Quyến Rũ Thiên Tử

Chương 17




Con người rốt cuộc có thể đồng thời yêu hai người được không? Trong một thời gian rất dài, vấn đề này là một đề tài hấp dẫn. Trong đó có một cách lý giải là, nếu như bạn yêu một người khác, đó chính là không yêu người thứ nhất, bởi vì nếu như bạn yêu người thứ nhất, cũng sẽ không yêu người thứ hai. Cách lý giải này, theo phương diện của mỗi người mà nói thì có chút buồn cười, nếu không làm sao sẽ xuất hiện kiệt tác “hoa hồng trắng cùng hoa hồng đỏ”. Mỗi người đều có chút nào đấy yêu cả tính cách và ưu điểm, khi đặt chút tính cách và ưu điểm phân tán lên hai người, vì vậy liền có cách nói đồng thời yêu hai người. Dĩ nhiên, đối với những người có chủ nghĩa tình yêu tuyệt đối, chỉ chịu thừa nhận bạn chỉ có thể yêu một người, đối với một người khác như thế chỉ là thích, tuyệt đối không thể coi người thứ hai là yêu,giống như nếu coi người thứ hai gọi là yêu, vậy thì tình yêu chính là một loại quyến rũ.

Thẩm Tây Lăng từ trong mơ tỉnh lại, ngơ ngác nhìn trần nhà. Đêm đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào phương hướng thẳng. Cũng không mơ ác mộng, chỉ là nhớ tới những kỉ niệm xưa. Nhưng vấn đề là ở, bên trong xuất hiện rất nhiều người, rõ ràng cô căn bản không nghĩ tới bọn họ, bọn họ cố tình xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Con người rốt tuộc có thể yêu hai người đồng thời hay không. Đề tài này, lúc đang học đại học thì trong phòng đã từng có một cuộc thảo luận kịch liệt, mọi người phát biểu ý kiến của mình, cuối cùng “Bàn về ưu điểm” của Hướng Tri Dao đã thuyết phục mọi người. Hướng Tri Dao trong trí nhớ của cô, vĩnh viễn đều lý trí như vậy, cũng luôn có suy nghĩ riêng biệt của chính mình như thế.

Cô đã lâu không nghĩ tới Hướng Tri Dao, dạo này lại thường xuyên nhớ tới cái tên này, từ lúc bắt đầu thấy trên tờ báo.

Hướng Tri Dao sau khi tốt nghiệp đại học liền tiến vào làng giải trí, trở thành một ca sĩ khá nổi tiếng, vô số người hâm mộ. Qua báo chí, trên mạng cũng ghi nhiều hoạt động của Hướng Tri Dao, cũng được nhận nhiều quảng cáo, “Trung Nghệ” năm nay là trọng tâm chính, dựa vào sức ảnh hưởng của sản phẩm mới nhất trong thị trường trang sức.

“Trung Nghệ” trong giới đá quý thì ở thành phố Tích Xuyên này không ai là không biết, chính là nhờ chồng cô Triển Dịch Minh một tay đưa lên huy hoàng, buồn cười đây chính là thời điểm huy hoàng nhất của Triển Dịch Minh, thì là thời điểm gian nan nhất của nhà họ Thẩm bọn họ. Xem đi, lúc bạn khóc, nhất định sẽ có người cười, lúc bạn gặp xui xẻo, nhất định sẽ có người vì trúng độc đắc mà hưng phấn khác thường, ai có thể ảnh hưởng bao nhiêu tới người khác.

Không thể không nói, truyền thông đưa tin về Hướng Tri Dao thì đồng thời cũng tìm tin về chuyện tình của cô. Thậm chí còn tìm được chuyện mấy năm trước, ví dụ như biết được chuyện tình rối rắm không muốn ai biết của Hướng Tri Dao và Triển Dịch Minh. Những điều này, đều ở đây nhắc nhở cho Thẩm Tây Lăng một sự thật, Hướng Tri Dao là mối tình đầu của Triển Dịch Minh.

Thẩm Tây Lăng quên mất mình ngủ lại thế nào, tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng rồi. Nhanh chóng bò dậy, sau khi mặc quần áo tử tế mới phát hiện, hôm nay là chủ nhật, không cần đi làm. Suy nghĩ này khiến cô nhụt chí, rồi lại nhận được tin nhắn muốn họp mặt bạn học thì tâm tình thay đổi.

Hội bạn trung học, tin nhắn gửi đi hết sức bất ngờ, còn cố ý nhạo báng những bạn này mà lộ mặt ra, những bạn nghèo chỉ biết hâm mộ tuyệt đối không ghen tị, thuận tiện cũng cám ơn các bạn vì trước kia việc mình đã đắc tội giải quyết xong mà không bị giết.

Thẩm Tây Lăng nhìn tin nhắn này nhiều lần, mới nhớ tới, lúc mình đi công tác thì gặp được một bạn học, vì vậy đưa số điện thoại cho nhau. Nếu không theo lý thuyết sẽ không có ai biết số của cô, cũng coi như là duyên phận đi, trong cuộc sống có một lúc không chú ý thì sẽ có việc gì đấy xen vào để thúc đẩy phát triển về sau.

Cô đi xuống tầng, phát hiện Triển Dịch Minh và Triển Hiểu An đã sớm ngồi trên ghế sofa phòng khách chơi cái gì. Hai người chơi hết sức ăn ý, vui vẻ hòa thuận.

Thẩm Tây Lăng đứng trên bậc thang, nhìn bức tranh này cách đó không xa. Bọn họ hạnh phúc như vậy, vậy có phải từ mặt bên cạnh chứng minh phải không, coi như không có cô cũng không sao, bọn họ cũng sẽ rất tốt. Cô không phải là nhân tố trong gia đình mà thiếu cô thì không thể được. Suy nghĩ này rất nguy hiểm, nhưng cô không khống chế được.

Cô lại tiếp tục đi xuống.

Triển Hiểu An nhìn thấy cô, cười với cô, “Cuối cùng mẹ cũng dậy rồi.”

Lời này khiến Thẩm Tây Lăng nhìn xuống thời gian trên điện thoại di động, cũng không gọi là muộn, “Ừ, An An nhà chúng ta dậy thật là sớm.”

Triển Hiểu An mở to hai mắt, nhìn Thẩm Tây Lăng, sau lấy ra một bộ quần áo cho Thẩm Tây Lăng, “Mẹ cũng thay đi, như vậy người khác nhìn qua là biết chúng ta là người một nhà.”

Thẩm Tây Lăng lúc này mới phát hiện ra, đồng nhất đối với phụ nữ thế nhưng mặc vào là quần áo cho bố mẹ và con. Tầm mắt của Thẩm Tây Lăng cũng rơi trên người Triển Dịch Minh, ngược lại anh rất tự nhiên, không có gì không ổn, cũng không giống như bị ép mặc vào.

Người đàn ông như anh, lại nguyện ý mặc loại quần áo này, khiến cô có chút không ngờ tới.

Lắc đầu một cái, “Hôm nay mẹ có thể không mặc được không?” giọng có chút lấy lòng.

Triển Hiểu An sững sờ liếc nhìn cô, lại quay đầu đi nhìn bố mình.

Triển Dịch Minh cũng nhìn cô.

“Hôm nay mẹ có chuyện khác rồi.” Cô xem ra, đây đúng là có sự sắp xếp giữa bố và con gái, hơn nữa định an bài cô tiến vào.

Triển Dịch Minh nhìn thẳng cô, “Anh nhớ hôm nay em không cần đi làm.”

“Tôi có chuyện khác.” Cô muốn nói là làm thêm giờ…. Lấy cớ, nhưng lại không muốn nói dối, đây thật là một khuyết điểm, người không thể nói dối sẽ mất đi rất nhiều, ít nhất nhiều khi ra vẻ cực ngốc.

Triển Dịch Minh vẫn nhìn cô, vẻ mặt trực tiếp biểu lộ tâm tình anh rất tệ, “Chuyện gì quan trọng đến mức mà ngay cả gia đình của mình cũng để qua một bên.”

Cô cắn môi, cũng không mở miệng, nhưng bộ dạng cố chấp thế hiện cô tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, cô đã quyết định muốn đi làm chuyện quan trọng, về phần người khác muốn nói cái gì cũng không sao cả.

Hai người ai cũng không động đậy, ai cũng không mở miệng nói chuyện.

Triển Hiểu An nhìn Thẩm Tây Lăng một chút, lại nhìn Triển Dịch Minh một chút, hình như đang luống cuống.

Thẩm Tây Lăng kiên trì, tự nhiên lại hiệu quả, dù sao cũng không ai dám trói cô lại. Vì vậy Triển Hiểu An cùng Triển Dịch Minh đi ra ngoài, vốn kế hoạch là gia đình một nhà 3 người cùng nhau đi ra ngoài chơi. Triển Hiểu An hết sức vui vẻ, nhất định mọi người phải mặc giống nhau, bởi vì bé thấy mọi người đều mặc như vậy, nhìn một cái cũng biết là người một nhà.

Mặc dù Thẩm Tây Lăng không đi khiến Triển Hiểu An có chút thất vọng, nhưng đứa bé vẫn còn nhỏ, sau khi ra ngoài thì bao lâu sau tất cả suy nghĩ đặt lên việc chơi.

Triển Dịch Minh đưa Triển Hiểu An tới vườn bách thảo, dọc trên đường đi có không ít người nhìn bọn họ, vừa nhìn còn không ngừng đánh giá. Một đôi tình nhân nhỏ nhìn thấy bọn họ, nữ sinh đánh vào bả vai nam sinh kia, “Anh còn không chịu mặc áo đôi với em, anh xem người ta đẹp trai hơn anh nhiều, cũng mặc loại quần áo này, người ta thế nào không có ghét vì mất thể diện kia?”

Nam sinh lập tức mở miệng, “Nếu em sinh con cho anh, anh cũng nguyện ý mặc.”

Lời này của nam sinh khiến nữ sinh đỏ mặt, lại tay trong tay đằm thắm.

Triển Hiểu An rất chú ý, thấy cái gì cũng tò mò, thích hỏi câu tại sao, lặp lại nhiều lần, hơn nữa nhất định phải để Triển Dịch Minh trả lời. Triển Dịch Minh cũng không biết rõ lắm, đối với phương diện này cũng không học nhiều, chỉ có thể vừa nói lung tung vừa thông suốt, cuối cùng Triển Hiểu An cái nghe hiểu cái nghe không hiểu. Nghĩ tới việc mình là con gái thì phải giả bộ nghe hiểu, không khỏi âm thầm lắc đầu.

Cô bé rất hào hứng, trái nhảy phải nhảy, Triển Dịch Minh chỉ đành phải đi sau bé, sợ bé ngã.

Chơi được một lúc, Triển Dịch Minh liền nghe điện thoại.

Cô bé đứng ở một bên chờ Triển Dịch Minh nói chuyện điện thoại xong, sau cô bé muốn bố dẫn cô bé đi ăn cây kem rất dài, các bạn nhỏ ở đây đều ăn thế, nhìn ăn thật ngon, bé cũng muốn.

Cuối cùng Triển Dịch Minh cũng cúp điện thoại.

“Là mẹ sao?” Triển Hiểu An nháy mắt, miệng còn hếch lên, “Sao không để con nói chuyện với mẹ?”

Triển Dịch Minh lấy tay vuốt đầu cô bé, “Không phải mẹ.” Nhìn sắc mặt của Triển Hiểu An rồi mở miệng, “Có một cô muốn tới đây chơi cùng với An An, An An thấy được không?”

Cô bé có chút không hiểu, nhưng không phản bác.

Triển Hiểu An vẫn được ăn kem Tâm Nghi, nhưng sau khi ăn xong bé đang do dự có ăn thêm cái nữa không thì cô ấy tới, dung mạo của cô ấy rất đẹp, vì vậy bé cũng có cảm tình với cô.

Hàn Vũ Sắt đi tới chỗ Triển Dịch Minh, gần đây công việc của cô có chút bận, thời gian của 2 người cũng khác nhau, bọn họ đã lâu rồi không gặp nhau. Nói trên phương diện thời gian mà nói thì cũng không lâu lắm, nhưng cô lại cảm giác là rất lâu, không thấy người đàn ông này, cô cảm thấy lo lắng rằng mình sẽ không cách nào kiềm chế được nỗi nhớ nhưng.

Vì vậy Triển Dịch Minh nói anh đang ở đây, lập tức bỏ lại chuyện đang làm.

Cô luôn cho rằng Triển Dịch Minh có một đứa con gái, nhưng không biết là cố ý hay vô ý, cô cũng chưa từng thấy qua. Cô và Triển Dịch Minh ở chung một chỗ thì anh cũng không nói tới con gái anh. Vì vậy cô có chút không hiểu, anh yêu con gái hay là không quá yêu.

Hàn Vũ Sắt đi đằng sau, cô rất tò mò về Triển Hiểu An.

Triển Hiểu An cười với Hàn Vũ Sắt, “Cháu chào cô ạ.”

Hàn Vũ Sắt nhìn Triển Dịch Minh một chút, sau đố ngồi chổm xuống sờ đầu của Triển Hiểu An, “An An thật đáng yêu.”

Triển Hiểu An nhìn Hàn Vũ Sắt, “Cháu giống mẹ cháu, tất nhiên là đáng yêu rồi.”

Trên mặt Hàn Vũ Sắt lướt qua vẻ lúng túng, thu tay lại.

Sau đó Triển Dịch Minh cùng Hàn Vũ Sắt trò chuyện câu được câu không, nhưng phần lớn vẫn lấy Triển Hiểu An làm chủ, cô bé muốn đi đâu, hai người liền đưa đi.

Hàn Vũ Sắt đi cùng được một lúc, mới phát hiện Triển Dịch minh mặc quần áo gia đình, cảm giác có chút quái dị, cô vẫn cho rằng anh sẽ không mặc loại quần áo này. Lại nhìn Triển Hiểu An một chút, đột nhiên cảm thấy, bất kể mẹ đẻ đúa bé này là ai, làm bố sẽ yêu, dù sao cũng là con mình. Suy nghĩ như vậy dâng lên, Hàn Vũ Sắt liền chủ động lấy lòng Triển Hiểu An, cùng cô bé nói chuyện đủ các loại đề tài.

Triển Hiểu An chơi được một lúc cũng mệt, làm nũng với Triển Dịch Minh, “Bố, con muốn uống nước.”

Triển Dịch Minh vừa nghe, lập tức tìm kiếm cửa hàng, thuận tiện bảo Hàn Vũ Sắt đưa An An ra dưới cây, hôm nay ánh mặt trời khá chói chang.

Hàn Vũ Sắt đưa Triển Hiểu An tới dưới một thân cây, cô nhìn chằm chằm đứa bé này, lại xoay người nhìn người đàn ông đang đi kia, thậm chí có một loại ảo giác, thật giống như bọn họ là người một nhà, cảm giác này càng mãnh liệt, cô như thấy được tương lai của mình, trở thành vợ người đàn ông này.

Hàn Vũ Sắt vuốt đầu Triển Hiểu An, giọng nói rất dịu dàng, “An An, cô hỏi cháu một câu, được không?”

Triển Hiểu An ngẩng đầu nhìn cô, dùng sức gật đầu một cái.

“Cô làm mẹ An An, được không?” Cô có tự tin rằng sẽ đối tốt với đứa bé này, cũng tự tin gánh vác trách nhiệm gia đình.

Triển Hiểu An cau mày, “Nhưng cháu đã có mẹ rồi.”

Mẹ chỉ cần một là đủ rồi, nhiều liền mất đi ý nghĩa của mẹ, cũng mất đi ý vị người thân độc nhất vô nhị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.