Quyến Rũ Mị Hoặc

Chương 2: Phu lang nhát gan




"Hoa Âm ca ca, ngươi muốn đi đâu?" Nam Cung Nguyệt lập tức đuổi tới trước mặt Cơ Hoa Âm.

Cơ Hoa Âm quay đầu lại nhìn mấy người bọn họ rồi nói, "Các ngươi về đi, hôm nay ta không rảnh”.

"Không rảnh?" Cơ Hoa Quân trợn to hai mắt, "Ngươi có thể có chuyện gì? Hoàng thượng có ý để ngươi xuất chinh. Nhưng chiếu thư cũng đã hạ đâu?"

"Đúng vậy, Hoa Âm, hôm nay chúng ta tới, cũng chính là vì chuyện này. Nếu Hoàng thượng thật sự muốn ngươi xuất chinh, chỉ sợ sau này trong một thời gian dài mọi người cũng không gặp được nhau . Không bằng, thừa dịp hôm nay đầy đủ hết, chúng ta cùng nhau tụ tập." Tô Minh Ngọc ôn nhu giải thích.

Nam Cung Nguyệt liền vội vàng gật đầu, kêu lên, "Đúng vậy đúng vậy, Hoa Âm ca ca, chúng ta đã đặt sẵn tiệc rượu tại Thiên Hương Lâu rồi."

"Tâm ý của các ngươi ta nhận, nhưng ta không thích uống rượu bên ngoài, nên thôi đi. Mời các ngươi đi về đi." Cơ Hoa Âm nói xong, liền xoay người rời đi.

"Hoa Âm ca ca." Nam Cung Nguyệt vội vàng lại muốn đuổi theo, bị ca ca Nam Cung Triệt níu lấy cổ áo.

"Ngươi kéo ta làm gì?"

"Chừa lại chút thể diện đi? Hoa Âm ca ca ngươi về cơ bản là không hoan nghênh chúng ta." Nam Cung Triệt trực tiếp nhắc nhở.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Nguyệt xệ xuống, tự mình an ủi, "Nhất định là Hoa Âm ca ca chê chúng ta quấy rầy hắn luyện kiếm, cho nên mới tức giận không để ý chúng ta."

"Không thể như vậy , Hoa Âm hắn không có hẹp hòi như vậy." Tô Minh Ngọc một tay khoác lên trên vai Nam Cung Nguyệt, ôn nhu an ủi.

Nam Cung Nguyệt nháy mắt to, đột nhiên 'A' một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ, "Ta biết rồi, nhất định là do tiểu tiện nhân Hạ Lan Tuyết kia."

Tô Minh Ngọc mặt liền biến sắc, tinh tế hồi tưởng cảnh vừa rồi, Hoa Âm tựa hồ chính là nghe được Hạ Lan Tuyết sau đó, vội vã rời đi .

"Hạ Lan Tuyết? Tên nghe rất hay, là tiểu cô nương say rượu vừa nãy?" Cơ Hoa Quân lúc này mới nghiêm túc nhớ lại, xác định đúng là người lần trước mình đụng phải, liền hào hứng đề nghị, "Đi, chúng ta đi xem một chút đi."

"Tốt tốt." Nam Cung Triệt lập tức vỗ tay tán thưởng.

Nam Cung Nguyệt nghiêng liếc hắn một cái, "Lục ca, tại sao khi nhắc tới tiểu tiện nhân kia, ngươi lại cười bỉ ổi như vậy? Ngươi không phải là thích nam nhân sao? Như thế nào đột nhiên đổi khẩu vị? A."

Nam Cung Triệt gõ một cái lên đầu nàng ta, hung ác nói, "Nói cho ngươi biết một ngàn lần, ca thích nữ nhân."

Vừa nói hắn vừa liếc nhìn Tô Minh Ngọc, sợ trái tim nhỏ bé của nàng ta bị hoảng sợ.

Cơ Hoa Quân vội vàng ngăn cản trước mặt nàng ta, uy hiếp Nam Cung Triệt, "Tiểu tử thúi, ngươi nếu dám đánh chủ ý lên Ngọc Nhi, ta liền phế ngươi đi, để cả nam nhân ngươi cũng không thích được."

"Cắt, Nhị ca, ngươi nghĩ ánh mắt ta lại kém như ngươi sao?" Nam Cung Triệt buồn cười hừ một tiếng, "Bản vương thích nữ nhân, nhưng không chỉ là nữ nhân như hoa, mà còn phải khôi hài có tài, chủ yếu nhất là, làm cho bản vương nhìn không cảm thấy khó chịu mới được."

Nghe câu này mặt Tô Minh Ngọc lạnh xuống.

Nam Cung Nguyệt nhìn thấy, nhẹ xuy, "Lục ca, ta xem ngươi là không ăn được nho thì chê nho còn xanh, Minh Ngọc tỷ tỷ mà cũng chướng mắt ngươi sao."

Tô Minh Ngọc dịu dàng hào phóng khẽ cười, đụng một cái Nam Cung Nguyệt nói, "Tốt lắm, Nguyệt Nhi, chớ nói lung tung, lục ca ngươi đang nói đùa thôi. Đi thôi, nếu Cơ Hoa Âm không muốn đi Thiên Hương Lâu, vậy chúng ta chuẩn bị một bàn tiệc rượu trong phủ đi?"

"Chủ ý này tốt." Nam Cung Nguyệt lập tức kéo tay của nàng, muốn cùng nàng cùng đi bố trí.

Hai nam nhân không cảm thấy có hứng thú với việc bếp núc này, hai người còn rất ăn ý, đợi hai nữ nhân rời đi sau đó nhìn nhau cười hì hì, chạy đi tìm Cơ Hoa Âm.

Lúc đó, Cơ Hoa Âm mới vừa vào phòng ngủ, đã ngửi thấy một cỗ mùi rượu nồng nặc rất khó chịu, lông mày nhíu chặt, sau khi treo kiếm lên liền đi vào bên trong phòng ngủ.

Quả nhiên, chỉ thấy một cô nương nhỏ nhắn xinh xắn, đang nằm thẳng cẳng trên giường của hắn rên hừ hừ, dáng vẻ như rất khó chịu, mà ở dưới giường còn có một bãi vừa phun ra.

Đáng chết, uống rượu say lại chạy vào phòng hắn nôn mửa?

Đi đến bên giường, hắn chịu đựng mùi khó chịu gay mũi, một tay lôi nàng dậy.

"A." Hạ Lan Tuyết mở mắt ra, liền nhìn thấy Cơ Hoa Âm đang lắc lư trước mắt, vui vẻ nói, "Hoa Âm, ngươi trở lại rồi?"

Giang hai cánh tay, liền nhào vào trong lòng hắn, ánh mắt vui mừng, âm thanh mềm nhẹ, giống như tiểu tức phụ lâu ngày mới gặp được phu quân, vui mừng khôn tả.

Đột nhiên có vật nhỏ mềm mại lao vào trong lòng, làm cho hắn bị một cỗ mùi rượu đánh úp vào, sắc mặt Cơ Hoa Âm không mấy đẹp mắt, cầm cánh tay của nàng rút ra khỏi ngực mình.

"Ngươi rất không nghe lời." Hắn nghiêm khắc nhìn nàng.

Không nghe lời như vậy, rõ ràng lần trước đã cảnh cáo nàng không được đến đây nữa.

"Hoa Âm, hôm nay ta rất vui vẻ. Thái tử điện hạ thưởng ta rất nhiều đồ, có thể rất đáng tiền nha." Nàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay lên , trên mặt dương dương tự đắc, giống như vừa làm được việc gì lớn lao lắm, đang kể công với đại nhân vậy.

"Cho nên?" Cơ Hoa Âm tức giận trừng mắt nhìn nàng, hiện tại không chịu được mùi vị bên giường, ôm eo của nàng, mang nàng ra nội thất, xoay người, vứt nàng vào trên sạp mỹ nhân.

"Chớ đi." Hạ Lan Tuyết ngã người, nhưng tay lại túm chặt xiêm y của hắn, "Ngươi đừng đi, ta có đồ cho ngươi."

Nàng cố gắng nâng thân thể nho nhỏ lên, nửa quỳ ở trên giường, sau đó, từ trong lồng ngực móc ra một xấp ngân phiếu nhét vào trong tay Cơ Hoa Âm, khóe miệng nhếch lên, thập phần hào sảng cười.

"Ừ, đều là đưa cho ngươi, đếm xem."

Cơ Hoa Âm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của nàng, tròng mắt bị hơi rượu nhuộm qua như sáng long lanh , đột nhiên cảm giác được trong lòng như có cỗ xúc động xông lên .

Nhưng mà… nha đầu này đang nghĩ cái gì tự nhiên đưa nhiều ngân phiếu như vậy cho hắn ?

Cơ Hoa Âm quả thật đếm ngân phiếu, lại có hai mươi vạn hai, có chút kinh ngạc, đột nhiên duỗi ra ngón tay, bốc lên cằm của nàng, nhìn vào mắt nàng, hỏi, "Hôm nay uống bao nhiêu rượu?"

"Không nhiều lắm, liền một ít bình." Nàng hướng hắn dựng thẳng ngón trỏ lên, khanh khách cười.

Tại Thiên Hương Lâu tối thiểu một bầu rượu cũng là một hai , mà tửu lượng của nàng, tam chén tức say, uống xong một bình còn có thể chạy đến chỗ hắn gây rối, quả thật không dễ dàng.

"Bạc này là do thái tử thưởng cho ngươi ?" Hắn lại hỏi.

Hạ Lan Tuyết vội vàng lắc đầu, "Đây là ta chính mình tích góp , đều giao cho ngươi."

"Vì sao giao cho ta?" Cơ Hoa Âm ánh mắt thâm thúy nhìn nàng chằm chằm.

Hạ Lan Tuyết giương môi cười, mặt mày cong cong thật là đáng yêu, trả lời lại là đương nhiên, "Ngươi là tướng công chưa cưới của ta mà."

"Khụ..." Nha đầu kia say, không so đo với nàng vậy.

Nhưng mà, Hạ Lan Tuyết ngón tay lại cũng học bộ dáng của hắn, đột nhiên duỗi ra nắm cằm của hắn, cười khanh khách còn mang theo bá đạo muốn giữ lấy, "Nghe, những thứ này tính là đồ cưới của ta... ... Mặt khác, về sau ta kiếm được bạc đều đưa ngươi. Cho nên, ngươi là ta định ra , không cho phép cùng nữ nhân khác."

Nàng đây là nghĩ lấy bạc đè hắn?

"Hiện tại gia đưa lại ngươi hai mươi lượng bạc, ngươi mau đi đi." Cơ Hoa Âm đem bạc nhét vào trên tay nàng, dắt nàng ra ngoài.

Nàng thuận thế giống như con khỉ, nhảy lên ôm lấy hắn, tay chân bám chặt vào người hắn không buông, đầu liền chôn ở trong ngực hắn, "Ưm, không cần, ta mệt quá, ta muốn ngủ, ngươi giúp ta."

"Ngươi..." Ánh mắt Cơ Hoa Âm lạnh lẽo, sắc bén nhìn về phía cửa, đột nhiên, ôm nàng đi nhanh tới cửa, mở cửa phòng.

Cơ Hoa Quân và Nam Cung Triệt đang dính lên cửa, đột nhiên ngã nhào vào trong phòng.

"Ai u, Hoa Âm, ngươi ở trong phòng à?" Nam Cung Triệt rất nhanh ổn định, vẻ mặt tươi cười hỏi,coi hành vi nghe lén vừa rồi của mình là hoàn toàn bình thường.

Cơ Hoa Quân cũng là da mặt dày , đỡ khung cửa đứng vững vàng, một đôi mắt hoa
đào tà mị liếc nhìn tiểu nữ nhân trong lòng Cơ Hoa Âm.
"Quả nhiên..." Quạt xếp kia run rẩy chỉ Cơ Hoa Âm, vẻ mặt khó có thể tin, "Cửu đệ à, không trách mẫu thân tìm nhiều cô nương cho ngươi như vậy mà ngươi không đồng ý ai, hóa ra là nuôi một cô gái nhỏ bên người nha."

"Tuy nhỏ chút ít, nhưng nhìn cũng được, bản vương thấy rằng chỉ hai năm nữa sẽ trổ mã khuynh quốc khuynh thành nha." Nam Cung Triệt bổ sung một câu.

Hạ Lan Tuyết nghe nghe, tựa hồ giờ mới hiểu được, hai người này đang nói mình, không khỏi nghĩ nghiêng đầu nhìn một chút, lại bị một tay Cơ Hoa Âm đặt ở gáy , đem mặt của nàng lại áp vào ngực, không thể nhìn bất luận kẻ nào.

Nhưng như vậy rất khó chịu.

Nàng ô ô kêu hai tiếng, giống như con mèo nhỏ.

Nhưng Cơ Hoa Âm không để ý tới kháng nghị của nàng, đối với hai nam nhân nghe lén vô sỉ nói, "Thế nên các ngươi cũng thấy rồi, gia không hoan nghênh các ngươi, mau cút."

Cơ Hoa Quân vẻ mặt không cho là đúng, bộ dáng trêu ghẹo cười.

"Cửu đệ, là ngươi không phải? Không phải chúng ta cố ý quấy rầy chuyện tốt của ngươi, lại nói bây giờ đang là ban ngày, ngươi không để đến tối làm tiếp được sao?"

Nam Cung Triệt lại không tán thành lắc đầu, "Ngươi sai rồi, ngươi chẳng lẽ nhìn không ra, là Tiểu Tuyết Nhi quấn quýt lấy Cơ Hoa Âm sao?" Nói xong, hắn vặn chặt tuyển mi, chế nhạo nhìn về phía Cơ Hoa Âm, hỏi, "Ai, không phải là ngươi không thỏa mãn được nàng, nên nàng mới bám ngươi như vậy chứ?"

Vừa nói xong, tiếng cười chế nhạo còn chưa ra, chỉ cảm thấy một cỗ kình phong đánh tới, đáng thương nam nhân tuấn mỹ như ngọc Nam Cung Triệt, bị người thẳng tắp vung quyền đánh ra ngoài cửa, không nhã nhặn rơi xuống cây hòe ngoài sân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.