Quýt Không Ngọt

Chương 7: 7: Một Đòn Đập Nát




Dịch bởi Lá Mùa Thu

Tổng chung kết là đấu trường tối cao mà mọi tuyển thủ chuyên nghiệp, và cả người chơi thường, luôn mơ được đặt chân đến. Đêm nay, đứng trên sàn đấu này là Hưng Hân và Luân Hồi.

Hiệp một đã thua, Hưng Hân không được phép thua thêm hiệp nữa. Nhưng muốn đánh bại Luân Hồi trên sân khách? Từ đầu mùa giải đến giờ, chưa một chiến đội nào làm được. Nhà thi đấu Luân Hồi cũng mang tên Luân Hồi, là tường thành kiên cố mà toàn Liên minh không thể công phá. Những cái tên hiển hách như Bá Đồ, Lam Vũ hay Vi Thảo đều từng bại trận nơi đây. Gay cấn nhất là lượt đấu thứ 38 vòng bảng khi Bách Hoa vs Luân Hồi ra tỉ số chung cuộc 4 - 6. Thế đấy, thành tích tốt nhất cũng chỉ là gần hòa mà thôi...

Tổng chung kết, Luân Hồi đã gặt hiệp thắng đầu tiên, hiệp thứ hai chỉ cần cố thủ pháo đài, mà pháo đài lần này còn vững như núi với quyền chọn bản đồ thuộc về họ.

"Lần này không nhường các chú nữa đâu!"

Thế mà lời tuyên bố hùng hồn đầu game lại đến từ Diệp Tu của Hưng Hân. Hắn đứng trên sân khấu phát biểu một câu mà trọng tài cũng ngại dùm. Ai không biết chuyện sẽ tưởng hiệp một Hưng Hân nhường Luân Hồi thật chứ.

Ảo tưởng sức mạnh!

Vòng chung kết tranh nhau từng giọt máu, huống chi là tổng chung kết. Chiến trường quyết định quán quân, nửa giọt máu cũng phải giành!

"Hưng Hân cho ai lên trước đây?" Dõi mắt lên màn hình điện tử, các tuyển thủ chuyên nghiệp trên khán đài sôi nổi bàn tán.

Theo lệ thường chắc là Diệp Tu, tướng tiên phong toàn mùa giải của Hưng Hân. Tuy nhiên, nếu đinh ninh 100% là vậy thì sẽ trở tay không kịp khi Hưng Hân thay đổi. Tuyển thủ chuyên nghiệp là những người mưu trí đầy mình, trong cách nhìn của họ, Hưng Hân chơi một màu từ đầu mùa đến cuối mùa là để làm một cú bất ngờ ghê gớm. Giờ đã là tổng chung kết, thua mất một hiệp rồi, không còn đường lùi, không bung hàng lúc này thì chờ lúc nào nữa? Chẳng lẽ để bao công sức ru ngủ đối thủ tan theo bọt biển?

"Diệp Tu." Nhưng trong nhóm, lại có người khẳng định chắc nịch rằng Diệp Tu sẽ xuất chiến đầu tiên.

Hàn Văn Thanh.

Người có lẽ còn hiểu Diệp Tu hơn cả các tuyển thủ Hưng Hân.

Dĩ nhiên Hàn Văn Thanh biết rõ Diệp Tu không phải kẻ cố chấp. Vì chiến thắng, mọi khả năng đều sẽ được Diệp Tu suy tính, nhất là ở thời điểm này. Nhưng Hàn Văn Thanh cũng biết, nhùn và trốn tránh trọng trách chưa bao giờ là tính cách của Diệp Tu. Chuỗi kỷ lục thắng trận đầu của Diệp Tu gây áp lực rất lớn lên đối thủ, nhưng nếu chiến thắng đã trở thành thông lệ, thì áp lực này lại đổ ngược lên hắn. Một khi thông lệ bị phá, cả chiến đội Hưng Hân đều sẽ chịu ảnh hưởng. Vì thế, Diệp Tu có nhiệm vụ phải duy trì chuỗi kỷ lục.

Nhiều người cho rằng, vậy thì đừng lên trận đầu là được. Không đánh sẽ không thua, không thua không mất kỷ lục, Hưng Hân chẳng phải lo lắng gì nữa.

Nhưng đó chỉ là tự lừa dối bản thân.

Khi thông lệ mang tên chuỗi kỷ lục thắng của Diệp Tu đã in sâu vào tâm trí mọi người, đột ngột thay đổi sẽ làm người ta cảm thấy bạn nhùn. Cho dù bạn có giải thích bằng chiến thuật, bằng logic, cũng rất khó xóa nhòa cảm giác đã có.

Người ngoài cuộc nghĩ thế nào cũng được, nhưng nếu các tuyển thủ Hưng Hân cũng nghĩ vậy, gây ảnh hưởng tâm lý thì khác gì hậu quả khi kỷ lục bị phá? So qua so lại, thôi cứ lên đánh trận đầu, ít nhất còn khả năng thắng.

Điều mà Hàn Văn Thanh tin tưởng, là Diệp Tu có cái dũng để gánh trên vai áp lực này.

Anh đã đúng.

Các tuyển thủ không rời mắt khỏi sân khấu, nhìn thấy thành viên hai đội đang chuẩn bị xuống sân, chỉ mình Diệp Tu bước tới phía trước.

"Ai lên chịu chết?" Hắn cất tiếng hỏi Luân Hồi.

Tướng tiên phong Hưng Hân vẫn là hắn.

Rào rào!

Tiếng vỗ tay vang lên.

Fan Hưng Hân tháp tùng chiến đội viễn chinh đến tòa thành tử thần đang vì chiến đội của mình, đội trưởng của mình mà ra sức vỗ tay.

Biết rõ núi có hổ, vẫn nhằm hổ mà đi. Chỉ riêng lòng can đảm ấy đã đủ ca ngợi.

"Tiền bối gian xảo quá!" Ngờ đâu, phía Luân Hồi có người điềm tĩnh mỉm cười.

"Chuỗi thắng càng dài, duy trì càng khó, mà càng khó thì phe mình càng tăng sĩ khí, đối thủ càng mất tinh thần. Có thể nói là tỉ lệ thuận. Nhưng cũng vì độ khó ấy, ai cũng chuẩn bị tinh thần kỷ lục sẽ bị phá bất cứ lúc nào. Nếu ngày đó tới, tôi nghĩ các anh không sốc lắm đâu." Đội phó Giang Ba Đào của Luân Hồi lên tiếng, "Con dao hai lưỡi này đã dần dần cùn đi ở phía các anh, phía chúng tôi thì càng lúc càng bén. Tiền bối quả thật rất biết mài dao giũa kiếm!"

"Cậu cũng nhìn ra cả rồi mà!" Diệp Tu mỉm cười trả lời.

"Tôi còn nhìn ra, phần lưỡi dao hướng về phía chúng tôi thực tế cũng không bén như tưởng tượng. Kỷ lục thắng chỉ là số liệu thống kê, năm trận hay mười trận liên tiếp, thậm chí một trăm trận, cũng không hề ảnh hưởng cục diện sau đó. Như tung tiền xu vậy, lần đầu ra mặt hình thì người ta thường nghĩ lần sau sẽ ra mặt chữ, nhưng kỳ thực tỉ lệ của từng mặt cho mỗi lần đều là 50%. Khả năng ra mười lần mặt hình liên tục cũng ngang với khả năng năm lần hình năm lần chữ mà thôi."

"Quả là một bài toán phức tạp, cậu đừng vội kết luận thế chứ! Lát nữa ghé qua, anh bảo sinh viên ưu tú bên đội anh tính giúp cậu nhé. Còn bây giờ, có phải sẵn sàng chịu chết rồi không?" Diệp Tu nói.

"Không không, không phải tôi." Giang Ba Đào cười, lùi về sau hai bước.

Cùng lúc, màn hình điện tử bắt đầu nhảy tên cặp đấu. Trên sân, tuyển thủ xuất chiến trận đầu cho Luân Hồi đã tách đội bước ra.

Wow!

Khắp khán đài ồ lên.

Chu Trạch Khải!

Là Chu Trạch Khải! Bất ngờ thay, tướng tiên phong cho lôi đài Luân Hồi lại là Chu Trạch Khải, át chủ bài chiến đội, cao thủ số một Vinh Quang hiện tại.

"Ồ..." Diệp Tu cũng phải ngạc nhiên. Hắn liếc nhìn Giang Ba Đào, cười: "Các cậu đâu kém phần gian xảo?"

"Như nhau, như nhau cả thôi." Giang Ba Đào vẫn giữ nụ cười trên môi.

Rõ ràng Giang Ba Đào đã vạch trần trick tâm lý ẩn giấu dưới kỷ lục thắng của Diệp Tu, nhưng Luân Hồi lại không tránh né cái hố này. Họ còn phái tướng mạnh nhất quân mình lên tiếp chiến, không khác gì các đội muốn dập tắt sĩ khí Hưng Hân trước đó.

Trên thực tế, biết rõ trò lừa của Hưng Hân mà vẫn chọn cách đối diện, Luân Hồi đang chơi trick tâm lý cao hơn một bậc. Họ dùng lòng tự tin mạnh mẽ của mình để tạo áp lực cho Hưng Hân. Lòng tự tin này đến từ chức đương kim vô địch, từ thành tích cao vời vợi suốt cả vòng bảng, từ hai lần đánh bại đối thủ 2 - 0 trong tứ kết và bán kết, từ trận thắng phủ đầu Hưng Hân ở hiệp một chung kết.

Luân Hồi rất biết lợi dụng ưu thế và con điểm dẫn trước của mình. Không chỉ là một chiến đội với trình kỹ thuật cao, họ còn rất có cái đầu.

Giang Ba Đào ư?

Diệp Tu khẽ cười. Đối thủ trước mặt là Chu Trạch Khải, nhưng ánh mắt hắn lại hướng về phía Giang Ba Đào.

"Đúng là hậu sinh khả úy." Diệp Tu nói.

"Cảm ơn lời khen." Giang Ba Đào khiêm tốn cười.

"Vậy anh có trách nhiệm và nghĩa vụ cho các cậu thấy, tiền bối đáng sợ chỗ nào!" Diệp Tu nói.

Giang Ba Đào chỉ cười không đáp, vì dù sao tướng tiên phong cũng chẳng phải hắn.

"Tiểu Chu, nhớ đừng bất cẩn." Diệp Tu nói với Chu Trạch Khải.

"Không đâu." Chu Trạch Khải lắc đầu, quay đi vào phòng thi đấu Luân Hồi.

"Tiền bối cố lên nhé!" Giang Ba Đào hướng phía Diệp Tu, hô to.

Diệp Tu ngước nhìn màn hình lớn, tỏ vẻ hài lòng gật đầu: "Kế tiếp là cậu! Đội hình này rất hợp ý anh."

"Tiền bối cứ tập trung sức, thắng được trận đầu rồi tính tiếp!" Giang Ba Đào nói.

"Yên tâm, chờ anh."

Đây là câu dành cho đối thủ sao? Trọng tài trợn mắt nhìn Diệp Tu vào phòng đấu Hưng Hân trong lúc các tuyển thủ khác xuống sân.

Trận lôi đài đầu tiên của hiệp hai chung kết: Hưng Hân · Diệp Tu vs Luân Hồi · Chu Trạch Khải.

Một của quá khứ, một của hiện tại, hai tuyển thủ mang danh hiệu người đứng đầu Vinh Quang sắp chạm trán nhau trong trận. Trận đấu đêm nay, vừa mở màn đã gay cấn tột độ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.