Quyến Luyến Sư Sinh Tình

Chương 1001: Cái đồ chơi này ai phát minh? Kéo ra ngoài xử bắn rơi a!




Chữ chết thứ ba rốt cục cũng đến.

Phanh! Phanh! Phanh!

Đầu Kim Vạn Song, lão giả tang thương còn có còn có thanh niên lạnh lùng đều bạo liệt, máu tươi cuồng phun, đây là kết quả tạo thành sau khi linh hồn sụp đổ, Chân Nguyên không bị khống chế, trong người va chạm cuồng loạn, thập phần kinh hãi.

PHỐC!

Hoàng y nữ tử tuy rằng là Bán Bộ Vương Giả tối cường giả, linh hồn bạc mô vô cùng cường đại, nhưng cũng không chống cự nổi Linh hồn Âm Ba công kích của Huyền Âm Vương, há mồm phun ra một đạo máu tươi, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm.

Mà Mộ Dung Khuynh Thành có Bất Hủ kiếm ý của Diệp Trần thủ hộ, không đến mức linh hồn sụp đổ, nhưng linh hồn sóng âm này cũng có một bộ phận xuyên thấu qua Bất Hủ kiếm ý, đánh lên hồn hải Mộ Dung Khuynh Thành, khiến nàng lâm vào hôn mê, không biết sinh tử.

Về phần Diệp Trần, đã bị đau khổ dày vò, linh hồn lực của hắn, gấp năm lần thường nhân, nhưng vì cũng chưa sinh ra linh hồn bạc mô nên khiến cho linh hồn sóng âm trực tiếp xông vào hồn hải của hắn, điên cuồng càng quét trong hồn hải, tạo nên sóng gió to lớn.

Cảm giác chủ nhân gặp phải nguy cơ, Hủy Diệt Kiếm Hồn và Bất Hủ kiếm hồn tách ra quang huy chói lọi, chiếu rọi hồn hải, thanh trừ dị chủng linh hồn sóng âm.

Trong bảy người, chỉ có Đạt Nhĩ Hùng không phát sinh bất cứ tình huống nào cả, quả thực khiến người khác kỳ quái.

- Chẳng lẽ phải chết chỗ này sao?

Diệp Trần cuối cùng sống qua linh hồn sóng âm, nhìn qua Huyền Âm Vương lơ lửng trên không trung, trên mặt hắn lộ ra chút đắng chát, đối phương nói ra ba chữ chết, thiếu chút nữa đã kích giết bọn hắn, nếu như một chiêu đánh tới, đây tuyệt đối là thập tử vô sinh.

Ầm ầm!

Dị biến xảy ra, nắp quan tài che chắn lối đi, đã bị lực lượng khổng lồ công kích, văng tung tóe khắp nơi.

Một hắc y lão giả dáng người không cao, nhưng khí thế sâu như biển đi đến.

Hắc y lão giả hiển nhiên không ngờ tới, sau khi đả thông chướng ngại lại gặp phải một lão giả áo vàng trôi nổi giữa không trùng ở tầng ba mươi ba, y phục trên người lão giả áo vàng đã gần ở trạng thái phong hóa, âm khí nồng đậm phiêu tán trên người hắn, như muốn đông cứng không gian xung quanh lại vậy.

- Tà Linh Vương, không đúng, giống như Tà Linh những không phải Tà Linh.

Với tư cách là Nhân Ma Vương của Nhân Ma nhất tộc, hắc y lão giả kiến thức rộng rãi, hắn nhìn ra, lão giả áo vàng này, cũng không đơn giản chỉ là Tà Linh, mà là một loại tánh mạng so với Tà Linh càng thêm tà ác, vi phạm đại đạo, thiên lý không dung, một khi bại lộ trong thế giới bình thường, sẽ gặp phải Thiên Đạo Thần Lôi oanh kích, bất quá đây lại là trong Huyền Âm Tháp, Thiên Cơ bị che mắt, không cảm ứng được sự hiện hữu của hắn.

Ngoại trừ lão giả áo vàng, hắc y lão giả còn cảm ứng được ba tánh mạng khác hắn quay đầu xem xét, con mắt không khỏi sáng ngời, trong ba người may mắn sống sót, năng lượng chấn động do cô gái tuyệt sắc có dung nhan khuynh thành kia lại là ma lực, ma lực mà chỉ có Nhân Ma huyết mạch hoàn mỹ mới có thể tu luyện, mà có được Nhân Ma huyết mạch hoàn mỹ thì chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hắn cho dù có ngốc, cũng biết người này đúng là Nhân Ma huyết mạch hoàn mỹ theo lời của tộc nhân, không thể tưởng được hắn vô tình ý tìm kiếm Nhân Ma huyết mạch hoàn mỹ, hết lần này tới lần khác đối phương lại tự động đưa tới cửa, có một câu thế nào nhỉ, thực sự là đạp phá thiết hài vô mịch xử đắc lai toàn bất phí công phu.

- Nhân Ma Vương!

Diệp Trần và hoàng y nữ tử tròng mắt hơi híp, chỉ có Nhân Ma Vương, trong Chân Nguyên mới xen lẫn Ma khí không cách nào che giấu, nói cách khác, ma khí đã tương đương với thuộc tính trong Chân Nguyên của hắn, ví dụ như hỏa thuộc tính Chân Nguyên, có thể xưng là ma hỏa thuộc tính Chân Nguyên, so với hỏa thuộc tính Chân Nguyên bình thường thì mạnh hơn rất nhiều.

Nơi này không nên ở lâu!

Diệp Trần có dự cảm rất không tốt, đối phương, vô cùng có khả năng là vì Mộ Dung mà đến, hiện giờ Mộ Dung trọng đã bị hôn mê, hết thảy chỉ có thể dựa vào hắn thôi.

Tay trái ôm lấy Mộ Dung. Diệp Trần đứng lên, con mắt chằm chằm vào hắc y lão giả, di động thân thể. Xoạch, lúc lướt qua bên cạnh Đạt Nhĩ Hùng, Đạt Nhĩ Hùng bị Diệp Trần đẩy ngã xuống đất, nguyên lai thân thể của Đạt Nhĩ Hùng thập phần cường hoành, linh hồn âm ba của lão giả áo vàng Huyền Âm Vương tuy rằng đánh tan linh hồn của hắn, nhưng lại không thể làm cho nhục thân hắn xuất hiện tổn thương được, cho nên bề ngoài mới nhìn như không có dị dạng gì, nhưng kỳ thật đã bị chết.

- Ngươi muốn đi nơi nào?

Tay phải hắc y lão giả duỗi ra, cười tủm tỉm nói.

- Ly khai nơi này.

Diệp Trần âm thầm tích súc Chân Nguyên, con mắt vô ý hữu ý liếc nhìn Phá Tà Kiếm dưới chân.

- Nếu như ta đoán không sai, người là người giết nhiều tộc nhân của ta nhất, hiện giờ ngươi không được đi đâu cả, nơi này chính là mộ địa của ngươi.

Hắc y lão giả tay phải lăng không một trảo.

Còn kém nửa bước, chỉ kém nửa bước nữa là Diệp Trần đã có thể dẫm lên Phá Tà Kiếm, nhưng úc này, hắn và Mộ Dung trong lòng ngực bắt đầu bị một cổ lực lượng vô hình trói buộc, bàn chân lăng không lơ lửng, không cách nào nhúc nhích, Nhân Ma Vương một trảo chi lực, đã đã vượt qua cực hạn của Bán Bộ Vương Giả, không tự mình thể nghiệm, rất khó phỏng đoán Nhân Ma Vương ở cảnh giới Sinh Tử Cảnh mạnh bao nhiêu, loại cường đại này, đã tới trình độ tùy tâm sở dục rồi.

Ầm ầm á!

Hắc y lão giả dùng sức thập phần xảo diệu, không làm bị thương Mộ Dung một phần một hào, lại làm cho Diệp Trần như bị Cự Mãng cuốn lấy, cốt cách phát ra tiếng kêu không chịu nổi, Chân Nguyên vừa mới vận khởi, đơn giản liền bị chặt đứt ngọn nguồn, tiếp theo vô lực.

Phía bên phải, hoàng y nữ tử ngừng thở, nhìn một màn này, trong lòng nàng âm thầm đáng tiếc, Diệp Trần nhìn không thấu nàng, nàng làm sao nhìn thấu được Diệp Trần chứ, sự thật đã chứng minh trực giác của nàng, Diệp Trần, thần bí hơn xa tưởng tượng của nàng, tất cả mọi người chết rồi, chỉ có nàng và Diệp Trần là bình yên vô sự, mà nàng là Bán Bộ Vương Giả tối cường giả, tu vị của Diệp Trần chỉ là Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong mà thôi.

Đáng tiếc, nhân tài như thế, hiện tại cũng phải chết rồi, mà chính nàng, bản thân cũng khó bảo toàn, hi vọng vị Nhân Ma Vương này, tâm tình tốt một chút a.

Thời khắc mấu chốt, lão giả áo vàng Huyền Âm Vương cứu được Diệp Trần một mạng.

- Chết!

Huyền Âm Vương cảm ứng được sự bất thường của hắc y lão giả, tay phải cầm binh khí cổ quái, dùng lực bổ xuống, khí kình khủng bố, ngay cả hư không trong Huyền Âm Tháp tựa hồ cũng như bị chém ra, hắc y lão giả nếu không phải buông Diệp Trần, không toàn lực ứng phó, rất có thể tổn thương dưới một kích này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.