Quyền Lực Tuyệt Đối

Quyển 1 - Chương 66: Hải Thần




Con đường chạy nạn, không thiếu đường lách, hành trình gian khổ mình không cần nói nữa, nhưng tóm lại cũng không nguy hiểm, vào thời khắc sáng sớm sau bảy ngày, mọi người dưới sự dẫn dắt của lão lão, trèo lên một ngọn núi cao, sau khi lên đến đỉnh, tầm mắt rộng mở nhiều, dưới vách đá Đông Sơn, chính là biển rộng xanh biếc.

Giữa bầu trời mênh mông không một áng mây, lão lão đứng trên vách đá, hướng tầm mắt về phía xa xa, nhìn qua một lượt, rồi đưa tay chỉ về phía trước, cười nói:

- Hàng tỷ, thuyền của chúng ta ở đó.

Nhìn theo ngón tay nàng chỉ, một chiếc thuyền lớn mơ hồ hiện ra, đang đỗ ở bờ biển Thiên Hải.

Có liên quan đến việc chạy trốn, sớm đã được an bài tốt, vách núi hoang vu không một bóng người, một tảng đá lớn được thắt một sợi dây thô rất chặt, buông thẳng xuống dưới vách đá, rồi lại nhìn kỹ phía dưới, bãi đá phía dưới vách đá, còn có mấy chiếc thuyền nhỏ.

Cuối cùng cũng đến được bờ biển, đến đây, có thể nói là tính mạng đã được bảo đảm, mọi người đều vui mừng nhảy nhót, duy chỉ có Tô Hàng, một mình đứng bên vách đá, ánh mắt đầy sự phức tạp, vẻ mặt chăm chú nhìn Tống Dương, nàng cầm tay chàng:

- Còn chưa tới rằm trung thu, bay đi cũng vô dụng.

Tô Hàng lúc này mới chợt tỉnh, quay người ôm Tống Dương, nhẹ nhàng nói:

- Luôn là không đợi được.

Đồng thời, khi đám người Tống Dương vừa nhìn thấy biển, thì Cảnh Thái cuối cùng cũng nhìn thấy "hoàng cung Yến" của lão, hoàng cung mất rồi, chỉ còn lại một khung cảnh đổ nát. Trận đại hỏa chừng sáu ngày bảy đêm, đến giờ này mới vừa được dập tắt, đến gần một chút vẫn còn có thể cảm thấy sức nóng đập vào mặt.

Sắc mặt Cảnh Thái tối sầm, thuận tay lấy bình rượu uống một ngụm.

Trong mấy ngày này, bầu rượu không rời khỏi Hoàng đế. Cảnh Thái bề bộn công việc, lấy lại tinh thần gắng sức xử lý mọi việc, trong đó lấy việc chỉnh đốn quần thần, chấn an lòng dân là nhiệm vụ đặc biệt quan trọng, nhưng bất luận lão bận thế nào, trong lòng vẫn không ngừng nghĩ tới sự thảm bại kia, mỗi lần nghĩ tới đây, trong ngực lại như sôi máu, với tính cách của lão, căn bản không thể chấp nhận được những việc đã xảy ra, nhưng Cảnh Thái quật cường, tuyệt đối không thổ huyết lần nào nữa, khi bị đè nén lại lấy rượu để trấn an.

Rượu mạnh, có thể ngăn chặn được công tâm nghịch huyết.

Không ai dám khuyên can lão, việc Thái y có thể làm là cố gắng tìm ra phương thuốc bổ, tận lực bù lại những thứ đã mất.

Hoàng cung Yến nguồn gốc từ tiền triều, mà Hoàng cung tiền triều cũng là của tiền triều trước nữa, lịch sử đã gần sáu trăm năm, thời gian đó đã từng mấy lần chiến loạn, nhưng mỗi một vị Đế vương đánh hạ Giang sơn, không một ai là không luyến tiếc vẻ đẹp của Tình thành, càng luyến tiếc cái cung điện to lớn ấy, ba triều đều định đô như vậy, trải qua những lần tu sửa, mở rộng của Đại đế vương, khí thế của hoàng cung lại càng rộng rãi, quy mô càng kinh ngạc mọi người, so với Lăng Tiêu Điện trong thiên cung e là cũng tương đương, kết quả bị Tống Dương một phen thiêu rụi.

Đại hỏa là từ ngoài vào, tầng tầng tiến dần lên, hại đến một nửa non kinh sư: mà trận bạo loạn đếm ngày 8 tháng 9 đó, có đến 6 phần người của Tinh Thành can thiệp vào, đến nay đại loạn đã bị khống chế, ngày xưa Tình thành vẽ rồng điểm mắt của thiên hạ Trung thổ, nay đã đầy rẫy. Đi lại trên đường, trong mắt chỉ toàn là bi thương, không hề còn thấy một phần tươi đẹp nào nữa.

Còn có Đại lôi âm đài, thánh địa Phật gia, cảnh tượng trang nghiêm, nay chỉ còn sót lại một cái vỏ bọc, ba ngàn tăng binh mà quốc sư khổ tâm dạy dỗ, dốc lòng đề bạt cao thủ hộ pháp, gần như đều đã chết trong trận ở cửa Bắc, trong chùa những người không phải cao tăng võ công, cũng đã thê thảm trong trận bạo loạn.

Cảnh Thái không truy cứu Đại Lôi âm đài, chỉ truyền dụ xuống, lệnh cho các châu phủ khống chế hai mươi mốt chùa chiền, không để các hòa thượng tạo phản, nhưng cũng không cho phép các quan binh tùy tiện ra tay.

May mà, Tu Di Thiền viện không hề phản kháng.

Cảnh Thái vào thành, là vì muốn trấn an lòng dân Tình thành, cả đoạn đường trên mặt đều lộ ra vẻ thân thiết tươi cười, thậm chí còn tự mình tới chỗ tập chung của những nạn dân chịu hỏa hoạn, uống cháo, ăn bánh, đi sau chỉ bảo cho các quan lại phải kẹp thịt nhưng khi lão vào cung lại cười không nổi.

Khắp nơi đều là một mùi khét lẹt, Cảnh Thái hít một hơi thật sâu, quay đầu gọi trọng thần Nghi Phúc:

- Cẩm Thiên, ngươi thấy thế nào?

Lời nói của Hoàng đế không đầu không đuôi, Ôn Cẩm Thiên chỉ có nhìn lướt qua tình cảnh trước mắt rồi đáp:

- Hồi bẩm hoàng thượng, Kinh sư bị thương tổn không nhẹ, nhưng Đại Yến chúng ta căn bản không quá nghiêm trọng, sau này bốn phương giúp đỡ xây dựng, nhiều nhất cũng chỉ cần vài năm, Tình thành nhất định có thể tái hiện lại sự phồn hoa ngày trước.

- Thời gian vài năm, có thể xây dựng lại Hoàng cung?

Cảnh Thái giọng điệu lạnh lùng.

Ôn Cấm Thiên trả lời như vậy:

- Việc xây dựng Thánh cung điện này, hoàn toàn không phải thời gian sớm chiều, phải từ từ mới được.

Cảnh Thái lắc đầu:

- Cho dù hoàng cung được trùng tu lại trong nháy mắt cũng vô dụng. Mặt mũi đã mất rồi, mặt Trẫm, bộ mặt của Đại Yến, bị người ta thiêu nhừ rồi.

Ôn Cẩm Thiên không dám trả lời, cúi đầu trang nghiêm không lên tiếng.

Cảnh Thái tiếp tục nói:

- Xưng nguyệt vừa nói căn cơ của Đại Yến không tổn hại, thực lực vẫn còn nguyên. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

- Vâng, Đại Yến vẫn là một cường quốc trên đời, thực ra nếu lấy tổn hại của vụ đại hỏa này ra mà xét thì vẫn không bằng nạn châu chấu Trung Nguyên năm thứ bảy.

Cảnh thái không có tâm trạng để so đo chuyện này, lạnh lùng nói:

- Trẫm có ngân lượng đầy quốc khố, có trăm vạn hùng binh, mất mặt cũng không sao, có nắm đấm có thể tìm nó trở lại. Buổi triều sớm ngày mai, Trẫm muốn ngươi kiến nghị đầu tiên, trong vòng hai năm trên bản đồ Đại Yến, phải có thêm một Châu Nam Lý.

Không phải đánh một trận là xong, không phải giết mấy vạn người rồi quay về, lần này Cảnh Thái muốn chém đầu Phong Long.

Dựa vào sự hiểu biết đối với Hoàng Đế, những lời Vạn Tuế nói ra, Ôn Gấm Thiên không thấy bất ngờ, nhưng chức trách là vậy, ông ta vẫn muốn lắc đầu khuyên nhủ, không sợ lời nói không dễ nghe:

- Tình thành loạn lạc mọi người đều biết, hơn nữa, hai mươi mốt tòa tu di thiền viện đều không dám ngo ngoe, khiến người ta lo lắng không phải là tăng binh, mà là vô số tín đồ bốn phương trong nước, huống chi bên ngoài còn có Thổ Phiên, Khuyển Nhung, thần xin Vạn Tuế suy xét, lúc này, đánh mấy trận với Nam Lý, có lợi vô hại: nhưng nếu thật sự làm một trận chiến lớn, thì mối họa là vô cùng.

Bất ngờ, Cảnh Thái không hề nổi giận, trái lại còn cười:

- Cho nên mới cần nghị triều, Trẫm phải ổn định lòng dân, phải cự hổ lang, nhưng cũng phải diệt Nam Lý, ba sự kiện phải có cách, các ngươi suy tính, nếu không Trẫm nuôi một đám đại thần làm cái gì? Đâu sợ tạm thời để mọi rợ tây bắc tạm thời chiếm chút lợi, tóm lại Trùng Dương năm kia, Trẫm phải nấu chín đầu Phong Long, ném xem rút cuộc là thơm hay là thối.

Ôn Cẩm Thiên giật mình, vẫn muốn khuyên thêm, lúc này, quân binh phụ trách tổ chức chuẩn bị vào cung tìm hài cốt của chủ tướng vội vàng tiến lên, vẻ mặt do dự, hình như có chuyện gì, muốn nói nhưng lại không dám nói.

Cảnh Thái mở miệng:

- Có việc cứ nói, không cần nhăn mặt như vậy, Trẫm không muốn nhìn.

- Trên sân phát hiện ra vài chữ viết, hẳn là phản tặc lưu lại.

Phản tặc lưu chữ, hình như ẩn dấu chút "huyền cơ", nhìn qua hẳn là có bí mật gì, nếu Hoàng đế không ở sân, tướng quân không chừng truyền lệnh cho thuộc hạ im miệng, hủy chữ viết không trình báo, để tránh bị giận chó đánh mèo, hoặc là bị giết, nhưng Cảnh Thái lúc này lại ở cách đó không xa, Tướng quân lại nào dám giấu diếm.

Cảnh Thái nhướng mày ngài, cười lạnh nói:

- Dẫn đường, Trẫm muốn xem.

Sau khi đại hỏa qua đi, trên mặt đất chỉ là một mảnh cháy sém, do đó, mấy hàng chữ lớn cũng bắt mắt dị thường, vết chữ cong vẹo khó coi, tìm từ gang không có kết cấu gì đáng nói:

- Cứu Đàm Quy Đức, đoạt Nhất phẩm lôi, Phản Lôi âm đài, loạn dân chúng Tình Thành, đốt Yến hoàng cung.

Tháng bảy năm thứ năm Cảnh Thái, trời giáng yêu tinh xuông làm loạn Đại Yến.

Vạn Tuế gia, ngài giết thiếu một người.

Vạn binh Vạn Tuế vạn tuế, chúc thọ lâu thể kiện khang.

Đáng tiếc, Tống Dương viết " thời điềm lời ghi chép, vẫn chưa bắt đầu ám sát, nếu không thế nào cũng thêm một câu vào. Con trai của ngươi, nhìn con dâu của ngươi, tám chữ này bất luận là lời nhắn gì, câu trước là " tranh công", câu sau là " uy hiếp, nhưng ba câu ở giữa, người ngoài nhìn vào đều thấy hơi hồ đồ, nhưng Cảnh Thái nhìn cái hiểu liền, như vậy là đủ rồi.

Tuyệt đối không thể tưởng được, tên đầu sỏ gây nên tai nạn và rắc rối ở Tình Thành mồng 8 tháng 9, chính là yêu tinh đến trái đất 18 năm trước. Hắn sau này không nói rõ chân tướng với ta, lời nói của yêu tinh chỉ là những lời vô căn cứ thôi sao? Không phải không cần nhớ lại, sợ hãi sao?

Bói toán của hắn, những ngôn ngữ đó chính là một trò đùa làm sao có thể trở thành hiện thực.

Lo ngại, Cảnh Thái không kìm nổi ho khan một tiếng, nhưng bất ngờ, theo tiếng ho khan ấy, là một ngụm máu tươi, rồi ho không ngừng, cũng không ngừng nôn ra máu, Cảnh Thái chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, mọi thứ trước mắt đều nhạt nhòa rồi tối om, cũng không đứng được thẳng, đột ngột ngã vào các quần thần.

Không phải hạ độc. những chữ lưu lại khiến ai nhìn sẽ trúng độc, đó là tiên thuật, Tống Dương không có bổn sự này.

Là bệnh của Cảnh Thái. Sức khỏe của lão tốt, ngày 8 tháng 9 hai lần thổ huyết, đều không có trở ngại gì, thật ra khí huyết cuồn cuộn, nhổ hết tụ huyết ra ngoài, là tự mình bảo vệ cơ thể, chỉ cần không thổ ra thì không sao, sau này an tâm tĩnh dưỡng, không nổi giận, điều dưỡng một thời gian sẽ khỏe lại.

Nhưng Cảnh Thái vốn nóng tính, tính cách lại quật cường, liều chết khuyên can, từ lần thổ huyết thứ ba thì lại uống rượu nhiều hơn, liên tiếp vài ngày như thế, mỗi lần áp lực, là một lần đả kích đến lục phủ ngũ tạng, cho dù là cao thủ cũng không chịu nổi. Lúc này thấy những chữ của Tống Dương lưu lại, khí huyết lại bắt đầu tăng, tâm phế yếu ớt không chịu nổi cú sốc, bệnh nặng đột nhiên phát tác.

Tiểu Trùng Tử là đệ tử của Quốc sư, nhưng nhiệm vụ lớn nhất của hắn chính là " mật đạo", bình thường không ở bên cạnh sư phụ, độc thuật, y thuật hay võ công đều biết qua, cũng không biết Cảnh Thái uống rượu sẽ hủy diệt thân thể.

Những người hộ giá đều rất kinh hãi, vội truyền thái y tới chữa bệnh, chân tay luống cuống dìu Cảnh Thái, mà tin này lại lan truyền nhanh chóng, truyền khắp toàn thành.

Dân chúng không biện nguyên do, và lại tin vào quỷ phụng thần, nghe nói trong lời nhắn có "yêu tinh, chữ, càng truyền càng thái quá, đến chiều, "chân tướng" có liên quan tới việc Cảnh Thái ngất biến thành: trong phản tặc có yêu nhân hung mãnh, thông qua chữ để lại tà môn phát thuật, người ngoài nhìn đều không sao, duy chỉ có Vạn Tuế gia vừa nhìn lập tức trúng độc, hộc máu.

Lời thì nói vậy, nhưng trong lòng rất nhiều người lại nghĩ khác: Những chữ để lại không phải yêu nhân mà là thần phật, thi triển không phải yêu pháp mà là tiên pháp, Cảnh Thái giết Quốc sư từ bi, bị tiên nhân trừng phạt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.