Quyền Lực Thứ Tư

Chương 4: Bị bỏ thuốc




Edit: Kecil

Ngày hôm sau, Thanh Hàn quốc sư ra ngoài, Minh Phong bởi vì có việc nên cũng ra Phủ, Vân Tâm Nhược sáng sớm đã dậy, kêu thị vệ giữ cửa bên ngoài cầm công cụ đi vào Thanh trúc viên, phân phó bọn họ chặt trúc. Phủ quốc sư này thật sự là thiếu người tới mức đáng thương, đành phải sử dụng bọn họ thôi

Thị vệ sửng sốt bất động nửa ngày, mãi đến lúc nàng nói chuyện này đã được Minh Phong đồng ý, mới ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi vài lần, bắt đầu vung tay lên , thân trúc cao lớn trong nháy mắt ngã xuống đất

Chặt trúc xong, nàng kêu thị vệ chặt hết lá trúc xung quanh cùng đỉnh chóp, lại đem ruột trúc đào rỗng, sau đó đem một cái đầu trúc nhỏ nhét vào một cái đầu trúc lớn, dùng dây buộc chặt, đem một đầu đặt tới thủy biên, thuận tiện đào một con đường thật sâu, từ ôn tuyền đến thẳng phía trước Lưu đinh lâu, vì không muốn phá hư cấu trúc Lưu đinh lâu, nàng lại kêu người dùng gậy trúc làm thành một cái guồng nước nhỏ. Nước từ trong thân trúc không ngừng chảy ra, sau đó chảy vào tiểu bánh xe làm nó bắt đầu chuyển động, mà nước trong guồng nước, cũng chầm chậm chảy tới một cái hồ nước nhỏ trong Lưu đinh lâu, có lẽ đây là chỗ Thanh Hàn quốc sư tắm rửa.

Hồ nước nhỏ này cũng làm nàng cảm thấy thực kinh ngạc, dưới đáy hồ thế nhưng có một cơ quan, dùng xong có thể khởi động cơ quan để nước chảy tới nơi khác, cho nên vừa khớp với hiện tại, nước trong hồ này về sau có thể tuần hoàn vô hạn

Còn về guồng nước này,cũng là do nàng nhìn từ trong sách ra, nàng nhớ Trung Quốc cổ đại hay dùng guồng nước để tưới đồng ruộng, không ngờ hôm nay lại dùng để dẫn nước tắm rửa, cũng coi như là đại tài tiểu dụng* đi, bất quá, quả thực rất thành công. So tới tưởng tượng của nàng tốt hơn rất nhiều

CT. Đại tài tiểu dụng : dùng người tài vào việc nhỏ

Mãi đến lúc này, bọn thị vệ mới há mồm trợn mắt, không nói đến việc lấy thân trúc dẫn nước, mà cái vật kì lạ tròn tròn kia làm cho người ta cảm thấy thực vô cùng kinh ngạc

Cô gái trước mắt bọn họ, không phải mỹ nhân dung nhan tuyệt sắc, chỉ có thể gọi là thanh tú duyên dáng, nhưng vẻ mặt hiện tại của nàng lại làm người ta không rời mắt được,đôi mắt trầm tĩnh, cánh môi khẽ nhếch, thân mình đơn bạc trong gió có vẻ yếu đuối, nhưng lại kiên cường, mềm dẻo như cỏ. Không thấy nửa phần yếu đuối.

Nữ tử như vậy, làm cho bọn họ nảy lên một cảm giác kính sợ không nói nên lời

Vì thế, hôm nay thời gian trôi qua rất nhanh

Ngày thứ hai, trời vừa sáng, Minh Phong xoa xoa bả vai có chút đau nhức, sau đó lại lắc lắc cái cổ, thần thái vô cùng mệt mỏi, xiêm y màu đỏ cũng nhăn nhúm lại, hắn hiện tại, nào có phải Hồng y tu la rực rỡ , quả thực là một đóa hoa héo mà

Cái này cũng không trách hắn được, từ hôm qua đến giờ, hắn đi quá nhiều, đầu tiên là từ Hoàng thành đến Tô thành, lại từ Tô thành đến Hoàng thành, hắn chạy nhiều tới mức sắp rụng chân rồi, đều do cái tên chết tiệt kia, nói cái gì mà bệnh tình nguy kịch, nguy hiểm tới tính mạng, làm hắn không ngừng thi triển khinh công chạy tới, chỉ sợ mình tới không kịp, tên kia phải đi gặp Diêm vương. Kết quả vừa tới, đã thấy tên kia hoàn hảo vô khuyết, bệnh tình nguy kịch chính là một cái tiểu sủng vật* của hắn, khiến hắn tức tới mức thiếu chút nữa độc chết người nọ luôn cho rồi

CT. Sủng vật : là vật nuôi í, như chó mèo gì gì đó…

Đúng là có bằng hữu đã khó, bằng hữu tốt lại càng khó hơn

Hiện tại, hắn mệt tới mức lết không nổi. Thầm nghĩ bây giờ phải đi tắm một cái, sau đó ngủ một giấc, bất quá còn phải đi gánh nước nữa chứ, thật đúng là phiền toái…..

Đi đến Lưu đinh lâu, hai mắt hắn ngơ ngác, bên tai đột nhiên nghe được tiếng nước ào ào, không lẽ hắn nằm mơ? Không đúng, hắn còn đang rất tỉnh a! Nhưng, tiếng nước ở đâu ra….nơi này không có nước mà? Hắn dùng sức mở to hai mắt, đi theo âm thanh đó tới Lưu đinh lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.