Quýt Không Ngọt

Chương 47: 47: “thiên Môn”




Thời gian, dần trôi qua đã hai tháng. Uyển nhi công lược Thập tứ bằng đồ ăn.thì độ hào cảm cũng chỉ lên tới 35%. Thập tứ cũng chịu nói nhiều hơn, thấy cô cầm đồ ăn cũng chủ động ngồi cạnh cô mà ăn rồi.

Uyển nhi, ngồi trước gương ngắm dung nhan của mình, tự luyến...

. Ừm đúng là mỹ nhan thịnh thế, ta cảm thấy ta không nên yêu đương với nam nhân. Yêu chính gương mặt của ta là đủ rồi... Uyển nhi cứ ngồi soi gương cả ngày.

[[ Hệ thống. Ta nói tiểu tỷ tỷ nghe. Tỷ đừng có mà soi gương cả ngày. Tỷ nên nghiên cứu cốt truyện đi... Ta cảm thấy thương cho cái gương kia ]]

" Uyển nhi nhăn nhó: Ngươi câm đi cho ta. Ta đẹp là lỗi Của ta à.

" làm gì phải lỗi Của ta"

" Lăn đi cho ta"

[[ Hệ thống kẹp chặt cái đuôi nhỏ của mình trốn đi ]]

- -----Cô nằm nghiên cứu cốt truyện. Nhớ tới ngày hôm nay là ngày nam chủ được nữ chính cứu giúp. Mà thập tứ đã ở bên ta rồi nha. Chắc chắn sẽ không để cho việc đó xảy ra...... Hắn là của ta nha... Nữ chính ngươi dám tranh phong.

" Cô nhẹ giọng gọi: Thập tứ

"thân ảnh thập tứ hiện ra. Cung kính trả lời "

" Quận Chúa. Có gì sai bảo:

" Ta đói.... "

Chưa kịp nói xong. Thân ảnh của thập tứ biến mất. Uyển nhi suy nghĩ.. Tên này có phải là Thế tử của Tần Quốc hay không... Sao lại đần độn đầu gỗ vậy...... Có hay không nhầm nam chính rồi..

" Ừ chắc chắn là nhầm rồi. Tác giả đâu ra đây.... Đền nam chính cho lão nương "

" Ài.... Cô bớt réo ta đi... Ta đang nhịn đói để xây dựng hình tượng nam chính... Cô diễn theo kịch bản đii. Đừng gọi ta "

Một canh giờ sau. Thập nhất xuất hiện bên cạnh Uyển nhi. Đưa ra hai bao giấy giầu.

- Một là bánh màn thầu, Của Hỉ Lai Phúc.

- Một gói nữa là, Mứt Đông cô. Là vật tiến cống mới có được.... Mà trong phủ. Làm gì có mứt này......

Thấy đồ ăn.... Hai mắt cô sáng tỏ hơn bình thường. Cô càng ngạc nhiên hơn. Còn có mứt nha.... Là mứt được tiến cống đó...

" ài tên đầu gỗ này lại đi trộm đi"

Thập tứ. Mứt này ở đâu mà có?

- Thập tứ đơ mặt trả lời: phủ thái tử

- - Ngươi lại đi trộm?

- - Là Là ta mượn...... Tạm không phải trộm

- "Ngươi mượn. Vậy ta ăn rồi... Lấy gì ngươi đem trả"

Vừa nói cô vừa tủm tỉm cười. Tên đại đầu gỗ này quả thật đáng yêu mà. Trộm cho ta ăn. Ta thích, ta phải sủng nha.

- -Thập tứ cứng họng. Không trả lời được. Chết chân đứng tại chỗ.

Uyển nhi, bóc bao mứt ra. Đứng dậy về phía thập tứ. Tiến lại gần anh.... Áp sát gương mặt non mềm sát cánh mũi anh, hương sen thoang thoảng khiến Anh dạo dực, hai bên tai anh đỏ hồng... Né tránh đi gương măt cô đang ép sát.

Uyển nhi, lại phát hiện ra. Cư nhiên cái đầu gỗ này, lại là một đại nam nhân tiểu thẹn thùng nha. Khiến cô càng muốn trêu Ghẹo.

Cô kẹp một viên mứt. Cho vào miệng của mình. Rồi lại lấy một viên khác cho vào miệng của thập tứ.

- -Thập tứ, đối với đồ ăn thì thập phần yêu thích. Nên không ngần ngại mà chậm rãi nhai nhai. Hương vị mứt ngọt ngào lan tỏa khắp miệng. Phụ trợ theo mùi sen của cô thoang thoảng. Làm cho thập tứ mất đi tự nhiên.... Không còn lạnh lùng cao lãnh như ban đầu nữa.

( Ting. Độ hào cảm của nam chủ là 50% thỉnh tiểu tỷ tỷ cố gắng.)

Ăn uống nó đủ. Trong lòng Uyển nhi Vẫn không yên tâm về thập tứ. Rất lo lắng nam chính và nữ chính gặp nhau. Vì vậy Uyển nhi quyết Định thức đêm... Rồi luyện lại Cửu Âm chân kinh....

Uyển nhi. Trong phong lo lắng. Rồi lại luyện bí tịch cho tới khi bầu trời đã về khuya.. Bỗng cô nghe thấy tiếng động. Đang tiến vào khuê phòng của cô, còn mang theo mùi máu nhàn nhạt.

Cô rất chi là bình tĩnh. Nhanh chóng lên giường giả ngủ. Thì cánh cửa xổ mở raa. Thoáng theo gió đưa vào có mùi máu tươi phản phất. Một thân ảnh, vận bộ dạ hành

Lao vào trong phòng cô rồi ngất lịm. Kèm theo tiếng động không hề nhỏ.

#Thị thư giật mình. Sợ rằng tiểu thư nhà mình có chuyện, đành đánh tiếng.

- -Tiểu thư. Người có làm sao không. Trong đó xảy ra chuyện gì.

"Uyển nhi khéo léo trả lời. Không có gì. Là có chuột thôi... Là một con chuột rất to. Nó đã đi rồi, không có chuyện gì nữa em ngủ đi

Thị thư, yên lòng đi ngủ.

Cô tới lại gần người đang ngất kia. Lật người lại thì phát hiện ra. Là thập tứ nha. À phải rồi, hôm nay thập tứ đi ám sát tên hoàng đế mà.

Cũng may không vào khuê phòng Của nữ chính. Mà vào phong lão nương nha. Thật

không uổng phí ta hao tâm cho ngươi ăn ngon.

[[ Tiểu tỷ tỷ vận số tốt nha. Nam chính tự hiến thân cho tiểu tỷ tỷ rồi. Tỷ còn ngại gì mà không ăn? ]]

" Hệ thống nhà ngươi. Có phải bị hỏng não rồi không. Hắn sắp chết rồi, ta phải ănn làm sao"

[[ "A" Là ta sai sót. Xin lỗi tiểu tỷ tỷ. Theo như ta biết hắn không sống được lâu nữa.... Hắn mà chết coi như tiểu tỷ tỷ thất bại nha..... ]]

- ---" Uyển nhi, biết hệ thống đang muốn hố cô. Nên giả vờ

" Ồh hắn chết thì kệ hắn.... Liên quan gì tới ta.

[[ À hắn chết. Nghiệm vụ thất bại thì tiểu tỷ tỷ bị trừ 2000đ tích Lũy nha. Sẳn đây hệ thống có bán " hồi hoàn đan" bán rẻ cho tỷ tỷ 50đ thôi]]

" Đồ hổn đản. Ta biết ngươi đang chơi lão nương mà"

.[[ cuối cùng tiểu tỷ tỷ, đã đổi từ chữi ta. Tốt có tiến bộ. Vậy tỷ có mua không? ]]

" Uyên Nhi Nghiến răng:

"MUA MUAAAAAAAA"

( đan được đã được chuyển tới cho tỷ)

- Uyển nhi lấy từ hư không.RA đan dược. Bóp nát cho vào miệng của Thập tứ, rồi đút ít nước. Mắt thấy mất máu quá nhiều. Uyển nhi lôi cái đại nam nhân cao to, vất vả lắm mới tha lên giường được. Băng bó cầm máu tử tế. Rồi cô. Cũng chìm vào giấc ngủ, vì cô có hẹn đánh cờ cùng Chu Công nha.

Qua một đêm.. Cô dậy trước. Vẫn chưa thấy thập tứ tỉnh.

" Lẽ nào. Hệ thống chết tiệt kia lại bán thuốc giả"

- " Lão nương là bị trừ điểm thật nha. Lại bán thuốc giả cho lão nương. "

#Uyển nhi đang định phát tiết.

[[ Tiểu tỷ tỷ, đừng sinh khí. Thuốc là hàng sin, thuốc thât nha. Là do tên kiA bị thương quá nặng đi. Tiểu tỷ tỷ còn chăm sóc mạnh tay với hắn.. Nên không tỉnh sớm được]]

- Ta có chăm hắn mạnh tay sao?

- Có sao?

- đừng nói bậy. Lão nương không có làm. Mang bằng chứng ra đây.

[[ nếu tiểu tỷ tỷ không phiền. Thì hệ thống ta có lòng tốt "Replay " lại cho tỷ tỷ ]]

Uyển nhi:........

[[ hệ thống.... Một lần trong đời ta được vùng lên ]]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.