Quyền Thần Tái Thế

Chương 189: Lệ Rơi Lặng Lẽ Dạ Thêm Sầu 2




Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Buổi tối chín giờ, Giang Tỉnh Tỉnh vừa kết thúc cảnh diễn cuối cùng, đến phòng thay quần áo thay trang phục thường ngày, đứng trước kính, tẩy trang xong liền ra khỏi phim trường.

Vài cung nữ vội đuổi theo cô.

“Tỉnh Tỉnh à, người đàn ông hôm nay đến thăm cô, là thân thích của cô sao?”

Giang Tỉnh Tỉnh nghe vậy thì cả kinh, sợ bị lộ nên nhanh nhảu đáp lại: “Ừm, anh ấy là...”

“Là anh cô sao?”

“Cũng không nghe nói cô có người anh đẹp trai vậy nha.”

Đẹp trai? Anh không hề lộ mặt, mấy cô gái này thấy anh đẹp trai ở chỗ nào chứ?

Quả nhiên, trời sinh phụ nữ có con mắt tinh tường với trai đẹp.

“Tỉnh Tỉnh, trước kia là chúng tôi không tốt, nói bậy rất nhiều về cô, chúng tôi xin lỗi cô.”

“Đúng vậy, Tỉnh Tỉnh, cô đại nhân đừng chấp nhặt với tiểu nhân, đừng để trong lòng.”

“Ừm... Hôm nào có thể gọi anh cô ra cùng ăn một bữa cơm không, mọi người làm quen nhau.”

Giang Tỉnh Tỉnh không chút suy nghĩ, mở miệng từ chối: “Không được.”

“Vì sao?”

“Làm gì mà nhỏ mọn thế?”

“Bởi vì...” Cô ngẫm nghĩ: “Anh ấy là bạn trai tôi.”

“Bạn trai!” Mấy cô gái kia hô lên: “Cô có bạn trai từ khi nào, không thể tin nổi!” Ngụ ý là, người phụ nữ như cô, vậy mà cũng có thể có được người bạn trai đẹp như vậy.

Từ ánh mắt của mấy cô gái đó, Giang Tỉnh Tỉnh đã nhìn ra được sự khinh thường.

Mấy cô gái đó vẫn khinh thường cô như cũ, cảm thấy cô xấu, bây giờ có thể đánh vào mặt đám cung nữ này, Giang Tỉnh Tỉnh cảm thấy vô cùng sảng khoái.

“Quen nhau một thời gian rồi.”

“Vậy sao cô không cho chúng tôi biết!”

“Đúng thế, thật là nhỏ mọn, còn giấu diếm, sợ chúng tôi cướp bạn trai của cô sao?”

Nội tâm Giang Tỉnh Tỉnh muốn nói, mấy cô có muốn cũng không có bản lĩnh đó.

Tống Tiêu Tiêu vốn luôn đối nghịch với Giang Tỉnh Tỉnh, giờ phút này đang ngồi ngây ra một bên không nói gì, cô ta ỷ vào mình có vài phần nhan sắc, đã từng đóng vài vai phụ nên vẫn luôn làm chị lớn dẫn đầu đám cung nữ. Mà giờ này khắc này, Giang Tỉnh Tỉnh trở thành tiêu điểm của mọi người, trong lòng cô ta rất không vui vẻ.

Lại có một cô gái hỏi: “Nhưng mà Tỉnh Tỉnh à, bạn trai cô đẹp thế, cô theo đuổi thế nào!”

“Đúng đúng, mau truyền đạt kinh nghiệm đi.”

Tống Tiêu Tiêu cười lạnh: “Không chừng là trao thân bao nhiêu lần, người ta mới bằng lòng nhận lời.”

Giang Tỉnh Tỉnh liếc mắt nhìn cô ta, nhẹ nhàng thong dong nói: “Anh ấy theo đuổi tôi, tôi còn đang quan sát.”

Lời này vừa nói ra, mấy cung nữ nhìn nhau, liên tục cảm thấy không thể tưởng tượng được, trên đời thật sự có người đàn ông thích loại phụ nữ bị phá tướng trên mặt này?

Nhưng từ hành động quan tâm hôm nay của người đàn ông kia, đúng là rất thân mật.

Tống Tiêu Tiêu nghe được thì nghiến răng nghiến lợi, nói: “Thời đại này, đẹp thì có ích gì, đẹp có thể làm cơm ăn sao? Nhìn cái dáng vẻ bủn xỉn kia, đang làm gì nghề gì, chắc cũng không được mấy đồng.”

Đúng là hôm nay người đàn ông kia ăn mặc rất giản dị.

Giang Tỉnh Tỉnh nói: “Ừm, đúng là chẳng ra gì, tài sản trong nhà cũng khoảng vài chục tỷ thôi, nhưng vừa bị đuổi ra khỏi nhà, giờ không có chỗ đặt chân, đang còn dính ở nhà tôi đấy.”

Lời này khiến mấy cô gái hít vào một hơi khí lạnh, cho dù là thật hay giả, tài sản mấy chục tỷ cũng đã đủ để mấy cô kinh sợ.

Giang Tỉnh Tỉnh cũng không biết rốt cuộc Thương Giới có bao nhiêu tiền, cô tùy tiện bịa chuyện thôi, thâu nhân bất thâu trận [1], người ta đã vả vào mặt mình rồi, ai quan tâm thật hay giả, chuyện gì rồi cũng qua nhanh thôi, vui vẻ là quan trọng nhất.

[1] Thâu nhân bất thâu trận: câu đầy đủ là Thâu nhân bất thâu trận, thâu trận ngạt khan diện, là một câu nói phổ biến ở Đài Loan, có nghĩa là phải cố gắng hết sức, không thể để người ta khinh thường. Dùng để cổ vũ cho chính mình.

“Tôi đi trước, anh ấy còn đang chờ tôi về ăn cơm.” Giang Tỉnh Tỉnh nhẹ nhàng bước đi, để lại một đám phụ nữ đang ghen ghét, căm ghét nhìn bóng dáng cô.

...

“Tôi về rồi.”

Giang Tỉnh Tỉnh bước không ngừng, chạy như bay lên sân thượng, tâm tình vô cùng tốt. Vốn tưởng là có thể thấy người đàn ông gợi cảm không thích mặc áo nào đó đang ở ban công ngắm cảnh đêm hút thuốc, không ngờ sân thượng trống không, sô pha và chiếc bàn cũng không thấy.

“Anh Thương, tôi về rồi, có mang theo Lou mei [2] cho anh, đêm nay có thể cùng anh uống một ly đó.”

[2] Lou mei: là tên tiếng Quảng Đông được đặt cho các món ăn chế biến bằng cách om trong một loại nước sốt được gọi là sốt Lou. Lou mei có thể được làm từ thịt, nội tạng và các bộ phận khác. Các loại phổ biến nhất là thịt bò, thịt lợn, vịt và gà.

Cửa bị đẩy ra, trong nhà tối tăm, cô mở đèn tường, chỉ thấy sô pha, bàn ghế đã về lại chỗ. Hình như bàn trà còn được lau chùi, sáng bóng hẳn lên, đồ đạc trong nhà được sắp xếp, bày biện chỉnh tề, quần áo và áo hai dây cô ném lung tung cũng được xếp gọn gàng đặt ở mép giường.

Giang Tỉnh Tỉnh:...

Đi rồi sao?

Những chuyện xảy ra trong hai ngày nay, tựa như một giấc mơ kích thích mà mê hoặc, còn bây giờ, như vừa tỉnh khỏi giấc mơ, vậy mà cô lại ngây ra một lúc lâu vẫn chưa thể phục hồi tinh thần lại.

Trong lòng đột nhiên cảm thấy mất mát, nghèn nghẹn, không thể đẩy xuống, cũng thể đẩy lên, chèn ép khiến ngực cô khó chịu.

Cô đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, một ngọn gió mát lạnh lướt qua mặt cô.

Phía nam nhiều núi, ban đêm nhiều mưa, ngoài cửa sổ bắt đầu đổ mưa nhỏ tí tách, cả thành phố vốn rực rỡ nay lại chìm trong màn mưa.

Trong thoáng chốc, cô hoài nghi hai ngày nay không tồn tại, nếu là mơ, nhất định cũng là một giấc mơ đẹp.

Cô một mình cô độc đã lâu, người đàn ông này đột nhiên xông vào cuộc sống của cô, quấy rầy tiết tấu sinh hoạt của cô, cũng khiến cuộc sống của cô náo nhiệt hơn nhiều.

Không ngờ vừa mới nếm được hương vị vui sướng, lại sắp phải mất đi?

Thật là ngắn ngủi.

Sau khi buồn bã, Giang Tỉnh Tỉnh bắt đầu lo lắng, hôm nay anh mạo hiểm chuồn ra, có thể bị người ta phát hiện không, hiện tại trên mạng đâu cũng là “lệnh truy nã” anh, cảnh sát cũng đang tìm anh.

Liệu anh có bị người anh đáng sợ kia bắt về nhốt lại không?

Nghĩ đến đây, Giang Tỉnh Tỉnh bắt đầu sốt ruột, ngồi trên sô pha suy tư một lát rồi đứng lên, cầm túi xách muốn ra ngoài tìm.

Nhưng trời đất bao la, cô đi đâu để tìm anh?

Ngay lúc Giang Tỉnh Tỉnh đứng ngồi không yên, đột nhiên nghe ngoài cửa vang lên tiếng bước chân chậm chạp quen thuộc.

Giang Tỉnh Tỉnh vội vàng đến cạnh cửa, mở cửa ra.

Thương Giới mặc chiếc áo phông lúc sáng, đầu ngón tay thon dài cong lại giữa không trung, đang muốn gõ cửa, đột nhiên cửa lại mở ra, người phụ nữ bên trong đang mở to mắt nhìn anh chằm chằm.

Anh từ từ đẩy kẹo mút trong miệng từ bên trái sang bên phải, miệng nổi lên một cục tròn.

“Làm gì đấy!”

Cục đá treo lơ lửng trong lòng Giang Tỉnh Tỉnh rơi xuống đất thật mạnh, anh đã về, cô không biết nên khóc hay nên cười, chỉ ngơ ngẩn, sững sờ đứng yên.

Thương Giới lấy kẹo mút trong miệng ra, liếm liếm: “Nhìn tôi làm gì thế?”

“Anh đi đâu vậy?”

Anh tự mình vào nhà, quơ cái túi trong tay: “Kiếm chút tiền, mua vài chai rượu, vài bao thuốc, còn mua vài thứ cho cô.”

Giang Tỉnh Tỉnh không quan tâm đến cái túi, cô đóng cửa rồi hỏi: “Vậy anh đem sô pha và bàn vào nhà làm gì?”

Cô còn tưởng anh đã đi rồi.

Thương Giới lơ đang nhìn ngoài cửa sổ: “Không phải trời mưa sao, cô thích thì tôi lại đem ra là được.”

Lúc này Giang Tỉnh Tỉnh mới nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống sô pha, bắt đầu lục lọi cái bao, tránh để anh nhìn ra cảm xúc của mình.

Thương Giới ngồi xuống bên cạnh cô, giúp cô lấy đồ trong bao ra.

“Vài chai bia, còn có một ít đồ nhắm, tối nay chúng ta có thể làm một ly.”

Giang Tỉnh Tỉnh mím môi cười, nhưng nụ cười cũng chỉ trong giây lát.

“Trùng hợp quá, tôi cũng mua đồ nhắm đó.” Cô nói.

“Vậy thì tốt.”

“Anh còn mua gì nữa thế?” Cô cười hỏi, cho tay vào, lấy ra một lọ kem dưỡng trắng da, cô kêu lên: “Oa!”

Thương Giới liếm kẹo mút, thong dong nói: “Kêu gì chứ.”

Giang Tỉnh Tỉnh đổ hết mọi thứ trong cái túi ra, là một bộ sản phẩm dưỡng da, quả nhiên là nhãn hiệu nổi tiếng, cô chưa từng dùng thử, có hạ quyết tâm thế nào cũng không nỡ mua.

Giang Tỉnh Tỉnh nhìn mấy thứ trên bàn, tò mò hỏi: “Anh lấy tiền đâu ra thế?”

Thương Giới lơ đãng nói: “Tôi bán bộ tây trang kia.”

Lúc này Giang Tỉnh Tỉnh mới phát hiện, bộ tây trang Armani được cô ủi thẳng thớm treo trên tường, đã không thấy bóng dáng.

Dù bần cùng như cô cũng biết bộ tây trang kia có giá trị xa xỉ.

Cô tò mò hỏi: “Anh bán được bao nhiêu?”

“Bán với 1% giá gốc, bốn ngàn tệ (~13M).”

Giang Tỉnh Tỉnh:???

Cô đếm trên đầu ngón tay một lúc lâu mới đổi ra được, bộ tây trang này giá đến bốn trăm nghìn (~1,3 tỷ VND = 600.000$)!

Một bộ tây trang giá bốn trăm nghìn, anh chỉ bán được bốn ngàn tệ.

Giang Tỉnh Tỉnh cảm thấy tim mình đang nhỏ máu, cô che ngực, hận rèn sắt không thành thép nhìn Thương Giới: “Anh bán cho ai?”

Có thể chuộc lại không, đồ bốn trăm nghìn không thể bán rẻ đến mức này được!

“Bán qua mạng, tôi không lộ diện, an toàn.”

Thấy sắc mặt Giang Tỉnh Tỉnh lúc trắng lúc xanh, Thương Giới không chút để ý nói: “Có gì mà tiếc, tôi vốn không thích mặc loại tây trang cứng nhắc này, với lại, dù sao đấy cũng là của anh tôi.”

Giang Tỉnh Tỉnh lén chửi thầm, câu cuối cùng mới là trọng điểm, là của anh trai nên anh hoàn toàn không thấy tiếc đúng không.

Bốn ngàn tệ, đối với Giang Tỉnh Tỉnh mà nói cũng không phải con số nhỏ, chỉ là so với bốn trăm nghìn tệ, cô vẫn cảm thấy trái tim đang nhỏ máu, dứt khoát hỏi: “Còn thừa bao nhiêu?”

Thương Giới sờ túi quần, lấy ra mấy tờ tiền mặt trăm nguyên nhăn nhúm đưa cho Giang Tỉnh Tỉnh, vẫn là mấy tờ hôm nay cô đưa cho anh.

“Chỉ như vậy?”

“Chỉ một bộ mỹ phẩm dưỡng da đã đi ba ngàn rồi, còn lại tôi mua bia và thuốc hết.”

Giang Tỉnh Tỉnh:…

Đúng là không biết tiếc tiền!

Nhưng mà bình tĩnh lại, nhìn bộ mỹ phẩm dưỡng da cao cấp trên bàn, trong lòng cô không khỏi cảm thấy cảm động, người đàn ông này không dùng một phân tiền cô đưa, tặng cho cô món quà đắt giá như vậy, dù là thế nào thì cô cũng không có cách gì để trách anh.

Người ta tốt với cô, cho dù là với phương thức gì thì cũng nên biết ơn. Trên đời này, người tốt với cô không nhiều lắm, ai cô cũng quý trọng.

Thương Giới không chú ý đến cảm xúc của Giang Tỉnh Tỉnh đang thay đổi, anh đứng lên hoạt động cánh tay, phát ra âm thanh răng rắc của xương cốt: “Người đàn ông của cô đi tắm đây.”

“Khoan đã, chờ một chút.” Giang Tỉnh Tỉnh lấy một bộ đồ ngủ của nam vừa mua ra: “Anh mặc cái này đi, đừng ở trần nữa, sắp vào thu rồi, thời tiết cũng lạnh.”

Thương Giới nhướng mày, nhìn bộ đồ ngủ của nam sạch sẽ màu xám nhạt.

Còn một thời gian nữa mới vào thu.

Người phụ nữ này muốn sống cùng anh sao...

Thấy Thương Giới im lặng không nói, Giang Tỉnh Tỉnh đưa đồ ngủ cho anh, xoay người muốn đi, Thương Giới đột nhiên giữ tay cô lại.

Cánh tay tinh tế, làn da mềm mại.

Giang Tỉnh Tỉnh khó hiểu: “Làm gì đó?”

Khóe môi Thương Giới nhếch lên, đôi môi mỏng mở ra, trực tiếp nhét kẹo mút vào miệng cô…

“Tôi đánh dấu cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.