Quyền Lực Tuyệt Đối

Quyển 1 - Chương 73: Yêu đảo




Tức giận đến nỗi thổ huyết hôn mê bất tỉnh, dường như rất nghiêm trọng, chứng bệnh này ngự y trong cung hoàn toàn có thể ứng phó được.

Khi Cảnh Thái được hộ tống về tẩm cung thì tỉnh lại, chỉ có điều lão không muốn mở mắt, nhắm chặt mắt lại không nhìn, thì không có "việc trước mắt", chuyện gì cũng không có liên can gì tới lão.

Lão không lo lắng gì, chẳng qua chỉ là dân biến mà thôi, cùng lắm thì giết sạch hết, đầu rơi xuống đất, nhẹ tựa lông hồng.... chỉ có điều trong lòng Cảnh Thái không yên: trước đây Quốc Sư còn sống, mình có nổi điên thế nào cũng không việc gì, Đại Yến vẫn càng ngày càng thịnh vượng; Quốc Sư mới thiếu một ngày, cứ coi như mình nhẫn nhịn không tức giận, càn quấy, vẫn xảy ra chuyện lớn như vậy.

Tuy đã uống thuốc an thần, nhưng vừa nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, Cảnh Thái vẫn giận run người. Đặc biệt là câu:

- Chúc mừng vạn tuế, chuyến đi Nam Lý lần này đại công cáo thành, Yến Đỉnh bị phanh thây làm trăm mảnh... Cảnh Thái xoay mình rống lên một tiếng, từ trên tháp nhảy dựng lên, chân quay vòng hỏi ngự y bên cạnh:

- Bên ngoài sao rồi?

Lập tức có đại thần tiến lên, đem tình hình trong thành trình lên Hoàng đế, Cảnh Thái bước về phía ngoài điện, quay đầu trừng mắt hướng về phía đại thần, ánh mắt tóe lửa:

- Phản quân? Cờ hiệu của Trấn Quốc Công?

Đại thần cẩn thận trả lời:

- Đúng vậy, vì có phản quân gây chuyện giúp đỡ loạn dân, mới làm cho cục diện trong thành nhất thời khó có thể chỉnh đốn được, ngoài ra yêu tăng của Đại Lôi Âm Tự cũng nhân cơ hội này mê hoặc lòng dân.

Đàm Quy Đức chẳng phải bị thiêu chết rồi sao? Tại sao còn có cờ hiệu của hắn?

Không đợi đại thần nói xong, Cảnh Thái đã ngắt lời, sau đó ngừng một lát, đột nhiên khàn giọng hét:

- La Quan, La Quan!

Không biết tiền nhân hậu quả, nhưng La Quan do đích thân lão sắp xếp, cao thủ tới "bảo vệ" Đàm Quy Đức, đương nhiên việc này và tên họ La không tránh khỏi liên can.

Đàm Quy Đức còn sống, lão phản rồi... Tin này so với tình hình trong thành còn nghiêm trọng hơn nhiều, Cảnh Thái cảm thấy mùi máu tanh trong cổ họng lại trào ra.

Đại thần không dám lại nhắc đến chuyện xấu này, nói không chừng nếu nhắc đến sẽ bị rơi đầu, liền hướng sang chuyện khác:

- Vạn tuế bớt giận, Hoàng cung vô cùng kiên cố, loạn dân, phản quân không thể vào được, vạn sự không cần lo, bốn cổng Tình Thành đã nắm chắc trong tay, bốn doanh Kinh Giao đang trên đường đến, đợi bọn họ đến, loạn dân tặc tử từng người không thể chết toàn thây.

Đây là dự liệu sớm, Cảnh Thái không chút hào hứng, lại hỏi:

- Vậy Tô Hàng đâu? Người ở đâu?

Đại thần thấp giọng nói:

- Nàng theo Quốc Sư, cùng đi Nam Lý, đã đi rồi, đi về hướng bắc...

Đang nói dở câu, Cảnh Thái đột nhiên nhớ tới điều gì, dậm mạnh chân:

- Truyền thư!, mau truyền thư "thiên quyền", viện trợ trong kinh không vội, lập tức chuyển hướng tới Minh Nguyệt sơn trang.

Binh mã đại doanh bốn tòa Kinh Giao đều lấy chữ " thiên" làm đầu, hướng về phương bắc.

Đại thần kinh ngạc, còn có việc gì có thể nghiêm trọng hơn so với loạn dân trong kinh, tại sao phải chuyển hướng tấn công ngày mai sang Minh Nguyệt sơn trang? Còn chưa đợi gã tuân lệnh hoặc hỏi, Cảnh Thái liền tát gã một cái:

- Đồ ngu! Minh Nguyệt sơn trang có vũ khí phi thiên, đầu não của phản tặc loạn đảng đều đã lên khinh khí cầu bỏ chạy rồi!

Đại thần không phải nội thị, có thể giết không thể làm nhục, lúc này còn có thế tấu lên Cảnh Thái chuyện cơ yếu đương nhiên là trọng thần, bị một cái tát mặt liền biền sắc.

Nhưng không ngờ, Cảnh Thái lập tức xoay tay lại đánh vào chính mình, sắc mặt điên cuồng như trước:

- Không nên đánh ngươi, ngươi không biết chuyện hỏa khí cầu, trẫm đánh mình vì đã đánh ngươi.

Khuôn mặt đại thần đỏ bừng, đôi mắt rưng rưng lập tức quỳ xuống đất, giọng run rẩy:

- Vạn tuế bảo trọng long thể, Vạn tuế như vậy, làm lão thần làm sao....

Cảnh Thái không muốn nghe lời vô nghĩa, nâng gã dậy, vừa đi ra bên ngoài vừa dặn dò:

- Phản loạn trong thành, bốn đại doanh có thể quay về một hai doanh cũng đủ dùng rồi, người không thiếu thiên quyền. truyền lệnh xuống, bảo bọn họ không cần phải tới gấp rút, ngày mai tấn công Minh Nguyệt sơn trang, đóng quân, mai phục.

Nói tới đây, trên mặt Cảnh Thái cuối cùng cũng lộ ra ý cười.... bọn chúng ra khỏi thành liền chạy loạn, bắt lấy đúng là có chút phiền phức, bây giờ tốt rồi, đầu phản tặc, gian Nam Lý còn có tên nào giả mạo Quốc Sư đều sẽ đi Minh Nguyệt sơn trang, chạy không thoát.

- Nói với thiên quyền chủ quan, nếu ôm cây đợi thỏ không bắt được người, thì tự mình tạ tội!

Nói xong, nụ cười trên khuôn mặt Cảnh Thái càng rạng rỡ, tâm trạng cũng thoải mái hơn, cuối cùng cũng có dấu hiệu tốt. Nhưng chờ lão lại đi lên thành lầu Hoàng thành, từ Tình Thành nhìn bao quát, nụ cười trên khuôn mặt đột nhiên ngưng lại!

........

Sau khi Ma La Tăng hộ tống Quốc Sư đi khỏi Yến quân của vòng ngoài quảng trường vừa nặng về đội hình lại thêm tổ chức phòng tuyến. Nhiệm vụ của bọn họ là ngăn cản phản quân, tuy hoàng thành kiên cố, hoàn toàn không sợ loạn dân tấn công, nhưng nơi này là nhà của Hoàng đế, tường thành chính là bộ mặt của tất cả Cấm quân, chỉ cần có thể ngăn chặn trước, thì tuyệt đối không thể lơ là.

Rất nhanh lại có quân trong thành nhanh chóng chi viện, phòng tuyến hiện tại kiên cố như thành đồng, các cấm quân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng không lâu, Tình Thành bốc cháy.

Cháy không coi là gì, toàn thành đều loạn hết, bách tính bình thường hiền lành đều điên hết rồi, không để mấy đống lửa lại lấy làm lạ, nhưng trước mắt, ngọn lửa này... trong lòng tất cả cấm quân trong phòng tuyến đều dấy lên một ý nghĩ: có ma!

Sau tiếng nổ, ngọn lửa bốc cao, cháy ngùn ngụt, nhưng phía đông phía tây thiêu cháy toàn bộ cửa hàng dân cư, khoảng cách hoàng thành khá xa, toàn toàn không thể uy hiếp được

Nhưng không cần nhiều thời gian, dường như chỉ nhìn thấy một bàn tay to lớn quét sạch tất cả, ngọn lửa hỗn tạp không biết tại sao dần dần liền lại từng tầng từng tầng ào tới, khí thế ngụt trời, đang cuồn cuộn hướng về phía hoàng cung.

Nếu không phải có ma, tại sao lại như vậy?

Phòng tuyến cấm quân đã có thể cảm nhận được sức nóng của ngọn lửa, người nào cũng đều bị nóng đến nỗi miệng họng khô rát...bọn họ là tinh binh, cho dù phía trước xông đên một ngàn con hổ, họ cũng sẽ rút đao chiến đấu không lùi nửa bước, nhưng trước mặt đang xông đến là một ngọn lửa lớn.

Cứu hỏa thì sao? Mấy ngày liền đều nhanh chóng bị thiêu đốt trong đám cháy, cứu cũng không thể cứu được, hoặc là giữ vững vị trí, đứng đó, chờ bị thiêu cháy sao?

Binh sĩ nhìn quan trên, quan trên cũng không biết nên làm thế nào, cố sức nuốt nước miếng, khàn giọng truyền lệnh, chỉ huy chiến tuyến từng bước lui về phía sau.

..........

Đầu thành Cảnh Thái làm sao không nhìn thấy tình thế hỏa hoạn trước mắt, trừ phi Long Vương giá đáo phun một trận mưa lớn, nếu không hoàng cung khó mà giữ được.

Trung thổ không có Long Vương, chỉ có một con yêu tinh.

Toàn thân Cảnh Thái run bắn lên, con mắt vốn đỏ bừng, dưới ánh lửa, hoàn toàn biến thành màu máu, quay đầu nhìn thẳng vào đại thần bên cạnh nói:

- Trẫm nhớ, ngươi vừa nói, Hoàng thành kiên cố như thành đồng, trẫm không cần phải lo lắng?

Lão thần hoàn toàn bị hỏa thế trước mắt sợ ngây người, môi run rẩy, nói một cách vô thức:

- Vạn tuế... trốn, trốn....

Đang nói, Cảnh Thái bỗng nhiên rống lên một tiếng, hung hãn túm chặt lấy lắn ném xuống đầu thành!

Trong tiếng kêu gào thảm thiết, đại thần ngã mạnh trên mặt đất, máu tung tóe tường thành, nhìn thấy mà ghê người.

Nhưng Cảnh Thái cười ha hả, đưa tay chỉ vào ánh lửa hừng hực, giọng mê muội điên cuồng:

- Thiêu hết, đốt hết, thua rồi Tình Thành vốn không phải là của ta, ngươi không thiêu trẫm cũng sẽ đốt, đốt, đốt, đốt!

Điệu cười cuồng dại chưa dứt, lại bỗng chuyển thành tiếng gào khóc, giống như giọng của một kẻ tâm thần:

- Cảnh Thái xin lỗi tổ tông, tổ tông!

Ngay cả hoàng đế cũng không bảo vệ được hoàng cung, đương nhiên là phải xin lỗi tổ tông… Mà cũng chỉ khóc rống vẻn vẹn một câu, lại biến thành tiếng ho khan dữ dội, Cảnh Thái ngã trên đất, khụ một tiếng nôn ra máu tươi, tim phổi đau nhức, đau đến nỗi làm lão phải lăn lộn trên đất.

Nhất phẩm lôi mất bại, Quốc Sư bị người khác giả mạo, con dân toàn thành hỗn loạn, Đại Lôi âm bỏ đi, Đàm Quy Đức chết đi sống lại...còn bây giờ, bây giờ lửa cháy ngập trời, nuốt chửng cả hoàng cung, ho khan, thổ huyết, Cảnh Thái không rõ, Cảnh Thái nghĩ không thông, tất cả những việc này rút cục từ đâu mà ra, tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy!

Chỉ muốn chết, quả thực muốn chết quách cho xong!

Trọng thần, thị vệ, thái giám, ngự y đồng loạt chạy lại, có người chân tay luống cuống, có người khóc rống thất thanh, có người lớn tiếng khuyên giải an ủi, hoàng cung không thể đợi được, việc có thể làm là chỉ có trốn, mà Tiểu Trùng Tử thái giám bên cạnh Hoàng thượng thái độ lại khác thường, đứng xa xa một bên, nhìn vạn tuế gia lăn lộn khóc lóc một cách thờ ơ, nghiêng đầu cau mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Vật quý đành phải vậy, tạp dịch tôi tớ không quản được, nhưng bài vị của liệt tổ liệt tông, văn án cơ yếu không đếm hết, tất cả tín vật tượng trưng cho sự uy nghi của hoàng gia, những vật này nhất định phải mang đi, còn có các quý nhân trong cung cũng không thể bỏ lại, lúc này nhất định không thể loạn, nhất định không thể nổi điên!

Tiếng gào thét, tiếng truyền lệnh huyên náo, tiếng va vào bàn tiếng bình vỡ, sự kinh hoảng của nữ nhân trong cung, tiếng bước chân thình thịch của binh sĩ chạy trốn, chiến mã hí vang... ngàn lần không thể loạn, nhưng đại loạn hoàn toàn, hoàng cung nước Yến vốn tượng trưng của sự uy nghiêm của Đông phương, lúc này giống như ong vỡ tổ, không trật tự, hỗn loạn, đau lòng mà tuyệt vọng. nguồn TruyenFull.vn

...

Thời điểm trong cung loạn thành một đống, cửa bắc Tình thành rất yên tĩnh.

Quân thủ thành đã được do thám báo trước, đại lôi âm đài triệu tập tín đồ, phái hai ngàn " Kim thân tu la ", thực sự giết tới.

Trong nước Yến, không ai muốn đối địch cùng đại lôi âm đài, quân Yến cảnh vệ cửa bắc cũng không ngoại lệ. Không phải bởi hòa thượng lợi hại, trên thực tế không ai biết tăng binh đến tột cùng là lực lượng gì, nhưng bọn họ tin tưởng, quân Yến cũng là người, tín đồ Phật pháp số lượng chắc chắn không ít.

Có ai nguyện ý cùng khai chiến cũng tín ngưỡng của mình?

Không có cách nào. Quân lệnh khắp nơi chớ nói chỉ là hòa thượng, cho dù là Phật tổ thật sự muốn đi qua cửa bắc, cũng phải đem nước sơn vàng trên người của hắn cào sạch đi, lính chính là lính, chiến tranh là chiến tranh, chiến đao của tướng quân chỉ hướng, đó là chỗ uy phong của quân ta!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.