Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 71: Tôi Tất Nhiên Là Phụ Huynh Của Cô Ấy




Bởi vì còn có hai ngày nữa là đến giao thừa, bầu không khí ăn tết trong thành phố nhỏ càng trở nên đặc biệt dày đặc, trên đường vô cùng rộn ràng náo nhiệt. Tất cả mọi người đều bận rộn mua đồ ăn cùng hàng Tết, Dương Giản và Ngô Tô Hoa cũng bị phái ra ngoài mua đồ. Mẹ Dương liệt kê một danh sách thật dài, kêu bọn họ theo danh sách đó mà mua đồ ăn về.

Dương Giản trước tiên mang theo Ngô Tô Hoa đến siêu thị, mặc dù là thành phố khác nhau, nhưng quy mô của chuỗi siêu thị này không không khác biệt lắm, giá cả cũng không kém nhau mấy. Bọn họ đi dạo một vòng lớn, đi lại không ngừng mua các đồ vật. Lúc đi loanh quanh thì không sao, đến lúc tính tiền thì Dương Giản lại xót xa rồi, chữ số hiển thị trên màn hình vẫn tiếp tục nhảy lên, hắn không khỏi hoài nghi việc hàng năm mua nhiều đồ như vậy có gì quan trọng chứ.

Ngô Tô Hoa thấy bộ dáng xoắn xuýt của hắn, không khỏi chê cười.

“Cũng đâu có phải là ăn bớt tiền của cậu đâu chứ.”

“Tuy rằng về nhà cũng phải báo cáo lại, nhưng nếu đem số tiền này giảm xuống rồi đưa cho tôi thì thật tốt.”

Dương Giản hơi có cảm giác muốn đấm ngực giậm chân.

“Cậu thật đúng là, cậu không hề thấy xấu hổ sao?”

Ngô Tô Hoa biết rõ hắn yêu tiền như thế nào, cũng đã có thể kiềm chế mà tỏ ra thoải mái rồi.

Dương Giản đột nhiên giống như bị đánh tỉnh, nói với nhân viên thu ngân.

“Thật ngại, tôi quên mang tiền rồi, không lấy nữa.”

Không nhìn nhân viên thu ngân trợn mắt, Dương Giản kéo Ngô Tô Hoa đi ra khỏi siêu thị.

Ngô Tô Hoa ngượng ngùng đi theo phía sau hắn nói:

“Cậu thật quên à? Sẽ bị mẹ cậu mắng chết đó?”

“Chúng ta suy nghĩ cách khác.”

Vừa nói, Dương Giản vừa chỉ chỉ vào bến xe bus.

“Chúng ta đến chợ bán buôn ở ngoại thành, rồi báo cáo theo giá của siêu thị.”

Ngô Tô Hoa dường như không nhận ra hắn nữa, ngây người hơn nửa ngày mới nói.

“Dương Giản, loại thái độ cố chấp với tiền bạc này của cậu rốt cuộc là đến từ đâu vậy?”

“Không có tiền thực sự sẽ chết đó.”

Dương Giản nghiêm túc trả lời.

Chợ bán buôn ở ngoại thành rất lớn, cũng rất hỗn loạn, mặt đất đương nhiên không được sạch sẽ như siêu thị, xung quanh cũng tràn ngập mùi rau dưa hư thối. Trong đám người rõ ràng có nhiều gương mặt của dân lao động vất vả hơn, thỉnh thoảng có chút tranh chấp tiền bạc nho nhỏ cũng là bình thường.

Ngô Tô Hoa đời này chưa từng trải qua loại hoàn cảnh như thế, cậu trợn mắt há mồm nhìn Dương Giản cùng một bác gái khác chen chúc trước một quầy hàng nhỏ, giống như người chỉ có một, hai đồng tiên cẩn thận tỉ mỉ cò kè mặc cả, gần như bắt đầu hối hận vì sao mình lại quyết định về quê với cậu ta. Cậu tự cho rằng mình là một thanh niên lịch sự thanh cao, đảo mắt một cái liền bị người này kéo vào trong thế tục, mà người này, cũng là người bạn duy nhất của cậu.

“Này, đến giúp chút.”

Dương Giản kêu cậu đến, cũng không có chút khách sáo nào.

Chợ bán buôn không có xe đẩy chở hàng, Ngô Tô Hoa không thể làm gì khác hơn là khéo léo xách mấy cái túi plastic chất lượng kém lên, một bên theo Dương Giản xông về phía trước, vừa nói:

“Cậu mua mấy thứ ở đây, chất lượng có được đảm bảo không đó?”

“Cậu yên tâm, tôi biết nhìn hàng.”

Dương Giản đắc ý nói. Chỉ cần từng trải qua cảnh bần cùng, bất tri bất giác sẽ có rất nhiều kỹ năng sinh tồn phát triển, những thứ này….cũng là hắn học được ở trong cuộc sống thiếu tiền lúc trước.

Ngô Tô Hoa nhìn bóng lưng hắn lần thứ hai nhập vào đoàn người, tuy rằng không thể bị nhiễm thứ tình cảm mãnh liệt giống như vậy, nhưng vẫn đứng chờ ở một bên, rất sợ lúc Dương Giản đi ra sẽ không tìm được cậu, thẳng đến khi Dương Giản nghiêng nghiêng ngả ngả gạt đám người đi ra, ôm một cái hòm thoạt nhìn rất nặng.

Ngô Tô Hoa bước đến, nhưng vì đồ trong tay mình đã đầy, cũng không có cách nào giúp đỡ đồ trong tay hắn, chỉ có thể quan tâm hỏi han.

“Là thứ gì vậy? Nặng như thế.”

“Không có gì, nặng muốn chết.”

Dương Giản thở hồng hộc, đặt cái hòm kia xuống bên cạnh chân.

“Cơ hội của chúng ta đến rồi, đoán thử xem, đây là cái gì?”

“Cái gì?”

“Thứ tốt.”

Dương Giản chỉ chỉ cái hòm.

“Cầm ở trên đường cái bán, nhất định có thể kiếm được không ít tiền.”

“Rốt cuộc là cái gì vậy?”

Ở giữa khu chợ lộn xộn, Ngô Tô Hoa cũng không có nhiều kiên nhẫn chơi trò chơi đoán đố với hắn.

“Pháo hoa.”

Dương Giản cười hì hì nói.

“Đến cuối năm người ta mua thứ này không cần hỏi giá, mua trong chợ bán buôn này rồi bán lại, nhất định có thể kiếm được tiền, đến lúc đó sẽ cho cậu tiền công.”

“Mẹ cậu bảo cậu đi mua hàng tết, cậu lại đi mua thứ khác, về nhà phải ăn nói như thế nào đây?”

Ngô Tô Hoa ở giữa mùa đông lạnh lẽo có cảm giác muốn chảy mồ hôi.

“Đều mua xong rồi, mấy thứ ở trong túi plastic cậu xách cũng không ít đâu.”

Dương Giản đắc ý nói.

“Mấy thứ mẹ liệt kê trên danh sách cũng nhiều hơn không ít, mua hàng về dùng có thể tiết kiệm thêm chút tiền thì càng tốt.”

“Đương nhiên, đây chính là ở ngoại thành, giá hàng thấp, đừng quên chúng ta phải ngồi xe hơn một tiếng mới đến đó.”

Dương Giản nghỉ ngơi đủ rồi, lại ôm lấy cái hòm của hắn.

“Đi thôi.”

“Đi đâu?”

Ngô Tô Hoa bị sự dũng cảm của hắn làm cho kinh sợ, nhất thời không phản ứng kịp.

“Quay về trong thành phố.”

Chờ đến khi bọn họ quay về khu vực nội thành, thì đã là buổi trưa rồi, Ngô Tô Hoa hỏi Dương Giản:

“Ông chủ, dự định mua cho kẻ làm thuê này thứ gì để ăn đây?”

“Cơm làm công? Đừng có nằm mơ, tự mình mua một cái bánh rán ăn cho đỡ đói đi!”

“Cậu đúng là Dương lột da mà!”

Ngô Tô Hoa rống giận.

Nhưng rốt cuộc Dương Giản vẫn không bị tiền tài làm mất đi nhân tính, hắn mang theo Ngô Tô Hoa tìm một hàng quà vặt mà trước đây mình vẫn thường đi, có thức ăn địa phương rất ngon, đương nhiên, giá cả cũng vô cùng rẻ.

Ngô Tô Hoa bị hắn giày vò một ngày, vừa mệt mỏi vừa đói bụng, bưng bát lên ăn vô cùng nhanh, chỉ cảm thấy cơm ăn chưa bao giờ thấy thơm ngon như vậy, cũng không so đo với Dương Giản chuyện cái bàn ăn trong quán quá nhỏ.

Dương Giản cũng đói bụng, một hơi ăn hết hơn nửa bát, nhất thời cảm thấy dạ dày có chút trướng, liền ngừng lại. Hắn quay đầu nhìn Ngô Tô Hoa, nghĩ thầm, người này chắc chưa bao giờ ăn ở trong một quán cơm nhỏ bé đơn sơ như thế này đi.

“Sao vậy?”

Ngô Tô Hoa uống một ngụm canh, quay đầu hỏi hắn.

“Hình như cậu ăn rất hợp khẩu vị.”

Dương Giản nói.

“Nghe anh họ cậu nói qua, hình như cậu rất kén ăn.”

Ngô Tô Hoa xấu hổ cười cười.

“Cũng không đến mức như vậy, là anh ấy phóng đại sự thực rồi.”

“Ăn thêm chứ?”

Ngô Tô Hoa khoát khoát tay.

“Không cần, tiết kiệm chút tiền cho ông chủ Dương.”

Cậu ăn nhanh no cũng nhanh, thật sự không muốn ăn nữa, nhưng cũng học Dương Giản nói vài câu trêu đùa.

Dương Giản thanh toán tiền cơm, lại mang theo Ngô Tô Hoa đi đến bên đường cái. Hai bên đường cái bày đầy mấy hàng bán rong nhỏ, bày trên mặt đất hoặc đằng trước mấy cái xe đẩy, bán từ đồ ăn đến các loại hàng hóa khác.

Dương Giản ở giữa phố xá sầm uất tìm được một chỗ trống chen vào, đặt cái rương xuống mở ra, mặt trên bày đủ các loại pháo hoa, hắn ngại ngùng cười cười với ông chú bán tranh tết bên cạnh.

“Kiếm chút tiền học phí.”

Dương Giản lớn lên bộ dáng có chút nhỏ nhắn, cười rộ lên thì có một bộ dáng dấp vô hại với cả người lẫn vật, đơn giản một chút đã kiếm được sự đồng tình của ông chú.

“Thật không dễ dàng đi? Tuổi còn nhỏ đã thật hiểu chuyện.”

Ông chú liên thanh tán thành.

Dương Giản cười cười, bộ dáng giống như vừa được khích lệ lại vừa không biết làm sao, ngẫm nghĩ một chút còn nói.

“Vừa nhìn qua thấy chỗ này còn trống, cho nên mới chuyển đến, chú à, bày hàng ở chỗ này bán được chứ?”

“Không có việc gì, cháu cứ bán của cháu đi.”

Ông chú nhiệt tình trả lời.

“Quản lý đô thị cũng về nhà mừng lễ năm mới rồi, lúc này ai quản được ai chứ, nói không chừng đi ngang qua còn có thể mua vài thứ hàng tết của chúng ta mang về đâu, thuận tiện mà.”

Ngô Tô Hoa thấy hắn nhanh như vậy đã hòa mình vào những người xung quanh, bộ dáng giống như còn được quan tâm, không khỏi mắt trợn miệng há. Cậu khó khăn bình ổn hơi thở lại, đi đến nói thầm bên tai Dương Giản.

“Cầm thú nha.”

“Sao vậy?”

Dương Giản vô tội nhìn cậu.

Ngô Tô Hoa hạ giọng.

“Ông chú thành thật chất phác như thế cậu cũng không biết xấu hổ mà đi lừa người ta, còn nói cái gì mà kiếm học phí. Cha mẹ cậu không cho cậu tiền đóng học phí sao? Dù không cho, tiền riêng của cậu tích cóp lại cũng không phải ít đi?”

“Tiền này dùng để cứu mạng, sao có thể coi như học phí chứ? Tiền cứu mạng nhiều hơn nữa vẫn là ít.”

Dương Giản cũng nhỏ giọng nói với cậu.

“Cậu thấy ông chú đó thành thật chất phác sao? Nhìn lại đi.”

Ngô Tô Hoa nhìn một hồi, nhìn thấu rồi liền nói.

“Ông chú ấy là nhìn người nói giá sao?”

“Đều là nhân dịp cuối năm bán nhiều thêm vài thứ thôi, bình thường không cần thiết phải bán mấy thứ này, nhưng hai ngày nay, khách hàng đều mua bán nhanh chóng, đương nhiên có thể bán bao nhiêu liền bán bấy nhiêu rồi.”

“Mấy thứ linh tinh đủ loại này sao cậu đều biết hết thế?”

Ngô Tô Hoa càng ngày càng phát hiện Dương Giản không phải người cùng một loại với mình, thế nhưng thật kỳ lạ, cậu lại không hề ghét hắn một chút nào, tuy rằng trong miệng vẫn không ngừng khinh bỉ.

“Nếu không quan hệ tốt với người bên cạnh, dù chỉ là bán hai ngày cũng không làm được.”

Dương Giản cười cười với cậu, đi hai bước đến bên cạnh người qua đường đang xem tranh tết.

“Bức này đẹp, so với bức anh vừa cầm đẹp hơn nhiều.”

Người nọ có lẽ là đang chọn lựa, hay chỉ là đi ngang qua thì nhìn một chút thôi, nghe thấy Dương Giản nói như vậy, trái lại bắt đầu nghiêm túc ngắm bức tranh trên tay mình, càng xem càng cảm thấy không giống bình thường rồi.

“Vậy chọn bức này đi.”

Thu tay lại, quyết đoán trả tiền.

Đại thúc cười rộ lên lộ ra đôi mắt đầy nếp nhăn.

“Ánh mắt của nhóc này thật tốt.”

“Có muốn sang bên này chọn thêm một ít pháo hoa không? Là hàng của nhà máy, đảm bảo chất lượng.”

Dương Giản vội vã thêm một câu nhằm đẩy mạnh tiêu thụ cứ như vậy kéo đến một người khách.

Ngô Tô Hoa nhìn hắn khéo lưỡi như lò xo, bản thân mình chỉ biết đứng đằng sau trông đồ đếm tiền.

Quá trưa một chút, hai hòm hàng đã bán xong toàn bộ, Dương Giản thu dọn đồ xong định rời đi, lại sờ trong người lấy ra một bọc pháo nhỏ đưa cho ông chú bên cạnh.

“Chú ngày mai có còn đến đây bán hàng không, nếu đến sớm thì giúp cháu giữ chỗ nhé?”

Ông chúkia bị hắn nịnh nọt đến vui vẻ, đáp ứng một tiếng, khen ngợi Dương Giản không dứt miệng.

“Cậu nhóc này thực là nhanh nhẹn, sau này đi buôn bán đi, đừng lãng phí đầu óc tốt như thế.”

Dương Giản khiêm tốn cười cười, phất tay chào tạm biệt.

Về đến nhà, Dương Giản trước tiên kéo Ngô Tô Hoa vào trong phòng ngủ của mình, chuẩn bị chia tiền.

“Không cần gấp như vậy chứ?”

Ngô Tô Hoa đối với việc kiếm được bao nhiêu tiền, hoàn toàn không có chút nóng lòng.

Dương Giản đếm tiền hai lần, phân một phần tư ra đưa cho Ngô Tô Hoa.

“Một nửa là thu hồi vốn, một nửa là thu nhập công việc, tôi với cậu chia đôi.”

“Cậu quá là rạch rồi rồi.”

Ngô Tô Hoa nói, không hiểu sao có chút mất mát, giống như bị xem là một người quá xa lạ rồi, giữa cậu với Dương Giản vốn không cần như vậy, đáng tiếc Dương Giản lại là người như vậy.

“Rất ưu đãi cậu rồi có được không, ngay cả tiền công lao động đều có phần, có một phần của tôi thì cũng có một phần của cậu.”

Dương Giản lời nói chính nghĩa.

“Dù là cậu có tiền, cũng là tiền cha mẹ cho, đây là lần đầu tiên tự mình kiếm tiền đi?”

Ngô Tô Hoa ngẫm nghĩ, chính xác là như vậy.

“Cho nên hẳn là nên có cảm giác thành tựu nha, cậu sao lại không có chút kích động nào thế, lần đầu tiên tự mình kiếm tiền đó nha, còn là tiền công ông chủ Dương này trả cho cậu nữa.”

“Cậu đi chết đi.”

Ngô Tô Hoa rốt cuộc cũng cảm thấy vui vẻ, cậu đoạt lấy phần của mình, đang muốn cướp luôn phần của Dương Giản, nhưng vì đối phương thân thủ quá nhanh nhẹn nên không có cướp được. Cậu nhân tiện ôm lấy đầu Dương Giản, một cánh tay ghìm lấy cổ Dương Giản.

“Cướp đây.”

“Thật sự là dẫn sói vào nhà rồi.”

Dương Giản giãy dụa nói.

“Có đưa hay không?”

“Chết cũng không đưa.”

Dương Giản đương nhiên là muốn tiền không muốn sống.

Ngô Tô Hoa cười hắc hắc, cố sức áp Dương Giản ngã xuống giường. Bọn họ vốn là mỗi người ngủ một chỗ, lúc này cùng nhau ngã lên giường của Dương Giản. Dương Giản ngửa đầu, đập sát vào tầm mắt chính là mái tóc màu vàng kim phủ lòa xòa xuống trán của Ngô Tô Hoa.

Hắn vốn không thích màu sắc sáng chói như vậy, nhưng bởi vì đó là màu sắc đầu tiên nhìn thấy ở trong hành lang tối tăm nên ghi nhớ rất sâu. Sau đó, hình như trong vô thức cũng biến thành thói quen.

Lúc này lại nhìn, xuyên qua mấy sợi tóc, hắn nhìn thấy rõ ràng lông mi của Ngô Tô Hoa, từng sợi từng sợi, nhỏ dài thẳng tắp.

Sau đó hắn nhìn vào trong mắt Ngô Tô Hoa, trên con ngươi đen kịt kia, ánh lên hình bóng của chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.