Quyến Rũ Người Đẹp

Chương 30: The Heirs 11




Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Hồng rời khỏi khách điếm, định tới nơi cất giấu bảo vật như Thiên Đế Nhẫn nói, lấy hết chúng ra để trợ giúp tu luyện.

Hai người họ di chuyển với tốc độ cực hạn, những võ giả trên đảo chỉ thấy hai đường kẻ đen lóe lên trên không trung rồi biến mất.

Đây là khi tốc độ đạt tới mức giới hạn nhất định sẽ có thể vạch đường trên không trung như vậy. Trong thế giới Phong Thần không gian rất kiên cố nên Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Hồng không làm vậy được. Nhưng giờ đã ra ngoài, những sự hạn chế đó không còn nữa, tốc độ của hai người Ninh Tiểu Xuyên tăng mạng, đương nhiên cũng làm được điều đó.

Theo Thiên Đế Nhẫn nói, nó giấu bảo vật dưới lòng đất một sơn cốc, muốn lấy dc nó thì bắt buộc phải đào đất lên.

- Ở ngay phía trước rồi. Hồi đó ta dùng rất nhiều Trận Phù Châu dùng một lần cấp chí tôn vương khí. Chỉ cần không ai tới đó thì chắc sẽ rất an toàn.

Thiên Đế Nhẫn nói.

Sắp lấy lại bảo vật năm xưa, Thiên Đế Nhẫn còn kích động hơn cả Ninh Tiểu Xuyên, vì nó sắp được trở về Táng Binh Đại Lục báo thù rồi...

Ninh Tiểu Xuyên thích phóng năng lượng tâm thần bắt đầu tìm nơi giáu báu vật của Thiên Đế Nhẫn.

Vì thời gian đã lâu, địa mạo xung quanh đây cũng thay đổi nên giờ Thiên Đế Nhẫn cũng không rõ vị trí chính xác nữa, chỉ đành dựa vào tâm thần của Ninh Tiểu Xuyên để tìm kiếm.

Ninh Tiểu Xuyên thích phóng tâm thân bao phủ phạm vi vài trăm vạn dặm bắt đầu kiểm tra.

Khoảng một khắc sau hắn phát hiện dưới lòng đất tại một nơi có dao động năng lượng. Hắn lập tức tới đó, Tiểu Hồng và Thiên Đế Nhẫn cũng nhanh chóng theo sau.

Ninh Tiểu Xuyên tới nơi đó mới phát hiện bảo vật giấu dưới lòng đất tới vài vạn dặm.

Ninh Tiểu Xuyên cầm Thiên Đế Nhẫn rồi thi triển thần thông – Diệt Thế Đao Đạo!

Ngay lập tức mặt đất bị hắn chém ra một đường rộng tới vài chục mét, bùn đất bay tung lên, từ dưới lòng đất chồi lên ngọn núi đất cao ngất.

- Đi thôi!

Ninh Tiểu Xuyên cầm Thiên Đế Nhẫn cùng Tiểu Hồng nhảy xuống đó.

Dưới lòng đấy không có lấy một tia sáng, nhưng với Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Hồng thì không thành vấn đề. Võ giả đạt tới Thiên Nhân Cảnh đã có thể quan sát được bất cứ việc gì trong phạm vi vạn dặm, cũng thấy rõ kiến đánh nhau cách đến nghìn dặm, căn bản không cần tới mắt. Với Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Hồng mà nói thì đương nhiên là vậy.

Ninh Tiểu Xuyên cùng Tiểu Hồng men theo khe hở đi xuống, rồi họ thấy một cái hỏa diệm thiết hạp khổng lồ.

Cái thiết hạp này cao tới hơn mười mét, toàn bộ được tạo từ huyền thiết đỏ rực, vô cùng kiên cố, tu vi dưới Chân Nhân Cảnh căn bản không mở ra nổi.

- Chính là cái hộp này, chỉ cần phá được trận pháp là sẽ có được thứ bên trong.

Thiên Đế Nhẫn kích động nói.

- Trận pháp? Hình như ở đây không có trận pháp!

Ninh Tiểu Xuyên nhíu mày nói. Vừa rồi hắn đã dùng tâm thần kiểm tra, ngoài việc thấy bên trong hỏa diệm huyền hạp có dao dấu vết của dao động năng lượng ra thì chẳng có thứ gì khác.

- Không có? Không thể nào!

Thiên Đế Nhẫn nghe Ninh Tiểu Xuyên nói thì giật mình, lập tức bay xung quanh hỏa diệm huyền hạp, thấy đúng là không có trận pháp thật.

- Sao lại thế? Lẽ nào có người đã tới đây phá trận pháp lấy bảo vật đi rồi?

Tiểu Hồng nói.

- Có thể. Chúng ta mở huyền hạp ra xem sao.

Ninh Tiểu Xuyên nói rồi, Thiên Đế Nhẫn lập tức tự động bay vào tay hắn.

Ninh Tiểu Xuyên nhắm vào huyền hạp thi triển Diệt Thế Đao Đạo, một đao chém vỡ hạp, một luồng xung động năng lượng từ bên trong tràn ra.

Thiên Đế Nhẫn vội vàng bay vào trong huyền hạp xem, phát hiện đồ bên trong biến mất rồi!

Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Hồng cũng theo vào, nhưng chẳng thấy một món bảo vật nào. Ninh Tiểu Xuyên cũng cảm thấy lạ, sao chẳng có bất cứ thứ gì vậy?

Nhưng Ninh Tiểu Xuyên cũng cảm thấy không gian bên trong lớn hơn nhìn bên ngoài nhiều, chỉ là không có thứ gì bên trong nên càng rộng hơn.

- Sao chẳng có thứ gì vậy?

Ninh Tiểu Xuyên nhìn Thiên Đế Nhẫn hỏi.

- Bị trộm hết rồi, chỉ có một món chí tôn khí không bị lấy. Ngay cả bình thần dịch và hai loại tài liệu tạo thứ thần khí cũng mất rồi.

Thiên Đế Nhẫn trở nên vô cùng phẫn nộ, nếu giờ kẻ kia ở trước mặt chắc chắn nó sẽ giết chết đối phương.

- Cái gì? Bị lấy hết rồi? Còn có một bình thần dịch và hai tài liệu tạo thứ thần khí?

Ninh Tiểu Xuyên chấn kinh khi nghe Thiên Đế Nhẫn nói. Nhớ lú trước mấy người Ninh Tiểu Xuyên liều sống liều chết ở tầng năm thế giới Phong Thần tìm thần dịch. Rất lâu mới tìm được hai giọt, vậy mà Thiên Đế Nhẫn có cả bình.

- Đương nhiên, đó là tâm huyết mấy trăm năm của ta ở Táng Binh Đại Lục mà lại! Ta nhất định phải tìm được kẻ nào dám lấy trộm của ta!

Thiên Đế Nhẫn phẫn nộ nói.

- Vậy chúng ta mang món chí tôn khí này đi rồi tìm xem rốt cuộc ai đã lấy trộm.

Ninh Tiểu Xuyên nói rồi họ đưa cả chí tôn khí và huyền hạp đi.

Ninh Tiểu Xuyên không khách khí chút nào với đồ của Thiên Đế Nhẫn, luyện hóa luôn hỏa diệm huyền hạp, sau khi luyện hóa hắn mới phát hiện nó là thứ khí cự cất trữ cấ[ chí tôn vương khí. Không gian bên trong rất rộng lớn, có thể chứa vài trăm vạn con Ma Huyết Hồng Kình.

Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Hồng trở về khách điếm, về phòng, Ninh Tiểu Xuyên bố trí trận pháp cách âm rồi lấy món chí tôn khí kia ra.

Đó là một thanh trường thương, dài khoảng hai mét, trên thương khắc hình một con thanh long vô cùng sống động. Trường thương là cấp thượng phẩm chí tôn khí.

Ninh Tiểu Xuyên cầm nghiên cứu đi nghiên cứu lại nhưng không nhìn ra điều gì, cuối cùng cất đi.

- Chi bằng chúng ta tới hội đấu giá xem sao.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Khi nghe các võ giả tán tu nói hội đấu giá có bán thần dịch thì Ninh Tiểu Xuyên đã cảm thấy khó tin, giờ nghĩ lại có chút khả nghi.

- Được.

Rồi Ninh Tiểu Xuyên cùng Tiểu Hồng xuất phát, sau khi dò hỏi họ biết nơi bán đấu giá từng bán thần dịch có tên là Thiên Bảo Các. Bọn Ninh Tiểu Xuyên liền tới đó.

Rất nhanh họ đã tới trước một tòa kiến trúc giống cung điện. Tòa kiến trúc này được xây dựng vô cùng nguy nga tráng lệ. Bên trên viết ba chữ rồng bay phượng múa – Thiên Bảo Các.

Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Hồng nộp phía xong đi vào, họ định tìm chủ nhân của Thiên Bảo Các để hỏi cho rõ.

Thiên Bảo Các là nơi đấu giá lớn nhất ở Thiên Hư Đại Lục, đằng sau có mấy vị võ giả Vạn Cổ Cảnh ủng hộ, có thể nói là có chỗ dựa vững chắc nhất trong giới thương nghiệp.

Sau khi vào trong, Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Hồng thấy vô vàn thương phẩm, hạ phẩm chí tôn khí có thể nói là đâu cũng thấy, rất khó tìm được chí tôn khí từ trung phẩm trở lên.

Hai người đi thẳng vào trong, rất nhanh đã tim được tổng bộ. Người ở đây đều là thành viên từ cấp trưởng lão trở lên.

Khi hai người Ninh Tiểu Xuyên tới thì không ai phát giác ra họ, cho đến khi Ninh Tiểu Xuyên lên tiếng:

- Ở đây ai là người có quyền quyết định?

Tất cả cùng giật mình phát hiện ra Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Hồng đứng cách họ không xa.

- Chuyện gì? Tu sĩ ở đâu tới? Mau ra ngoài. Không biết đây là Thiên Bảo Các hay sao?

Một lão giả tóc bạc mặc trường bào màu xanh nhạt phẫn nộ nhìn Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Hồng.

- Ai là chủ sự?

Ninh Tiểu Xuyên không quan tâm, cao giọng nói.

- Hừ, chủ sự là người ngươi muốn gặp là gặp sao?

Một đại hán mặc khải giáp tiến lại, không có dấu hiệu báo trước lập tức tấn công Ninh Tiểu Xuyên.

Đại hán đó là hộ vệ trưởng của Thiên Bảo Các, tên là Cuồng Long, tu vi Chân Nhân Cảnh tầng thứ bảy. Ở Thiên Hư Đại Lục có thể tương đương một chưởng giáo Thánh Thổ. Những tu sĩ ở xung quanh đều nhìn Ninh Tiểu Xuyên thích thú. Trong mắt họ, một quyền của Cuồng Long có thể đánh chết Ninh Tiểu Xuyên, hắn căn bản không thể phản kháng.

- Hừ, hội đấu giá Thanh Vân Đảo không phải là đệ nhất đấu giá Thiên Hư Đại Lục sao? Lại đối đãi với khách như vậy?

Cảnh tượng khiến người ta kinh hãi đã xuất hiện.

Chỉ thấy nắm đấm như sắt thép của Cuồng Long đấm về phía Ninh Tiểu Xuyên, khi còn cách một mét thì đối phương đưa ra một ngón tay, khẽ cong lại búng một cái. Cả thân người Cuồng Long bay ngược ra sau, xương cốt vỡ vụn.

- Ta hỏi lại một lần nữa. Chủ sự của các ngươi là ai?

Ninh Tiểu Xuyên hỏi lại.

- Cái này…mau đi thông báo cho các chủ!

Những vị trưởng lão kia thấy Cuồng Long bị Ninh Tiểu Xuyên một ngón búng bay lập tức hoảng loạn, phái người đi tìm Thiên Bảo Các các chủ.

Ninh Tiểu Xuyên không thêm, chỉ đứng đó đợi người tới.

Lúc này, trong một căn phòng bí mật có vài trung niên nam tử đang thảo luận.

Tu vi của họ đều là Vạn Cổ Cảnh, cao nhất đã là Vạn Cổ Cảnh tầng thứ ba, những người khác cũng là Vạn Cổ Cảnh tầng thứ nhất.

- Lần này chúng ta vô tình có được bảo tàng, tu vi đại tnăg. Nhưng việc này tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.

Cường giả Vạn Cổ Cảnh tầng thứ ba nói.

Hắn chính là các chủ của Thiên Bảo Các, Mộc Nhất Kiếm.

- Các chủ yên tâm. Những kẻ biết chuyện đã bị chúng ta diệt khẩu rồi, tuyệt đối sẽ không ai có thể để lộ.

Một nam tử khác nói.

- Vậy thì tốt. Không ngờ trong bảo tàng lần này lại có một bình thần dịch. Hay là chúng ta dâng lên cho Bức Vương Chí Tôn?

Mộc Nhất Kiếm nói.

Một tu sĩ nói:

- Nếu không phải nhờ Bức Vương Chí Tôn và Kim Lão giúp thì chúng ta có tu luyện cả đời cũng không thể tới Vạn Cổ Cảnh. Ta tán thành việc dâng thần dịch cho Bức Vương Chí Tôn.

- Hà hà, đại chiến Phong Thần lần này nhân tộc tất bại. Đến lúc đó, chỉ cần chúng ta đi theo Bức Vương Chí Tôn thì sau này có tu luyện tới Tạo Hóa Cảnh cũng không thành vấn đề.

Tu sĩ ngồi phía dưới Mộc Nhất Kiếm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.