Quyến Rũ Thiên Tử

Chương 13




Thẩm Tây Lăng ở trong tình trạng làm việc không ngừng, thậm chí có một lỗi nhỏ, cô sửa rồi mà vẫn bị sai, đồng nghiệp ân cần hỏi cô là đã xảy ra chuyện gì phải không, cô cũng chỉ lắc đầu, tiếp tục sửa lỗi. Tình trạng này không chỉ xuất hiện trong công việc, cô lấy một chén nước cũng bị bỏng, dù không nghiêm trọng lắm.

Cô bắt đầu mê mang, mình trở lại thành phố này, rốt cuộc vì cái gì? Muốn nhìn một chút, người thân của cô có thể vì cô không ở đây mà thay đổi hay không? Ai rời đi ai cũng không sống được sao?

Đi làm lúc rảnh rỗi, Hạ Ngôn gọi điện thoại, bảo cô về nhà nhiều một chút, dù sao đó cũng là nhà cô, cô cũng gật đầu liên tục. Cô có người nhà, có chồng, có con, nhưng vẫn nhẹ nhàng, giống như thành phố này không có người nào có thể khiến cô cảm thấy yên lòng được, để cho cô thấy an toàn, cô như một người lưu lạc, cố chấp muốn tìm một chỗ tốt nhất để tránh bão, nhưng vẫn chưa tìm được.

Đi đến một quán ăn trưa gần công ty thì gặp phải bạn học cùng trung học, lúc học trung học thì quan hệ của họ tạm được, dù sao tính cách, gia thế cũng không khác biệt lắm, cũng có tiếng nói chung. Đối phương hỏi cô dạo này sống thế nào, cũng chủ động nói tới cuộc sống của mình, gặp được Thẩm Tây Lăng là lộ vẻ hiểu nhau không cần nói, nói chồng cô ấy với chồng Thẩm Tây Lăng là một cặp đức hạnh(theo nghĩa xấu), chỉ biết ăn chơi rượu chè, đối với loại đàn ông này, nếu như bạn cứ so đo, nhất định sẽ để ình tức chết, dứt khoát ai đi đường nấy, không ảnh hưởng lẫn nhau, mình sống vui vẻ, cũng không để cho bố mẹ mình lo lắng, vẹn toàn đôi bên.

Thẩm Tây Lăng vừa ăn cơm, vừa nghe, cũng không muốn chen vào nói, cho đến khi đối phương nói một câu, “Tớ còn rất hâm mộ cậu.”

Thẩm Tây Lăng dùng khăn giấy lau miệng, lúc này mới giương mắt lên, “Tại sao?”. Gia thế và tướng mạo của đối phương cũng khá, hoàn toàn không cần phải hâm mộ mình, dù hôn nhân của các cô nhìn qua cũng giống nhau, nghĩ tới đây không khỏi cười khổ.

“Ít nhất cậu có một người bạn tri kỉ, bây giờ mới phát hiện ra có bạn tri kỉ thật là tốt, ai…..”

Đối phương chủ động mời khách, Thẩm Tây Lăng cũng không thể từ chối. Đã rất lâu rồi, không có ai nhắc cô từng có một bạn tri kỉ, một người có thể tâm sự, núp trong cùng một cái chăn lặng lẽ nói chuyện về ngoại hình các học sinh nam, trong lớp học sinh nam đối với mình cũng không tốt lắm, nhưng những chuyện nhỏ bí ẩn cũng nguyện ý chia sẻ với đối phương, sẽ không lo lắng cô ấy có một ngày sẽ bán đứng mình, tin tưởng cô ấy như cô ấy tin mình.

Vài chuyện trong mấy ngày, cũng khiến tâm tình cô đi xuống, nhất là nghe được tên của Hướng Tri Dao, lại khiến lòng cô khẽ chua xót.

Cô vẫn nhớ, lúc học cấp 3, có một cô gái khiến toàn trường điên cuồng, một cử động có thể biến thành tiêu điểm của mọi người, luôn luôn độc lập, luôn làm theo ý mình. Ngay lúc biết Hướng Tri Dao là nữ thần trong lòng các nam sinh, đồng dạng cũng là loại người Thẩm Tây Lăng hâm mộ nhất, vĩnh viễn vì mình mà sống, không thèm để ý tới ánh mắt của người khác chút nào.

Hướng Tri Dao sẽ đi một đôi giầy tinh xảo đứng ở sân tập thể dục, móng tay tinh xảo, bông tai mắt sáng, ngay cả tóc cũng là nhuộm. Chỉ cần có cô đứng ở đâu đấy, nhất định sẽ khiến người ta chú ý tới, khuôn mặt xinh đẹp cộng thêm việc ăn mặc nổi bật, trở thành nữ sinh được bình luận nhiều nhất ở trường.

Mà cô nữ sinh đó lại là bạn tốt nhất của Thẩm Tây Lăng, cô biết tính của Hướng Tri Dao là thế, cũng không phải cố ý đi hấp dẫn ánh mắt của người khác, thậm chí ánh mắt của người khác thế nào cô cũng không để ý.

Đã rất lâu, cô đã không nghĩ tới người bạn tốt này, kể cả kỷ niệm cũng được cất giữ. Cô cũng không quan tâm tới tin của Hướng Tri Dao, giống như người này chưa từng bước vào cuộc đời của cô, rốt cuộc là thời gian quá mức vô tình hay là người đã thay đổi quá nhiều đây.

Trong ký ức, ngay cả mình cũng đơn thuần tới cực điểm, chẳng biết tại sao, cô lại nhớ tới lúc tìm một chỗ để khóc lớn, khóc thút thít mãnh liệt, không có một chút đè nén.

Lời thề, “Cả đời anh chỉ yêu một mình em, nguyện sống với em tới đầu bạc răng long.” Là lời thề ngây thơ nhất, luôn nhắc nhở chúng ta rơi xuống, từ từ già đi như thế nào.

Tới lúc tan làm, Thẩm Tây Lăng cảm giác như mình bị nhốt vào nhà tù vậy, rốt cuộc có được tự do, cho dù cô không phải là một người tốt đi đến nơi, sau khi tan làm thì cuộc sống không có bất kì sự sắp xếp nào, nhưng vẫn suy nghĩ muốn tìm một chỗ, ổn định tâm tình không bất thường hôm nay.

Nhưng hình như trời cao đặc biệt thích cùng cô đối chọi.

Mới đi ra khỏi công ty được mấy bước, đã nhìn thấy một chiếc xe đứng ở trước công ty. Giờ phút này, người đàn ông trong xe hạ cửa kính xe xuống, nở nụ cười hướng cô. Cô mấp máy môi, có lẽ đối với người đàn ông này luôn luôn có thành kiến, vì vậy nụ cười của anh khiến cô nghĩ đến hai từ “Dối trá.”

Sợ bị đồng nghiệp khác bắt gặp, cũng sợ xe của anh đứng ở chỗ này tạo ra nhiều rắc rối hơn, vì vậy bước nhanh tới, mở cửa xe, ngồi xuống.

Triển Dịch Minh vẫn nhìn cô, không biết có phải sự phối hợp của cô khiến anh thấy kinh ngạc, dù sao vẫn nhìn cô, cũng không nói gì, không lái xe đi. Thẩm Tây Lăng nhịn một lát, sau đó mở cửa xe, đi ra ngoài, lại kéo cửa xe ra ngồi chỗ cạnh tài xế, ngồi xuống, thực hiện xong, Triển Dịch Minh mới chậm rãi lái xe rời đi.

“Anh lại muốn làm cái gì?” Cô nói chậm rãi, không chuẩn bị gây gổ, ít nhất bạn học cùng trung học của cô nói rất đúng, cuộc sống ai đi đường nấy, không cần vượt qua ranh giới gì, như vậy là tốt với tất cả mọi người.

Triển Dịch Minh liếc nhìn cô một cái, “Đến nhắc nhở em còn có nhà, có chồng có con.” Dừng một chút, quan sát vẻ mặt của cô, “Em chẳng lẽ quên mất rồi sao? Coi như quên chúng ta không có quan hệ, anh có thể đến nhắc nhở em.”

Anh vẫn cười, hoàn toàn không có mặt lạnh tỏ rõ tâm tình anh không tốt như đêm hôm đó. Nhưng so sánh ra, cô càng không thích bộ mặt của anh như bây giờ, để cho cô không cách nào phán đoán lời nói của anh có thực giả hay không, cũng không nhìn thấu được rốt cuộc tâm tình anh tốt hay cực xấu mà biến cô thành đồ chơi.

Nhưng anh nhắc tới con gái thì cũng khiến toàn thân cô cứng lại một chút.

Con gái cô, sinh ra nhỏ như vậy, bởi vì đau đớn, đôi mắt cô đẫm lệ mông lung nhìn con mình, làm thế nào cũng không thấy rõ. Đó là miếng thịt từ trên người cô rơi xuống, đau là cô, nhưng cô lại ném đi dễ dàng như vậy, nói đi là đi, chưa trở về một lần.

Thậm chí mấy đêm liền, cô không dám nhìn mặt của An An, chuyện gì cũng quăng cho bảo mẫu, cô không quản không hỏi. Mà Triển Dịch Minh thấy bộ dạng cô như vậy, liền bắt đầu cãi nhau ầm ĩ, mắng cô uổng làm mẹ. Cô nghe được Triển Dịch Minh nói mình như vậy, nhưng lại cảm thấy anh nói đúng, cô quả thật không phải một người mẹ tốt, cũng không xứng làm mẹ.

Khi đó cô có một người bạn học đại học, gọi điện thoại nói chuyện với cô. Nữ sinh đó kết hôn được hơn một năm, lúc đó mang thai, nhưng vào lúc này phát hiện chồng mình ngoại tình. Chồng của cô ấy tỏ thái độ rõ ràng, anh ta sẽ không chia tay với người tình, cũng không cắt đứt quan hệ, cô sống thì sống, không sinh con cũng không quan tâm, muốn ly hôn cũng được, không ly hôn cũng được.

Thẩm Tây Lăng nghe được hết sức tức giận, bảo bạn học lúc đó thừa dịp mới mang thai được mấy tháng liền phá thai rồi rời khỏi người đàn ông kia đi, nhưng cô ấy lại khóc nói không làm được, cô ấy không nỡ bỏ con mình, không bỏ được, vì vậy nhất định phải sinh nó ra.

Thẩm Tây Lăng yên lặng nghe, trong đầu chỉ có ba chữ: Không bỏ được, không bỏ được…..

Cô không muốn có một ngày ba chữ này lại xuất hiện với cô, cô sợ nhìn con mình lớn lên từng ngày, gọi cô là mẹ, ngủ với cô, cầm bàn tay bé nhỏ của con mà dắt đi. Cô sợ xuất hiện bức tranh này, tất cả bọn họ đều là liều thuốc phiện, sẽ khiến bạn nghiện, sẽ không nỡ bỏ, không thể để xuống được.

Nhưng cuộc hôn nhân của cô đã có trăm ngàn vết thương, tha thứ cho sự ích kỉ của cô, không muốn đứa bé này ràng buộc cô cả đời, không muốn có một ngày cô quyết định rời đi, lại phát hiện ra mình không bỏ được.

Cô cũng không nguyện ý sinh ra một sinh mạng vô tội như vậy, giống như là nghi thức hoàn thành cuộc hôn nhân này. Nhưng khi nhà họ Triển có bất mãn với cô, bảo cô tình mẹ cũng không có, cô muốn ra nước ngoài thì lập tức bị bác bỏ, nhất là nhà họ Triển không biết từ nơi nào biết được cô có một người bạn trai đã yêu lâu năm rồi, càng không chấp nhận cô xuất ngoại. Lúc đó cô rất kiên trì muốn xuất ngoại, thái độ cứng rắn muốn rời đi, Triển Khải Hạo cùng Nghê Văn Bái cũng thỏa hiệp, sinh cốt nhục của nhà họ Triển rồi sẽ cho phép cô xuất ngoại, nếu không không bàn nữa.

Phụ nữ đều làm bằng nước, có khuyết điểm của mình, khuyết điểm lớn nhất chính là mềm lòng, nếu như sinh con ra, sẽ khiến người nhà cô càng tốn tâm tư hơn, cũng khiến con trai mình trưởng thành lên một chút. Lúc đấy Triển Khải Hạo cùng Nghê Văn Bái nghĩ rằng nếu Thẩm Tây Lăng sinh con, có lẽ cô sẽ không rời đi, nhưng không ngờ rằng cô vẫn kiên trì như thế, hơn nữa hành động quả quyết đến thế.

Thấy Thẩm Tây Lăng vẫn trầm mặc, Triển Dịch Minh cũng không tức giận, tiếp tục nói, “Ngày đó bố mẹ em nói chuyện với anh rất nhiều, anh đột nhiên cảm thấy đề nghị của bọn họ không tồi.”

“Bọn họ nói gì với anh?” Thẩm Tây Lăng bị hấp dẫn bởi nội dung câu nói của anh, nghiêng người nhìn anh.

“Bọn họ nói em mới về nước không được bao lâu, bảo có nhiều điểm em cần tha thứ cho anh, cũng nói tính cách của em, nên tha thứ cho em một chút. Dĩ nhiên nói nhiều nhất là anh là người đàn ông có gia đình, nên tốn chút thời gian dành tình cảm lên vợ mình.” Nói xong câu cuối cùng thì anh nhìn chằm chằm cô, ý vị ánh mắt không rõ.

Thẩm Tây Lăng lại cảm thấy có chút lạnh rồi, rất lạnh.

“Anh tin lời của bọn họ sao?” Âm điệu của cô có chút cao, chính cô cũng không phát hiện ra cô có chút kích động, giống như là đang sợ.

“Tại sao không tin?” Triển Dịch Minh nâng khóe miệng, “Anh rất tôn trọng với trưởng bối, đề nghị của bọn họ anh luôn thực hành, ví dụ như mấy năm trước ông nội bảo anh cưới em, anh cũng làm.”

“Anh không cần phải nói quang minh chính đại như thế, tôi biết rõ anh không có hứng thú gì với tôi, về sau chúng ta cứ theo làm theo phương thức sống trước kia…. “

Triển Dịch Minh ngắt lời cô, “Làm sao em biết anh không có hứng thú với em?” Tầm mắt anh nhanh chóng lướt qua mặt cô, “Dung mạo em không tệ, mặc dù không phải dạng anh thích.” Anh lại đưa tay ra, chạm vào ngực cô từ từ đi xuống, “Vóc người không tồi, đối với việc bồi dưỡng chuyện tình cảm, dĩ nhiên có thể suy tính.”

“Anh coi tôi là cái gì?” Trên mặt cô hiện rõ vẻ tức giận.

Ánh mắt của anh cùng động tác, như thấy được một người phụ nữ xa lạ, đối với cô còn cảm thấy rất hứng thú, vì vậy có vài phần thích thú.

“Một người phụ nữ.” Anh dùng tay chỉ vào, “Một.”

Thẩm Tây Lăng nghẹn đỏ mặt, cũng không thể phủ nhận với anh, cô cũng là một người phụ nữ không phải sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.