Quyền Lực Tuyệt Đối

Quyển 1 - Chương 65: Ngũ Hành điện




Ngày mồng bảy tháng mười, lập đông, và lập xuân, hạ, thu, hợp xưng bốn mùa, đại lễ nhà Hán.

Nam Lý không có mùa đông, nhưng đại lễ " lập đông " vẫn long trọng như cũ, Phong Long tự mình dẫn theo đại thần, tới đàn tế phía bắc Phượng Hoàng thành, chủ trì lễ đón đông, ngoại trừ nghênh đón mùa đông, mỗi khi vào ngày này, hoàng gia còn có thể xử trí một lễ hiến tế khác, tạ ơn những linh hồn liêng thiêng trên trời đã hy sinh thân mình vì nước, xin vong hồn phù hộ cho sinh linh, sau đó Hoàng đế ban bố ân chỉ, trợ cấp vợ con liệt sĩ, để cổ vũ tinh thần dân chúng chống giặc ngoại xâm.

Tuổi như thế, năm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ, Nhâm Tiểu Phất không chỉ là người thuộc hoàng thất, các nàng cũng có danh hiệu cao quý trong người, lễ tế đại sự quốc gia như vậy nhất định phải tham gia.

Tế điển trang nghiêm, nhất cử nhất động đều đại biểu cho uy nghi của hoàng gia, theo lễ quan xướng số, từ Phong Long trở xuống tất cả mọi người thi lễ cẩn thận tỉ mỉ, bái tế, duy chỉ có Nhâm Tiểu Bộ, từ đầu tới cuối vẻ mặt thất thần…Ngày mồng tám tháng chín, nhất phẩm lôi, Tình thành loạn, Yến cung cháy thiên hạ khiếp sợ, Hồng Ba phủ sớm đã nhận được tin tức, nhưng nàng hoàn toàn không quan tâm những việc này, nàng chỉ muốn biết tung tích của Tống Dương.

Tình hình của muội muội, tất cả đều rơi vào trong tầm mắt của Nhâm Sơ Dung, nhận thấy Thừa Hợp quận chúa đau lòng, hơn nữa… Nàng cũng lo lắng, huy động cơ sở ngầm hữu dụng ở Đại Yến, dốc toàn lực, cuối cùng tin tức tìm được liên quan đến Tống Dương cũng chỉ có: tung tích không rõ ràng.

Xảy ra chuyện không may hiện tại cũng đã một tháng rồi, dựa theo lộ trình tính toán, nếu còn sống, phải chăng chạy trốn tới Chiết Kiều? Nhưng không có tin tức.

Nhâm Sơ Dung thở dài, giơ tay vỗ về muội muội.

Tiểu Bộ quay đầu lại, ánh nắng lóe sáng không chiếu sáng nổi con mắt ảm đạm của nàng. Mùa đông tới rồi, chàng vẫn chưa chịu về.

Nghi thức rườm rà mà nhàm chán, đến tận lúc sắc trời dần tối, lễ quan hát vang tuyên bố lễ " nghênh đông " chính thức chấm dứt, nhưng mọi người vẫn chưa thể đi, còn một trình tự cuối cùng, Hoàng đế muốn cùng mọi người chia thịt dê hiến tế để dùng.

Trong tập tục của Nam Lý, khi lập đông, mỗi nhà đều muốn ăn một chút thịt dê… cho nên trong mấy ngày này, Nhị ngốc ở trên thuyền vẫn nhắc tới: vẫn chưa quay về, sẽ chậm trễ việc buôn bán.

Thời điểm này mỗi năm, đều là lúc Lư đại nhân kinh doanh tốt nhất.

Tống Dương ở ngay bên cạnh Nhị ngốc, ở ngay bên mép thuyền nhìn mặt trời lặn, trong miệng bất đắc dĩ an ủi:

- Năm nay thì không nên nghĩ ngợi, đông chí sang năm có thể về nhà không sai đâu.

Nhị ngốc mất hứng:

- Ngươi đây là an ủi người sao?

Mùa đông trốn ra biển, khiến cho lộ trình chạy trốn giảm đi, vừa lên thuyền quả thực đã an toàn, nhưng cũng bởi vì đường biển, khiến cho thời gian trở về của bọn họ kéo dài, Nhất là đi thuyền không có động cơ nào khác, chỉ có thể dựa vào sức gió, tốc độ thật sự rất thong thả; mặt khác phía Đông nam Nam Lý cũng không tiếp giáp với biển đông, mà tiếp giáp với sơn thôn hoang dã, mưa rừng nhiệt đới, bọn họ sau khi cập bờ còn đoạn đường dài gian khổ, trước sau tốn mất một năm thật sự không phải là việc lạ.

Biển lớn bình lặng lạ thường, trời chiều chiếu rọi bóng sóng, trên thuyền tiếng sáo du dương…

Trong một tháng, Tô Hàng và những người khác sớm đã quen với những lăn lộn vất vả, ngoại trừ Tống Dương, Hổ Phách, nàng và Thi Tiêu Hiểu tán gẫu vui vẻ, không phải bởi hòa thượng biết nhiều điều, diện mạo đẹp, mà bởi anh ta tinh thông âm luật. Cơ bản, chỉ cần Tô Hàng khẽ ngâm nga điêu gì, Thi Tiêu Hiểu đều có thể dùng sáo thổi lên.

Giờ phút này tiếng sáo tung bay trên thuyền luân hồi đến từ thế giờ giới khác.

- Trước kia trong cuộc sống luân hồi, ai cũng bồi hồi, cười ta là người phàm tục si tình, trước sau quan tâm mà khó khăn…

Theo tiếng sao, Tô Hàng nhẹ nhàng cất tiếng ngân nga, ngẫu nhiên sẽ liếc mắt nhìn về phía Tống Dương, đưa tới hắn một nụ cười mà chỉ hắn mới hiểu được.

Biển giống nhau trời không giống nhau, nàng có thể đem một bài hát tới đây, tuy rằng mang tới từ một thế giới khác.

Tiếng sáo lặp lại, du dương mờ ảo, Tô Hàng lại ca đến phiền não, lắc đầu không thể tiếp tục ngân nga, hỏi Thi Tiêu Hiểu:

- Hòa thượng, cây sáo, người trong lòng?

Hòa thượng không có việc đều đem cây sáo ra chơi, ai cũng có thể nhìn ra được. Thi Tiêu Hiểu mỉm cười, không phủ nhận.

- Nói một chút đi, chưa từng nghe ngươi nói qua.

Tống Dương đã đi tới, Tô Hàng cầm tay của hắn, kéo hắn cùng ngồi xuống.

Thi Tiêu Hiểu không vội trả lời, hỏi lại:

- Đây là điệu gì, từ là cái gì?

- Bài hát gọi là Tìm người trong mộng!

Tô Hàng mau chóng trả lời, nói xong, từ trong túi mình lấy ra giấy bút, rất nhanh viết ra ca từ, đáng nhắc tới chính là nàng có " bút máy ", tay nghề thợ mộc Yến quốc, đem mảnh than cào thành ruột chì đẹp đẽ, lại dính thêm lớp vỏ gỗ ra ngoài, khi sơn Tô Hàng cũng không quên vẽ lên cán bút mấy con nai.

Tô Hàng đem ca từ đưa qua, cười nói:

- Ngươi rất thích, chúng ta dạy ngươi hát.

Hòa thượng nhìn tờ giấy trên tay Tô Hàng, lắc đầu. Ca từ đẹp đẽ, nhưng trong mắt của Thi Tiêu Hiểu đã dừng ở ngàn năm trước, vẫn thấy có chút cổ quái, hắn không muốn học. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Tuy nhiên, Thi Tiêu Hiểu vẫn đem bản nhạc gấp lại, gọn gàng, cúi đầu suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên mở miệng:

- Lăng Noãn Đường.

Nói xong, chỉ tay vào chữ " đường " trên cây sáo nhỏ.

Nói ra tên này, Thi Tiêu Hiểu dường như lập tức thả lỏng, còn có …chút dịu dàng, từ ánh mắt đến vẻ mặt, đều trở nên nhẹ nhàng:

- Lăng Vận, sáo đường.

- Ta biết.

Nam Vinh Hữu Thuyên ở cách đó không xa, vốn nghe thấy hòa thượng ngừng thổi sao, giờ phút này Thi Tiêu Hiểu nói chuyện giọng tuy nhẹ, nhưng vẫn chưa cố ý đè thấp, bốn chữ kia nàng nghe thấy rất rõ ràng, như vậy nói tiếp:

- Lăng gia nhiều thế hệ kế thừa, tinh thông ba món khí nghệ là đàn, tiêu, sáo.

Tô Hàng nghe được cái hiểu cái không, thử thăm dò hỏi:

- Gia đình làm nhạc cụ chăng?

Nam Vinh gật đầu, nàng múa giỏi, đối với âm luật cũng hiểu biết rất nhiều, Lăng Vận xuất thân từ Nam Lý, tiếng tăm truyền bá khắp cảnh nội Hán, vốn là biển chữ vàng, nàng sớm đã nghe qua, tiến lên gần hơn để nói chuyện:

- Trong thế hệ tuổi trẻ Lăng gia, làm sáo dựa vào Noãn Đường làm chủ, cây sáo do nàng làm ra đều khắc tên lên trên, gọi là " Đường địch ", ta nghe nói…Tuổi của nàng với Thi tiên sinh cũng tương đồng.

Khi nói chuyện, trên mặt nàng tràn đầy ý cười. Nam Vinh cũng tốt, Tô Hàng cũng thế, mặc kệ bản tính có chút cổ quái, trong xương cốt giống như Tiểu Cửu, chiếm lấy bát quái thì niềm vui ánh ra từ trong đáy mắt.

Bốn năm trước, Hồng thành đó đường lớn phồn hoa, " Lăng vận " khai trương cửa hàng mới, cách ngôi miếu đổ nát Thi Tiêu Hiểu tu hành vài bước chân, mà Lăng gia phái người tới làm chủ chưởng quầy mới này, chính là Lăng Noãn Đường.

Chỗ có mặt Nam Vinh, đương nhiên không thể thiếu Hắc Khẩu Dao A Y Quả. Nàng nắm chặt tay, cắn răng, không phân rõ là khẩn trương hay hưng phấn:

- Lăng Noãn Đường, đứa nhỏ ngươi ngủ với nàng chưa?

Loại lời này nàng cũng có thể hỏi ra, tuy nhiên tùy cho nàng hỏi, hai nữ nhân ánh mắt đều sáng lên, hiển nhiên vô cùng tò mò về đáp án.

Thi Tiêu Hiểu là cao nhân, lơ đễnh, chỉ có điều lắc đầu:

- Không giống các ngươi nghĩ đâu, ta và nàng chỉ nói với nhau sáu từ. Tóm lại…gặp rồi, tâm liền loạn, quả không có đạo lý.

Có chi tiết liên quan Thi Tiêu Hiểu không hề nói nhiều, có thể chắc chắn là, trong lòng hòa thượng không nhìn ra sắc mặt cùng họ Lăng.

A Y Quả chau mày, đối với loại chuyện này thật không minh bạch mặc dù cực kỳ bất đắc dĩ; trong lòng Nam Vinh dâng lên niềm tò mò, chỉ vì vài lần xem chăm chú, khiến cho người từ nhỏ tu thiện, tuệ căn sớm đã phát triển, đại sư khai mở tâm tính, nữ tử như vậy tột cùng sẽ thành ra bộ dạng gì; Tô Hàng lại có chút thất thần, ngữ khí nhè nhẹ nhàng:

- Làm hòa thượng không tốt sao? Bốn phương đều không vướng bận, so với ngươi hiện giờ càng phải sống nhanh một chút.

Thi Tiêu Hiểu mỉm cười, lại không vui:

- Làm hòa thượng tốt lắm, ta thích làm hòa thượng. Nếu không có nàng, ta hiện tại vẫn là Vô Diễm, có thể có nàng, ta thì cái gì cũng không đúng rồi. Ta không biết.

Lúc này, trên thuyền vang lên tiếng chiêng, đây là tín hiệu báo giờ ăn cơm, khiến cả đám người chạy trốn vui mừng chính là, cơm chiều hôm nay không phải cá, mà là thịt dê. Tô Hàng mang vẻ mặt đắc ý, từ lúc sắp xếp thuyền rời bến nàng đã chuẩn bị hết, tuy rằng đang ở trên biển, nhưng đông chí là đông chí, đương nhiên ăn uống phải hợp với thời điểm rồi.

Cơm chiều trên thuyền cơ bản giống nhau, mỗi nhà Nam Lý, cũng đều cùng ngồi vây quanh một chỗ, mỗi lần gặp ngày hội đều là thời gian nấu nướng ăn uống với nhau, bình thường vất vả thế nào, khi lập đông đều phải vui vẻ, ăn chút thịt dê…Mùi vị của thịt dê, nhằm thẳng mũi Quốc sư chui vào, khiến lão không kìm lòng nổi nuốt nước miếng đánh " ực " một cái.

Không biết tên cái thôn nhỏ, nơi Quốc sư ẩn náu suốt ba ngày.

Chặt đứt một cánh tay, bụng bị đâm thủng một miếng, còn bị xuyên qua ngực trái, ở trên Yến Tử Bình, Quốc sư đã bị thương rất nặng.

Tu vi làm cho người ta sợ hãi, độc thuật kinh thế, nhưng xét đến cùng Yến Đỉnh vẫn là người, lão không phải thần tiên. Bị thương nặng như vậy, lão cũng không đi nổi, chỉ có thể ẩn thân nơi núi lớn, kiên trì, chờ đợi, cho tới mùa thu, lão mới có thể cử động được đôi chút.

Chỉ là khẽ " di chuyển " thôi, một thân tu vi hiện tại chỉ có thể dùng không tới nửa thành công lực, ngay cả mấy anh nông dân, cũng có thể dùng đòn gánh đánh chết lão.

Cho nên Yến Đỉnh rất cẩn thận, từ trên núi lớn đi ra chỉ một mực trốn tránh man nhân đuổi giết, lão không biết ở Nam Lý, còn có bao nhiêu người đang lùng bắt mình, mấy ngày trước, sau khi vào thôn nhỏ này, lão tiếp tục ẩn nấp, trộm chút đồ ăn, kiên nhẫn chờ đợi. Sở dĩ lão không thể đi tiếp, có hai lý do, thứ nhất ngực trái bị thương không chỉ là chưa khỏi hắn, ngược lại còn có xu thế xấu hơn, trông theo bộ dạng này, lão cũng không chịu đựng được bao lâu nữa; mặt khác, thôn bên cạnh có một tòa miếu nhỏ.

Ba ngày cẩn thận quan sát, xác định toàn miếu hoang trong thôn cũng không nhiều người lui tới, trong miếu có hai hòa thượng cũng là những người thật thà, mỗi ngày chỉ bái Phật tụng kinh, Yến Đỉnh cuối cùng hạ quyết tâm, gắng sức đi những bước chân bình thường, gõ cửa… Trời sáng, một hòa thượng trong miếu, trong ngực mang một phong thư, chân vội vàng bước ra cửa, chạy tới miếu lớn ở trấn Thanh Quả ngoài trăm dặm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.