mà quán có qui định không cho mang sủng vật vào nên bất đắc dĩ Lạc Nhất Phàm đành ôm một đống văn kiện cùng một người một mèo đi ra góc nhỏ chỗ khu vườn sau quán.

Lạc Nhất Phàm nhìn cô ôm con mèo trong lòng cười hỏi: "Nó sao thế?"

"Nó bị bệnh tương tư, không chịu ăn uống gì cả." Đường Ninh thả Đại Mao xuống thuận miệng trả lời. Trước đây Đại Mao là mèo hoang nên đến những nơi xa lạ đã bắt đầu chạy tới những chỗ cây cối um tùm ngồi xổm bên cạnh một cái hang trông như hang thỏ sau đó phát hiện không có nguy hiểm gì liền chạy lung tung khắp nơi.

Lạc Nhất Phàm nhìn con mèo đang nhảy nhót lung tung khắp nơi kia, cánh tay dài vươn ra ôm lấy eo cô gái ngồi bên, kéo cô vào lồng ngực rộng lớn của anh: "Nhưng anh thấy hình như nó không tương tư cho lắm."

Đường Ninh dựa người vào anh, mùi hương trên người anh khiến cô rất an tâm và thoải mái. Có chút buồn bực cô than thở với anh: "Em thật sự muốn hỏi Lâm Hạ rốt cục đã xảy ra chuyện gì mà cô ấy lại đưa Đại Mao cho em? Anh nói thử xem hay là em đưa nó cho Hoa Phổ, nhờ anh ấy chăm sóc nó mấy ngày?" Nói không chừng có con mèo khác ở bên Đại Mao sẽ vui vẻ hơn, sẽ chịu ăn cơm chẳng hạn...

Lạc Nhất Phàm nhướng mày: "Chuyện này anh không chắc lắm, để anh đi hỏi Hoa Phổ một chút."

Đường Ninh gật đầu sau đó bổ sung thêm: "Đúng rồi em có một chuyện muốn nói với anh."

"Hả?"

"Em có một người bạn muốn mượn vài người làm trong quán anh, chẳng hạn như bếp trưởng và thợ pha chế cà phế..."

"Lại đấu giá nữa?"

Phùng Diệp Nam muốn mở một buổi đấu giá, chuyện này cô đã từng nói cho Lạc Nhất Phàm nghe.

Đường Ninh gật đầu: "Đúng rồi. Anh thấy được không?"

Lạc Nhất Phàm không nhịn được nhéo nhẹ mũi cô: "Có thể nói không sao?"

Đường đại tiểu thư cười tủm tỉm, hai tay ôm lấy cổ anh, hôn một cái dưới cằm anh: "Không thể!" Hai người đã qua lại được ba tháng, cô đối với những cử chỉ thân mật này cũng đã quen thuộc không còn ngại ngùng nữa. Hơn nữa đôi lúc còn sử dụng thêm một số chiêu làm nũng dụ dỗ anh khiến Lạc Nhất Phàm vừa yêu vừa hận.

"Em muốn mượn người của anh, anh cho em mượn nhưng em phải lấy gì báo đáp anh đây?" Lạc Nhất Phàm nhướn mi, con mắt híp lại, tựa hồ có chút bất mãn.

Đường Ninh không nhịn được cười phá lên, chủ động đưa đôi môi đỏ mộng kề sát môi anh. Một lúc lâu sau hai người mới chịu tách ra, cô nghiêng đầu cười hỏi anh: "Như vậy được chưa?"

Lạc Nhất Phàm vươn tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ xinh của cô, không nhịn được vuốt nhẹ nó một chút: "Em hiểu sai ý anh rồi."

Đường Ninh đánh mấy cái lên bả vai anh: "Chớ càn quấy!" Lại muốn chiếm tiện nghi của cô à, không dễ đâu...

Lạc Nhất Phàm bắt lấy cái tay nhỏ đang làm loạn kia muốn nói thêm chút ai ngờ nghe được tiếng kêu rất hưng phấn "Meo Meo" của Đại Mao.

Không hẹn cùng xoay người hướng tới âm thanh kia chỉ thấy Đại Mao hai mắt thèm thuồng nhìn vào...Hình như nó đang chuẩn bị nhảy vào ao bắt cá...

Đường Ninh ngẩn ra sau đó bước nhanh tới muốn ngăn Đại Mao lại, con mèo này cũng quá nghịch ngợm đi! Phải bắt nó lại thôi!

"Đại Mao! Đừng làm bừa!"

"Ninh Ninh! Cẩn thận!"

Sau đó "Phù phù" một tiếng nước chảy rất mạnh, Đường Ninh rơi vào ao cá còn Đại Mao vẫn ngồi xổm trên bờ cạnh ao cá, nó nhìn cô với ánh mắt tràn đầy vô tội nhưng cô lúc này chỉ có lửa giận thiêu đốt khuôn mặt nhỏ mà thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.