Quyến Rũ Thiên Tử

Chương 22




Thẩm Tây Lăng cùng Nghê Văn Bái bưng món ăn lên bàn, Triển Hiểu An thấy mẹ bưng món ăn tới, liền kéo ghế bên cạnh ra, vỗ vỗ,ý bảo Thẩm Tây Lăng ngồi bên cạnh bé.

Nghê Văn Bái nhìn thấy hành động của cháu gái, lập tức bất bình, “An An có mẹ liền quên bà nội rồi, lần sau bà nội cũng quên cháu, không mua socola cho cháu nữa.”

Triển Hiểu An nhìn bà nội một lát, nhảy xuống đem một cái ghế khác kéo ra, “Mời bà nội ngồi ạ.”

Nghê Văn Bái nhẹ nhàng vuốt má cô cháu gái, lại ôm cô bé về ghế ngồi, “An An thật biết nghe lời.”

Tất cả mọi người đến bàn ăn, bắt đầu ăn cơm.

Thẩm Tây Lăng gắp thức ăn ăn cơm, vẻ mặt rất bình thường, nhưng sẽ chú ý Triển Hiểu An, phát hiện con gái muốn ăn cái gì thì gắp ,không đến lúc đó lại không gắp được, lập tức sẽ gắp vào trong bát Triển Hiểu An. Triển Hiểu An cười híp mắt tiếp tục ăn cơm, nhưng phát hiện thức ăn trong bát như xếp thành núi nhỏ vậy, bé không thích ăn nhiều như vậy, nhưng là mẹ gắp, vì vậy muốn mẹ vui, quyết định ăn cho hết.

Triển Dịch Minh liếc nhìn động tác của Thẩm Tây Lăng, không lên tiếng, cho dù cô làm chuyện anh phải làm.

Triển Khải Hạo cùng Nghê Văn Bái liếc nhau một cái, cũng hiện ánh mắt bất đắc dĩ, con trai con dâu nhìn qua không có gì, nhưng một chút trao đổi cũng không có, người lớn tuổi, rất nhiều thứ vẫn có thể nhìn ra. Nghê Văn Bái đã ám chỉ qua cho con dâu của bà rồi, cũng không biết cô nghĩ thế nào.

Triển Khải Hạo thấy đôi vợ chồng nhỏ kia hình như không có ý định đánh vỡ bầu không khí kì quái này, vì vậy mở miệng cười, “Tây Lăng, bố cùng Dịch Minh đều là nhờ thành quả của con, bình thường mẹ con thế nào cũng không chịu vào bếp, nếu như không phải là con, bố cùng Dịch Minh còn không biết đến bao giờ mới được nếm tay nghề của mẹ đây.”

Thẩm Tây Lăng cười cười, đang chuẩn bị nói chuyện, Triển Hiểu An ăn một miếng cơm ngẩng đầu lên, “Còn có con, con cũng được nhờ vào thành quả của mẹ.”

Cô bé vừa dứt lời, mọi người trên bàn cơm không nhịn được cười lên. Cô bé không biết bọn họ cười cái gì, mình đâu có nói sai cái gì, vì vậy nhìn mẹ chằm chằm. Thẩm Tây Lăng cũng cười cười, sau đó dùng giấy ăn lau khóe miệng dính hạt cơm của Triển Hiểu An.

Bởi vì khúc nhạc đệm này, không khí trên bàn ăn có vẻ dung hợp khác thường.

Triển Khại Hảo nhìn con dâu của mình, hết sức tự nhiên hỏi, “Nghe Dịch Minh nói, con bây giờ đang làm công việc phiên dịch viên đúng không.”

Thẩm Tây Lăng không rõ chân tướng, cũng không biết đối phương nói chuyện này là có nguyên nhân gì, theo bản năng gật đầu một cái.

Triển Khải Hạo không hỏi cô là có thích ứng được với công việc bây giờ hay không, ngược lại nhìn chằm chằm vào con trai, “Dịch Minh, trước con không phải đang thiếu một người làm về phương diện này sao? Trước người dùng không tiện lợi, hơn nữa hay có sai lầm, bây giờ Tây Lăng trở lại, cũng có thể giúp đỡ con.” Cũng không đợi Thẩm Tây Lăng nghĩ ra cớ gì, bắt đầu chặn con đường của cô, “Hơn nữa Tây Lăng mới trở về nước không được bao lâu, còn nhiều thứ chưa quen, ở bên cạnh con cũng có thể học thêm chút, nhất định trợ giúp được với công việc sau này của con bé, dù sao ở bên ngoài một mình không dễ dàng.”

Thẩm Tây Lăng để đũa xuống, nhìn ông, không biết vì sao ông nói lên đề nghị như vậy, nhưng vẫn nhắm mắt mở miệng, “Con bây giờ thích ứng tốt với công việc bây giờ, với phần công tác này rất hài lòng. Cám ơn bố quan tâm, cũng biết bố vì tốt cho con, nhưng hiện tại con rất thích công việc này, nếu như chưa bị sa thải thì không bỏ được.”

Triển Khải Hạo với Nghê Văn Bái làm sao lại không biết tâm tư của cô chứ, Nghê Văn Bái gắp rau vào trong bát cô, “Ăn nhiều một chút, nhìn con bây giờ đi, càng ngày càng gầy. Biết chúng ta quan tâm con là tốt rồi, ý của bố con chính là hi vọng vợ chồng các con làm chung một chỗ, có nhiều thời gian chung đụng với nhau, con đi ra ngoài nhiều năm như vậy, đối với thói quen của nhau khó tránh khỏi không hiểu rõ lắm, làm chung một chỗ cũng để cho các con hiểu rõ nhau hơn, cũng giúp cho gia đình này. Giữa vợ chồng, cũng có thể trợ giúp nhiều một chút.”

Nghê Văn Bái nói trực tiếp như vậy, ngược lại làm cho người ta không biết làm như thế nào cho phải, một khi nói xong không được, chính là không quan tâm tới cái nhà này, không coi hai người già ở trong mắt, quyết giữ ý mình.

Triển Dịch Minh để đũa xuống, tựa như đã ăn no xong, sau đó cầm giấy ăn chùi miệng, lúc này mới cười nhìn bố mình, “Trí nhớ của bố hình như không bằng trước kia rồi, trước con nói là đang thiếu người phiên dịch tiếng Nhật mà, cô ấy sao?”. Triển Dịch Minh quét mắt nhìn Thẩm Tây Lăng, “Cô ấy học tiếng Pháp, ở nước Pháp lâu như vậy, một chữ tiếng Nhật cũng không biết. Nếu như đến công ty làm, chỉ thêm phiền thôi.”

Trong ánh mắt của anh để lộ một tia ghét bỏ, Nghê Văn Bái trợn mắt nhìn con trai mình một cái, cũng biết lời nói kia chỉ là viện cớ, nhưng con trai mình lại phá hỏng nó.

Triển Hiểu An rất nỗ lực ăn hết thức ăn trong bát, cuối cùng ăn xong, thỏa mãn nhìn bố, “Bố, con sẽ đi học tiếng Nhật, sau đó tới giúp bố, bảo đảm là không thấy phiền đâu.”

Âm thanh ngây thơ, lại nói ra lời nói bảo đảm, khiến không khí lại nhẹ nhàng.

Thẩm Tây Lăng xoa đầu con gái, con bé thật là một vị cứu tinh.

Triển Hiểu An sợ Thẩm Tây Lăng gắp thêm thức ăn ình, đẩy bát của mình ra xa chút, Thẩm Tây Lăng nhìn thấy động tác của bé, “An An nên uống thêm chút canh đã.”

Cái này vẫn có thể tiếp nhận, Triển Hiểu An lại chậm rãi dẩy bát tới đây.

Thẩm Tây Lăng cầm cái muỗng, múc canh cho con gái.

Triển HIểu An giống như muốn hoàn thành nhiệm vụ, một ngụm uống cạn.

Nghê Văn Bái nhìn Thẩm Tây Lăng một chút, “Con ăn ít quá, người không thoải mái sao?”

Thẩm Tây Lăng lập tức lắc đầu, cũng ăn, “Mẹ làm món ăn ngon như vậy, ăn nhiều hơn một chút mới không làm mình thất vọng.”

“Cảm thấy món ăn ngon thì ở lại thêm vài ngày đi, ngày ngày mẹ làm cho con.”

Triển Khải Hạo lập tức tiếp lời, “Vậy thì tốt quá, chúng ta đều có lộc ăn.”

Thẩm Tây Lăng không khỏi có chút khâm phục với ông, ăn ý như vậy, đối phương nói gì, lập tức biết tiếp lời.

Cô liếc nhìn Triển Dịch Minh, phát hiện anh không có ý định mở miệng, không biết là đã nghe thấy chưa hay gì, cô mím môi một cái, cũng không thể do cô cự tuyệt.

Vì vậy thôi.

Muốn ở lại biệt thự nhà họ Triển, không thể tự nhiên tùy ý giống như ở “Tây Minh Cư” được, hai người không thể nào cứ một người ngủ phòng ngủ còn người kia ngủ phòng khách, điều này làm Thẩm Tây Lăng không thoải mái lắm, nhưng lại không trách được ai.

Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Tây Lăng lôi kéo Triển Hiểu An, tắm cho cô bé.

Nhưng tắm được một nửa, Triển Dịch Minh đi vào. Cô bé nhìn thấy bố, lập tức mở miệng, “Bố cũng tắm cho con đi, các bạn học đều nói các bạn ý đều được bố mẹ tắm cho.”

Con gái đã yêu cầu, người làm bố cũng sẽ không cự tuyệt. Triển Dịch Mịch vén ống tay áo lên,cũng đứng ở trước bồn tắm, tắm cho cô bé.

Thẩm Tây Lăng cảm thấy có thể học thêm một chút nhờ động tác của Triển Dịch Minh, cô tắm cho con gái có phần chưa nắm bắt được mấu chốt lắm, nhưng động tác của Triển Dịch Minh thì trôi chảy hơn, với lại hình như rất có trình tự. Điều này làm cho cô thấy hơi áy náy, người đàn ông này bất kể phương diện khác như thế nào, ít nhất chăm sóc An An nhiều năm như vậy, anh đã đạt tiêu chuẩn, nuôi con gái rất khá, cũng dạy bảo rất tốt.

Tắm rửa xong, Triển Dịch Minh lau người cho An An, Thẩm Tây Lăng thì lấy quần áo mặc cho Triển Hiểu An.

Thẩm Tây Lăng ôm Triển Hiểu An lên giường, Triển Hiểu An lăn mấy vòng liền, cười ra tiếng, “Thật tốt thật tốt, hôm nay được ngủ cạnh bố mẹ.”

Thẩm Tây Lăng khẽ thở dài, không mở miệng.

Triển Hiểu An mặc kệ, tiếp tục ở trên giường lăn lộn, cũng muốn đắp chăn lên giường mình. Cô bé rất sớm ngủ một mình, cũng không có cảm giác khác thường, bởi vì bé nghe người khác nói con gái nên ngủ cùng con gái, bố là con trai, nhưng bây giờ có mẹ, mẹ cũng là con gái, bé có thể ngủ cùng mẹ.

Nhưng hình như mẹ không có ý định ngủ cùng bé, buồn bực.

Lúc ngủ, Triển Hiểu An nằm ở giữa, Thẩm Tây Lăng và Triển Dịch Minh chia ra ngủ hai bên bé.

Thẩm Tây Lăng nhìn chằm chằm Triển Dịch Minh chuẩn bị lên giường, trong lòng có cảm giác không rõ ràng là bài xích hay là khẩn trương, chỉ có thể cuốn rúc mình vào trong chăn.

Khác với tâm tình lo lắng bất ổn của Thẩm Tây Lăng, hình như Triển Dịch Minh rất hăng hái, còn có thể cầm điều khiển xem ti vi. Cô nhìn phim truyền hình trên tivi, từ lúc nào àm người đàn ông này thích xem cái loại phim này nhỉ?

Triển Hiểu An nhìn trần nhà, sau đó nhìn Thẩm Tây Lăng một chút, sau lại nhìn Triển Dịch Minh một chút, sau lại rất thương cảm nhìn mẹ, “Mẹ, con muốn đổi vị trí với mẹ.”

Thẩm Tây Lăng mở to hai mắt, “Tại sao?”

“Con sợ nóng.”

Theo như phương pháp ngủ trước, Triển Hiểu An nằm ở giữa, giống như con đường ranh giới, bây giờ con đường ranh giới muốn dời đi.

“Nhưng An An ngủ ở bên ngoài có đá chăn không?”

“Con không biết, nhưng con ngủ rất ngoan.” Lần này Triển Hiểu An mặc kệ mẹ có đồng ý hay không, trực tiếp bò sang bên kia, phải ngủ bên ngoài.

Thẩm Tây Lăng nhìn con gái mình chằm chằm, cũng không biết nên nói cái gì.

Triển Dịch Minh hình như nhìn đủ rồi, tắt tivi đi, thuận tay tắt đi đèn bàn, gian phòng tối om. Hình như Triển Hiểu An ngủ rất tốt, nằm xuống mấy phút là ngủ được, căn bản ôm cánh tay của Thẩm Tây Lăng cũng không buông ra.

Thẩm Tây Lăng có thể nghe thấy tiếng hô hấp của người đàn ông bên cạnh, từng phát từng phát, trong đêm đen nhắc nhở sự hiện hữu của anh.

Cô siết chặt tay mình, vừa buông ra, nhưng vẫn không ngủ được.

Đột nhiên, cô nghe thấy một tiếng cười, đánh vỡ tiếng hô hấp lẫn nhau trong đêm yên tĩnh, giống như đang giễu cợt tâm tình của cô lúc này, còn có động tác luống cuống của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.