Ra Tù

Quyển 7 - Chương 192: Không phải là một nhà sự tình




Trong căn phòng nhỏ, ánh điện sáng từ chiếc đèn tỏa ra một góc của phòng, những tờ giấy viết kín bị vứt loạn xạ, rơi lả tả dưới sàn nhà. Trên bàn cốc cafe đã nguội ngắt từ bao giờ, tiếng loạt xoạt viết giấy vẫn không ngừng nghỉ vang lên trong không gian yên tĩnh.

Tần Mặc bực bội, dùng bút đỏ gạch đi số liệu mà mình vừa viết lên, đến nỗi rách luôn cả trang giấy. Anh nghiến chặt răng, mặt cau mày có, tức giận bẻ gãy luôn cây bút trong tay, vỏ nát quyển sổ rồi vứt đi, Tần Mặc lầm bầm chửi.

" Mẹ nó! Lại thất bại, bằng này vẫn chưa đủ ".

Anh tháo kính ra, day day hai bên huyệt thái dương, vẻ mặt anh vô cùng mệt mỏi. Tần Mặc tựa người vào thành ghế, nhìn chằm chằm người nào đó đang ngủ say sưa, ngoan ngoãn phía xa, trong lòng áp lực cũng giảm đi phân nửa, lúc bấy giờ anh mới dám thả lỏng người ra, an tĩnh mà nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đã hơn một năm qua đi, kể từ lúc cô ấy bị biến hóa thành zombie. Tần Mặc đã thử tiêm liều lượng thuốc cao nhất để đẩy lùi virus, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, không có nổi lấy một chút biến chuyển gì.

Khi anh thử lấy một chút máu của cô để nghiên cứu, tìm hiểu nguyên nhân. Tần Mặc đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy virus ở trong người Vân Di phát triển mạnh mẽ đến mức vượt ngoài tầm kiểm soát của anh.

Nó gặm nhấm từng tế bào, ăn mất các giác quan cảm nhận của cô ấy, não bộ Vân Di cũng dần bị nó xâm chiếm. Thậm chí loại virus này còn kháng lại thứ  thuốc của Tần Mặc.

Thế mà... bao lâu nay anh lại không hề hay biết. 

Chắc hẳn cô đã bị nó hành hạ cả tâm hồn và thể xác. Ấy vậy Vân Di chẳng bao giờ than thở hay kể lể với anh lấy một tiếng, đều tự cắn răng mà chịu đựng, không dám nói lấy nửa lời... mà kẻ trực tiếp gây ra đau đớn cho cô ấy... lại là anh, người đã chế tạo ra loại virus kinh tởm này.

Vân Di... em rốt cuộc làm sao có thể chịu đựng một tên khốn nạn như tôi suốt một thời gian dài như vậy? Đến tôi còn thấy ghê tởm chính mình, vậy mà em... Vân Di... tôi... phải làm sao bây giờ? Em... có thể nói cho tôi... được không? Vân Di?

Tần Mặc cắn chặt môi, đưa tay lên che đi gương mặt tiều tụy, anh vô thức khẽ nắm chặt tay lại, những khớp xương và gân xanh nổi lên rõ ràng. Vân Di, tôi sẽ khiến em bình thường trở lại bên tôi.. dù phải trả bằng bất cứ giá nào...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.