Quyến Luyến Con Rối Tình Nhân

Quyển 1 - Chương 7: Thật đúng là chịu chảy máu a




Tô Xán được Mậu Tiểu Thì chọn làm thành viên tham gia thi đấu bóng rổ của lớp số 5, chơi vị trí hậu vệ, Trương Tích và Lý Ngải chả biết nghĩ gì cũng muốn tham gia, bị Mậu Tiểu Thì từ chối, Trương Tích khinh khỉnh nói: - Có gì ghê gớm, chẳng qua là một trận đấu... Từ đó không còn thân thiết với Mậu Tiểu Thì nữa, cho rằng hắn đã chọn phe Tô Xán.

Gần cuối năm trong lòng Tô Xán cứ không yên, giống như có chuyện gì đang ấp ủ, thế nhưng lại chưa xảy ra.

Một chuyện khác lại làm cả khối tưng bừng.

Mậu Tiểu Thì, Nhiễm Ngọc, Trần Xung, tam giác quan hệ này cuối cùng đã xảy ra chuyện.

Buổi chiều hôm đó Lý Lộ Mai bày tỏ với Mậu Tiểu Thì bị từ chối, hình như khi ấy Nhiễm Ngọc ở bên cạnh nói gì đó rất quá đáng, hôm sau mắt Lý Lộ Mai đỏ hoe, không biết khóc bao nhiêu.

Trần Linh San tức giận xuống tầng bốn tìm Nhiễm Ngọc, cả hai đều là nhân vật nổi tiếng trong khối, tất nhiên gây nên oanh động.

Suốt một dọc hành lang là chi chít người đứng xem náo nhiệt, xếp thành hai ba hàng, cứ như là quần chúng xem hí kịch ở xã hội cũ, cực kỳ khoa trương.

Ở ban công lầu bốn, không biết Trần Linh San và Nhiễm Ngọc giao thiệp cái gì, mấy nữ sinh bên cạnh Nhiễm Ngọc đều sắn tay áo lên, mắt tóe lửa. Mấy cô bạn thân của Trần Linh San cũng không chịu thua kém, tóc cột gọn gàng đằng sau, chuẩn bị sẵn sàng.

Nữ sinh đánh nhau thường thường khủng khiếp hơn cả nam sinh.

Trần Linh San cực kỳ tự tôn và kiêu ngạo, hôm qua Nhiễm Ngọc chửi Lý Lộ Mai là "con điếm" đã khơi lên ngọn lửa ấp ủ trong lòng cô suốt thời gian qua, nhưng cô chưa mất lý trí, tới tìm Nhiễm Ngọc chỉ bắt xin lỗi Lý Lộ Mai khóc đỏ mắt thôi.

Trong ấn tượng của rất nhiều học sinh từ sơ trung lên, Trần Linh San là cô công chúa kiêu kỳ, có chút đỏng đảnh, thường rất điềm tĩnh, thục nữ chưa bao giờ thấy một mặt bốc lửa như thế, hầm hầm xông tới lớp đối phương đòi lại công bằng cho bạn mình, làm hình ảnh thục nữ của Trần Linh San lật nhào, có điều mỹ nữ như cánh hoa mềm mại, thi thoảng lộ ra cái gai nhọn không cho xâm phạm, không nghi ngờ gì khiến cho trái tim rất nhiều nam sinh thổn thức.

Nhiễm Ngọc mới đầu còn tỏ ra muốn lấy cứng chọi cứng, ở trong lớp cô ta là con ong chúa, toàn bộ nữ sinh lấy cô ta làm hàng đầu, nếu một đối một về khí thế hơn hẳn Trần Linh San. Nhưng luận về dư luận cùng mối quan hệ toàn khối, hiển nhiên Trần Linh San áp đảo, ngày càng nhiều nữ sinh lớp khác tham gia vào phía Trần Linh San, thêm nữa sau khi câu chuyện dần làm rõ, tiếng chửi bới xung quanh gây áp lực lớn với Nhiễm Ngọc, thái độ dần mềm xuống.

- Mồm mình thối tha thì đừng đi phun bừa bãi, tôi cho cô hai lựa chọn, một là đi xin lỗi Lộ Mai. Hai là tôi trả cho cô toàn bộ thứ bạn tôi phải nhận. Trần Linh San mắt nhìn Nhiễm Ngọc không chớp, khẩu khí hoàn toàn không coi mấy nữ sinh thái độ hùng hổ bên cạnh Nhiễm Ngọc vào đâu.

Nhiễm Ngọc trầm mặc, nghĩ mặc dù phía mình yếu thế, có điều nếu mình không lên tiếng, Trần Linh San cũng chẳng thể làm gì được mình? Cô nói trả lại toàn bộ thứ Lý Lộ Mai phải nhận? Vậy cứ nói đi, cho đám nam sinh kia nghe cô công chúa Trần Linh San nói ra những lời khó nghe phát ra miệng cô, chỉ tốt khiến cô mất mặt thôi.

"Bốp!" Một cái tát đanh gọn giáng thẳng vào mặt Nhiễm Ngọc.

Bốn xung quanh tức thì im phăng phắc.

Không chỉ Nhiễm Ngọc, cả đám con gái bên cạnh cũng sững sờ, Lý Lộ Mai giật mình, ngừng khóc luôn.

Trần Linh San chỉ thẳng mặt Nhiễm Ngọc: - Lần sau quản cái mồm của mình, nếu không tôi sẽ còn tát cô. Nói xong kéo Lý Lộ Mai bỏ đi, xung quanh reo hò ầm ĩ, khiến đám Nhiễm Ngọc không dám có hành động gì.

Thời khắc này Trần Linh San thực sự là cô công chúa của Nhất Trung, đầy lạnh lùng và kiêu ngạo.

Tô Xán cũng ở trong đám đông đứng xem, không khỏi cảm thán, trước già Trần Linh San luôn tỏ ra ngoan ngoãn thục nữ, trong cao ngạo có sự điềm tĩnh, không có có lúc quyết liệt vung tay tát người như thế.

Khi Trần Linh San đi qua Tô Xán giơ ngón tay cái lên tán thưởng, Trần Linh San hếch mặt đi thẳng không thèm để ý, nhưng chút lúng túng giữa bọn họ vì sự kiện không làm bài tập biến mất.

Mấy tên Trương Tích cực kỳ hưng phấn, không ngừng nói: " Quá mạnh mẽ, quá ngầu!" Với bọn chúng, mỹ nữ cấp bậc yêu tinh này đánh nhau còn thú vị hơn cả xem phim xã hội đen HK.

Cái tên công chúa Trần Linh San lần nữa vang dội khắp Nhất Trung.

Vô số nam sinh trong thời thanh xuân phát dục bị hình ảnh lúc đó của Trần Linh San ăn sâu vào tim, khiến cho đêm khuya trong đầu không ngừng hiện lên bóng hình thanh xuân xinh đẹp của cô, trằn trọc mãi không ngủ được.

Trên đường về lớp, cảm giác bất an của Tô Xán càng thêm mạnh mẽ, tựa hồ quên cái gì đó, nhưng không sao nhớ ra được.

Xung đột giữa nữ sinh lớp số năm và lớp số một truyền tới tai tổ trưởng khối, loại tình huống này, đặc biệt là con gái đánh nhau rất ảnh hưởng tới nề nếp của trường, trái với tinh thần chỉnh đốn lề thói trường học gần đây của hiệu trưởng.

Nhất Trung không thể xảy ra bất kỳ vấn đề gì, vì đây là trường cao trung trọng điểm cấp quốc gia, được toàn bộ thành phố chú ý, một chút gió lay cỏ động ở đây cũng khiến bên ngoài bàn tán.

Vì lượng lớn học sinh tiến vào, lề thói của Nhất Trung dần đi xuống, gần đây cao tầng quản lý cũng ý thức được áp lực này, mỗi năm trường trọng điểm quốc gia đều có thẩm tra, canh tranh vô cùng chất lượng, từ cơ sở vật chất tới chất lượng giáo dục đều không thể thiếu, nếu không sẽ bị loại khỏi đội ngũ vinh dự này.

Xếp hạng trong ba năm qua của Nhất Trung Hạ Hải tụt dốc liên tục, trong số 36 trường cao trung trọng điểm toàn quốc, Nhất Trung Hạ Hải từ vị trí 28 đã tụt xuống vị trí 33, hiệu trưởng Đinh Tuấn Đào có thể nói đã dồn hết tâm huyết vào đây, thậm chí đôi khi nửa đêm bị ác mộng Nhất Trung bị thủ tiêu tư cách trường trọng điểm quốc gia mà thức giận.

Đinh Tuấn Đào luôn nắm ít nhiều tình hình học sinh trong trường, sau khi xác lập xong chế độ khảo hạch hiệu quả của các giáo viên và lớp học, bắt đầu chú ý tới hoàn thiện kiến thiết lề thói trường học.

Trong cuộc họp giáo viên, Đinh Tuấn Đào phê bình Tiêu Nhật Hoa một trận, điều này có nghĩa là tiền thưởng cuối năm của Tiêu Nhật Hoa nguy ngập rồi.

Điều này cũng có nghĩa là ông ta sẽ bị vợ cằn nhằn nhiều hơn, tức là năm sau không biết kiếm đâu ra tiền học thêm đắt đỏ cho con gái mình.

Khi lên lớp Tiêu Nhật Hoa nhìn Trần Linh San, cô bé này vẫn như cũ chăm chú nghe mình giảng bài, đôi mắt to sáng long lanh ấy phản chiếu trời cao mây trắng ngoài cửa cổ.

Tiêu Nhật Hoa cuối cùng không gọi Trần Linh San tới văn phòng nói chuyện, khiến cho cô bé ngoan ngoãn thế này xung đột với lớp khác, nhất định là phải có lý do chính đáng, hiện giờ bọn nhỏ trưởng thành sớm, có suy nghĩ riêng, ông ta cũng hiểu, coi như không có chuyện gì xảy ra. Trần Linh San là đại biểu môn ngữ văn, tất nhiên là học trò cưng của ông.

Hôm nay hai tiết ngữ văn liên tục, nên hết tiết Tiêu Nhật Hoa không về phòng giáo viên nghỉ ngơi, ở lại trong lớp giải đáp thắc mắc của học sinh.

Trương Tích, Lý Ngải nói cười ra khỏi phòng học theo cửa sau, lập tức thấy không khí khác thường, đứng lại, phát hiện ra đám học sinh năm thứ hai do Trần Xung cầm đầu âm trầm đứng ở trước cửa lớp.

Có chuyện không hay rồi, Trương Tích đứng chắn cửa lớp: - Là anh à, tìm ai?

Trần Xung không lên tiếng, gạt Trương Tích ra đi vào lớp số 5, mắt liếc một vòng, khóa chặt Mậu Tiểu Thì, quát: - Mậu Tiểu Thì, mày ra đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.