Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 19: Hiểu Nhiên Phải Nghe Lời!




Bữa cơm này ăn rất từ tốn, Dương Giản ăn xong cháo, cũng ăn sạch chỗ dưa muối miễn phí không sót miếng nào, mới cầm giấy ăn lau miệng, nói với Lâm Gia Nam:

“Anh đi về đi.”

Lâm Gia Nam giương mắt nhìn hắn, không nói gì cũng không động đậy.

“Tôi đi trước đây, ngày mai sẽ đến công ty của các anh tìm anh.”

Dương Giản giải quyết nhanh gọn mọi việc, đứng dậy.

Đường ngắn và nhanh nhất để quay về ký túc xá là đi qua căn tin, lúc này tốp năm tốp ba sinh viên từ phòng tự học về đi lướt qua bọn họ, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang, nhưng cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ là người nào thất tình liền lôi bạn cùng phòng ra đây giải sầu thôi. Nhưng trong đám đó cũng có người biết mặt Dương Giản, lúc này sau khi sửng sốt liền vô cùng mừng rỡ, ở ngay trước mặt mọi người đột nhiên cao giọng kêu to:

“Dương Giản, biết ngay cậu không phải loại tốt đẹp gì mà, lằng nhằng không rõ với người đàn ông này, nhìn thật buồn nôn.”

Dương Giản ngạc nhiên xoay người, thấy Hoàng Doanh Khải đứng ở chỗ đó, nhất thời theo bản năng trả lời một câu:

“Thì ra là cậu, nam sinh thủy sản.”

Hoàng Doanh Khải ở bên kia thẹn quá hóa giận, tiến lên muốn túm áo Dương Giản, Dương Giản lắc mình né tránh, người kia lại không chịu bỏ qua mà nhào đến, miệng cũng mắng rất thô tục:

“Biến thái chết tiệt, đồng tính luyến ái.”

Dương Giản không thích nghe điều này nhất, lúc này không nén được tức giận, vung một đấm sang.

Hoàng Doanh Khải không ngờ bị trúng một đấm, khóe miệng chảy máu, lấy tay lau đi vết máu chảy ra. Nhưng cậu ta dù sao cũng là học sinh thể dục, Dương Giản dù có dùng toàn lực, cũng không thể đánh ngã cậu ta.

Hoàng Doanh Khải hoàn toàn bị làm tức giận, tàn bạo đánh tới.

Lâm Gia Nam thấy nam sinh to con sắc mặt không tốt kia đánh về phía Dương Giản, vô thức đứng chắn phía trước Dương Giản, vừa lúc nhận luôn nắm đấm của Hoàng Doanh Khải đánh lên người. Va chạm này khiến anh ta lảo đảo, ôm lấy Dương Giản ở phía sau, hai người cùng gục xuống.

“Biến thái, buồn nôn.”

Hoàng Doanh Khải tiếp tục chửi bậy.

Lâm Gia Nam cuối cùng không nhịn được nữa, đứng lên lạnh lùng nhìn cậu ta nói:

“Mày chán sống rồi sao?”

Hoàng Doanh Khải lúc này mới nhìn thấy rõ Lâm Gia Nam, là người đàn ông lúc đó đi chiếc ô tô đắt tiền đứng ở cửa trường học nói chuyện với Dương Giản, cũng là người đã từng cho người đến cảnh cáo mình không được nói bậy chuyện của người khác. Cậu ta không biết thân phận và bối cảnh của người này, thế nhưng so với người có tiền ở trong thành phố có đủ loại người này, sức mạnh của một sinh viên thật sự là quá nhỏ bé.

Dù cho cậu khinh thường đám người như bọn họ, nhưng lúc này không thể không ảo não bỏ đi, lúc sắp đi còn rất hung hăng trừng mắt liếc Dương Giản.

“Không sao chứ?”

Lâm Gia Nam tiếp tục dùng giọng điệu thản nhiên như không hỏi, vươn tay về phía Dương Giản.

Dương Giản khom lưng ôm đầu gối ngồi xuống, chỗ bị ngã lúc trước lại bị đụng phải một chút, vết máu vốn đã sắp khô lại có máu mới chảy ra. Hắn không bám lấy tay Lâm Gia Nam, mà tự mình miễn cưỡng đứng lên.

Chỉ không khéo lúc này là mùa hè, Dương Giản mặc quần short thể thao ngắn đến đầu gối, vết máu ở chỗ đầu gối dưới ngọn đèn mờ tối của căn tin có vẻ nghiêm trọng hơn một chút. Lâm Gia Nam nhìn thấy, không khỏi nhíu mày nói:

“Hay là đi bôi thuốc thì tốt hơn?”

Dương Giản do dự vài giây, quyết định không cần gây khó khăn cho thân thể của mình. Hắn ngậm chặt miệng ngồi lên xe của Lâm Gia Nam, nghĩ thầm, nếu không phải tại anh ta thì sẽ không may như vậy, để anh ta bồi thường cho mình, cũng coi như hai bên không thiếu nợ nhau.

Lần thứ hai Lâm Gia Nam đưa hắn đến phòng khám cấp cứu, vẫn là đến khám ở chỗ bác sĩ mà lần trước đưa Dương Giản đến chữa vết bỏng kia.

“Cậu em này của cậu sao lại không cẩn thận như thế chứ.”

Bác sĩ nghiêm túc nhìn Lâm Gia Nam phê bình:

“Bây giờ thanh niên các cậu làm việc gì cũng không biết nặng nhẹ, lần trước có một cậu đá cầu đến gãy xương, cũng là em trai tầm tuổi này của cậu đi.”

“Đều là do tôi chăm sóc không chu đáo.”

Lâm Gia Nam cẩn thận nhận sai.

“Trông nom nhiều một chút, đừng…gây chuyện nữa.”

Bác sĩ nhìn Dương Giản, ngữ khí lần này càng nghiêm khắc hơn. Dấu vết rõ ràng là đã đánh nhau, bề ngoài nhìn coi như là nho nhã lịch sự, không ngờ cũng là loại thanh niên hư hỏng đi đánh nhau, loại tương phản này khiến cho bác sĩ càng thêm thất vọng với sinh viên bây giờ.

Đây thực sự không phải lỗi của cháu mà, Dương Giản ai oán nghĩ.

Hắn đi theo Lâm Gia Nam ra khỏi bệnh viện, nói:

“Tôi tự về được, anh trả tiền thuốc men bồi thường cho tổn thất tinh thần của tôi, chúng ta hai bên không ai nợ ai nữa.”

“Cậu có thể không nói chuyện không chừa chút lối thoát nào như thế được không?”

Lâm Gia Nam lẳng lặng nhìn hắn.

“Buông tha cho tôi đi.”

Dương Giản có chút vô lực trả lời.

“Ngày hôm nay tôi thực sự không có tâm trạng đấu trí so dũng khí với anh, ngày mai còn phải thử nghiệm phần mềm, tôi phải về ngủ.”

“Tôi đưa cậu về, đảm bảo sau với cậu sau khi lên xe tôi sẽ ngậm chặt miệng, không nói một chữ nào.”

Dương Giản không muốn lằng nhằng với anh ta nữa, mở cửa sau ra tự ngồi vào.

Lâm Gia Nam thở dài, quay đầu lại nhìn Dương Giản một cái, đột nhiên nghĩ muốn dặn hai câu, nhưng nhớ tới lời hứa vừa rồi của mình, cuối cùng thực sự không nói ra miệng một chữ nào.

Dương Giản ngồi ở phía sau nhìn bóng lưng tập trung lái xe của anh ta, quãng đường từ bệnh viện đến trường học cũng không dài lắm, hắn chỉ cảm thấy khung cảnh như thế rất quen thuộc, giống như thật lâu trước đây mình cũng đã từng trải qua khung cảnh như vậy, khiến cho người ta hoài niệm về những điều xa xôi trước đây.

Rất nhanh đã đến cổng trường, từ xa nhìn thấy khu nhà ký túc xá. Dương Giản vỗ vỗ lên lưng ghế chỗ ngồi phía trước, ý bảo Lâm Gia Nam dừng xe lại, nói:

“Đến đây là được rồi.”

“Thực sự không thể cho tôi một cơ hội nữa sao?”

Lâm Gia Nam đột nhiên mở miệng, khi nói thậm chí còn không quay đầu lại, chỉ len lén nhìn vẻ mặt của Dương Giản qua kính chiếu hậu.

Dương Giản thở dài, đáp lại:

“Anh rõ ràng không phải là người như thế, vì sao lại muốn làm loại chuyện không có ý nghĩa này?”

Lâm Gia Nam trong nháy mắt này, cảm thấy có chút hận Dương Giản. Nếu như cậu ta cứ len lén thích mình, không hẳn là không thể bắt đầu một trò chơi tình cảm bình thường, thế nhưng cậu ta lại quyết tuyệt như thế, khiến cho mình thành tiến thoái lưỡng nan. Lâm Gia Nam bởi vì có gia thế cùng dáng vẻ như vậy nên chưa từng thiếu phụ nữ, quen được vây quanh rồi, cũng không cảm thấy tình cảm của người khác đáng quý bao nhiêu, ngược lại đối với sự động tâm của chính mình thì có chút không hiểu được.

Vì sao, rõ ràng chỉ là một cậu bé. Anh cũng từng tự hỏi lòng mình như vậy.

“Dù có nói tiếp thì anh cũng sẽ không tin.”

Dương Giản đột nhiên mở miệng.

“Người tôi từng thích trước đây, có vài điểm giống anh.”

Lâm Gia Nam ngẩn ra, không quay đầu lại, chỉ thản nhiên hỏi:

“Sau đó thì sao?”

“Ngay từ đầu anh ta cũng không thể nào thích tôi, giống như anh vậy.”

Dương Giản có chút buồn vô cớ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bởi vì là sự việc xảy ra thật lâu trước kia trong hồi ức, có chút khó khăn, giống như ký ức được lưu giữ trong đại não vậy, tốc độ khi nói cũng đặc biệt chậm.

Lâm Gia Nam có chút không chờ đợi nổi:

“Sau đó lại thích cậu rồi, cho nên mới không nhìn tôi nữa, đúng không?”

Câu trả lời của Dương Giản không ngờ lại không nằm trong dự đoán của anh, dừng lại một chút mới nói:

“Tôi nói những điều này là muốn cho anh biết, vốn tôi cũng không phải thật tâm thích anh, anh cũng không cần phải…nếm thử loại tình cảm cấm kỵ không đáng có này.”

Từ chối rõ ràng như vậy, là quá kiên quyết rồi.

Lâm Gia Nam đột nhiên cảm thấy có chút bị tổn thương, chính anh rõ ràng là chưa làm gì cả, nhưng hình như bị người khác thích rồi từ bỏ một lần lại một lần. Anh đã nhận ra rõ ràng tình cảm của mình, cũng không muốn thừa nhận, nhưng từ trước đây, khoảng cách giữa Dương Giản và anh đã bị chính Lâm Gia Nam anh kéo ra quá xa.

Lâm Gia Nam lúc này mới mơ hồ cảm thấy hối hận, nếu như thái độ lúc đầu không ác liệt như vậy, nếu như không nhảy dựng lến giống như bị đạp phải đuôi rồi ác ý làm tổn thương đối phương, cũng sẽ không bị rơi vào thế bị động như bây giờ.

“Sau đó thì sao?”

Anh không ngờ lại ngây ngốc mà lặp lại câu hỏi lần nữa.

Dương Giản bất đắc dĩ cười rộ lên:

“Bây giờ anh đã không còn giống anh rồi, anh không cảm thấy sao? Buông tay đi, anh chỉ là đã quá quenvới những ngày muốn thứ gì đều có thể đạt được, thỉnh thoảng buông tay một lần cũng không có gì là ghê gớm cả.”

“Hỏi cậu một vấn đề cuối cùng, người cậu nói rằng thích đang ở chỗ nào? Anh ta rõ ràng là không ở cùng với cậu.”

Lâm Gia Nam đột nhiên hỏi.

“Anh ấy chết rồi.”

Dương Giản gần như là trả lời theo bản năng, nói ngắn gọn đến mức không thích hợp. Giọng điệu của hắn khi nói ra những lời này phức tạp đến mức ngay cả chính hắn cũng không nhận ra, tuy rằng không đến mức yêu hận, nhưng nghe vào vẫn có chút nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Gia Nam vốn là không tin lời Dương Giản, cảm thấy đây chỉ là tùy tiện mượn cớ lấy lệ, cũng có lẽ là vì oán hận nên muốn tránh ra xa khỏi mình. Anh đoán đúng một phần, nhưng bất kể thế nào cũng không thể tin tưởng thật sự có một người như vậy. Mà nghe câu trả lời của Dương Giản, cũng khiến cho Lâm Gia Nam kinh hãi, mặc kệ người kia có phải là…đã chết thật hay không, nếu như chính là người kia ở bên cạnh Dương Giản, Dương Giản đợi anh ta tuyệt đối sẽ không lạnh lùng giống như đối với mình thế này.

Lúc này xe đã đến cổng trường, nếu như Lâm Gia Nam quyết định buông tay, anh có thể từ từ dừng xe lại, để cho Dương Giản tự mình mở cửa, sau đó sẽ không bao giờ…nói về chuyện này nữa.

Lâm Gia Nam còn chưa thích Dương Giản đến mức độ không thể buông tay, Dương Giản không thông minh cũng không xinh đẹp, thậm chí không có sức hấp dẫn như anh, cũng không thể khiến người khác vui vẻ, lại còn là đàn ông.

Thế nhưng ngay khi Dương Giản đưa tay đặt lên cửa xe thì, Lâm Gia Nam lại hối hận, anh nhanh chóng khóa cửa xe lại.

“Cửa không mở ra được.”

Dương Giản quay đầu nói với anh.

Lâm Gia Nam muốn nói cái gì đó, nhưng có thứ gì đang giữ anh lại, dưới tình huống cấp bách lại không thể nghĩ ra.

Dương Giản tiếp tục nhắc nhở anh.

“Khóa rồi sao? Mở cửa dùm đi.”

Lâm Gia Nam đột nhiên nhấn ga, chiếc xe liền phóng đi như bay.

Người này có chút không thể nói được rồi. Dương Giản nghĩ, nhưng trong lòng cũng không thấy sợ, ngay cả loại tâm lý xã hội này, cũng có chút giống nhau. Càng coi trọng một người, lại càng không biết cần phải ở chung như thế nào. Dương Giản thậm chí có chút đồng tình với Lâm Gia Nam, vì mình không thích anh ta, không thể đáp lại cho anh ta tình cảm ngang bằng.

Dương Giản làm mọi chuyện trở nên vô cùng rõ ràng, chỉ có chuyện tình cảm, là không có cách nào trao đổi ngang bằng. Hắn đột nhiên vươn người lên, lần tìm ở phía trước, đè lên cánh tay của Lâm Gia Nam đang đặt trên tay lái.

Tay Lâm Gia Nam trượt một cái, thân xe lập tức nghiêng sang một bên, bản thân cũng bị hoảng sợ, cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh.

Quay đầu lại, chỉ thấy Dương Giản bình tĩnh nhìn anh nói:

“Thừa nhận thầm mến cùng thất tình, khó như vậy sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.