(Quyển 6) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 55: "Hắn thích cậu"




Editor: Nguyetmai

Lâu đài Nurmengard ở Österreich.

Một vị khách không mời mà tới đột nhiên xâm nhập vào, tiến hành hoạt động khai hoang đối với tòa lâu đài mà trong mắt cô nó là "lâu đài của Chúa tể".

Từ lớp bụi bặm dày trên sàn nhà thì có thể thấy được rằng Alina là vị khách đầu tiên tới thăm dò lâu đài cổ này trong suốt mấy chục năm qua – rất hiển nhiên, dù là Dumbledore hay người trông coi câm điếc kia thì đều không có hứng thú đi dạo trong tòa lâu đài này.

Nơi ngã rẽ của chiếc cầu thang xoắn ốc cách phòng ngủ của Alina gần nhất có một cây piano phủ đầy bụi, kiểu dáng giống hệt với cây đàn mà cụ Dumbledore đặt trong lầu tám của lâu đài Hogwarts.

Một bó hoa hồng đã khô héo đến mức không nhìn ra nổi màu sắc đặt trên nắp đàn, tăng thêm sự bí ẩn cho lâu đài này.

Cơn gió lạnh thấu xương thổi qua khe hở của cánh cửa chớp đổ nát, cứ thỉnh thoảng lại lọt vào trong, từ tầng cao nhất của lâu đài xuống dưới, khung cảnh dần trở nên ẩm ướt, chuyện này khiến Alina cảm thấy may mắn vì trước khi đi cô đã lấy thêm một cái áo choàng khoác lên người.

Không có gì để nghi ngờ cả, trước khi lâu đài này bị bỏ hoang hoàn toàn, từng có một cuộc chiến đấu đáng sợ đã xảy ra ở đây.

Nhờ ánh sáng nhàn nhạt của đũa phép, cô có thể nhìn thấy những vết tích pháp thuật đáng sợ trên tường, và vệt cháy đen để lại sau khi bị ngọn lửa cắn nuốt.

Đi xuống thêm một chút nữa, giữa trung tâm trên sàn nhà ở lầu bốn có một cái hố lớn, không biết được tạo thành từ pháp thuật gì.

Alina đứng ở mép cầu thang, thò đầu ra nhìn một cách tò mò, cái hố này xuyên qua những hai tầng lầu bên dưới, trông đen ngòm như cái miệng của một con quái thú lớn.

Thế nhưng, dù năm đó đã trải qua cuộc chiến kịch liệt thế nào thì sau hơn bốn mươi năm dài đằng đẵng, những vết thương mà phù thủy loài người tạo ra trên tòa lâu đài này cũng dần bị xóa nhòa bởi sức mạnh của thiên nhiên.

Rêu xanh và dây leo trải rộng ở khắp các ngõ ngách trong lâu đài đương nhiên chính là những vị khách không ngại ngần gì nhất. Trước đây Alina đã nghiên cứu cẩn thận rồi, chúng đều là những loại thông thường không có độc, xử lí qua một lượt thì vẫn có thể coi là tràn ngập những mùi vị đặc sắc.

Đi dọc theo cầu thang sặc sỡ vụn nát xuống dưới, ngay sau đó, ánh mắt của cô bé dừng lại trên loại thực vật có tán lá lớn mọc ở khe hở của lâu đài.

Cuống lá nằm sát mặt đất, trông hơi xấu một chút, phiến lá dài hình bầu dục và vót nhọn dần, mặt lá có vết lằn rất rõ, rễ cây thô to trông rất mọng nước.

"Cây kinh giới à, ừm, không quá ngon, nếu là rau sam có phải tốt không…"

Alina nhíu mày lại, cô còn nhớ loại thực vật này có rất nhiều trong các tòa nhà bỏ hoang ở kiếp trước, hầu hết các cụ già thích gọi nó là "cỏ ếch", tuy rằng không thể kéo dài tính mạng, nhưng cũng là một thảo dược thường gặp, thường dùng để điều hòa dạ dày, ngừa tả, chữa ho hoặc là lưu thông máu, giảm sưng.

Cành lá của cây kinh giới đều ăn được, nhưng lại rất đắng chát, không quá thích hợp để nấu nướng, kể cả cho heo ăn thì heo cũng chê, chỉ khi quá đói vì gặp lũ lụt thì mới có người nghĩ cách xử lí nó.

"Được rồi, ít nhiều gì cũng coi như một thu hoạch, cho đại gia Grindelwald kén cá chọn canh đó nếm thử cái mới mẻ cũng được, dù sao cũng không có độc."

Alina Kaslana thù dai ngẫm nghĩ rồi vươn tay nhổ vài cọng cây kinh giới bỏ vào trong túi áo choàng – ha ha, ngon và không ngon không thể so sánh với nhau được, mà hiển nhiên Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất đó không biết cái gì gọi là thế giới ẩm thực hắc ám.

Thế nhưng, điều khiến Alina ngạc nhiên và mừng rỡ nhất trong cái lâu đài Nurmengard này là căn phòng mà không biết tung tích cánh cửa của nó ở đâu, căn phòng nằm cạnh cái lỗ thủng lớn ở lầu tư.

Nhìn xuyên qua lối vào chỉ còn lại cái khung, có thể nhìn thấy một loạt những tủ quần áo bằng gỗ rất lớn. Với kết cấu và cách bày bố ở đây thì có vẻ như đây là nơi chuyên để đặt tủ quần áo của một nhân vật lớn nào đó. Dựa vào chất liệu gỗ đã phủ đầy tro bụi thôi cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng khí phái năm đó.

Tiếc rằng bây giờ trong căn phòng này đã có hộ gia đình mới. Alina ngồi xổm xuống, khéo léo bắt con vật vừa lén chạy qua chân mình, đặt trước đũa phép và quan sát tỉ mỉ một hồi.

Alina giơ cao đũa phép lên và nhanh tay vẩy một cái. Men theo đốm sáng bay ra từ đầu đũa phép, cô mong chờ nhìn về phía trước, một vương quốc mối tràn ngập sức sống xuất hiện trước mắt cô.

Quả nhiên, với loại sinh vật có lịch sử quần cư lâu đời này, chỉ cần phát hiện ra một con thì tương đương với việc phát hiện ra một tương lai xán lạn, còn về mối nguy đục khoét – dù sao thứ mà chúng đục chẳng tủ quần áo của cô, có sao đâu.

Tên dùng trong y học của mối là Isoptera, trên thực tế, kiến không phải họ hàng của chúng. Chúng là côn trùng có đặc tính quần cư lâu đời nhất trên trái đất này, là một người bạn đồng hành mà từ thời xa xưa con người đã hiểu biết rất rõ về nó.

Từ thời Chu cách đây ba ngàn năm, tương mối đã là một món ăn chuyên dùng cho các đế vương phương Đông, là món ngon trên các yến tiệc của đế vương. Tại không ít quốc gia như ở các nước châu Phi hay Australia, Ấn Độ cũng có người xếp mối vào loại đồ ăn cao cấp.

Ví dụ như người da đen châu Phi dùng dầu để chiên mối, hương thơm lan ra bốn xung quanh, mùi vị không thua kém gì tôm. Người dân ở Philippines dùng bột mối để làm canh, hương vị vừa miệng, ngon lành, giống như canh cà chua, trên một số bàn ăn của người Philippines thì bánh bao nhân mối và trứng mối và những món ăn ngon. Ở Sudan, những khu trung tâm thương mại lớn nhỏ thường xuyên bán mối chiên mà người ta thích ăn nhất…

Điều hay hơn là trong cái tổ mối xuất hiện trong lâu đài Nurmengard này thường sẽ sinh ra nấm mối có thịt béo ngậy, mùi vị thơm ngon như thịt gà, giòn, non, thơm, tươi, ngọt.

Alina vô thức liếm bờ môi khô.

Cảm ơn mẹ thiên nhiên, cảm ơn lâu đài Nurmengard hoang tàn, quả nhiên là vũ trụ luôn luôn thiên vị những người có lòng ăn uống chân thành.

"Chúng ở lâu đài Nurmengard lâu như vậy, tính ra thì cũng đến lúc trả tiền thuê nhà rồi. Đợi đến khi tìm đủ dụng cụ thì cũng là lúc đòi lại quyền lợi cho ông cụ Grindelwald."

Bởi vì vừa ăn cơm trưa xong, cộng với việc trong tay không có đủ công cụ thuận tiện nên lần này Alina chỉ hăng hái đứng quan sát ở cửa, không đi quấy rầy cuộc sống yên bình của chúng.

Nhìn cảnh vật xung quanh một lượt, Alina nhắm mắt lại, sau khi chắc chắn rằng mình đã nhớ kĩ, cô còn để lại nhiều ký hiệu trên cánh cửa và hành lang rồi mới rời khỏi tầng này, một bước đi phải quay đầu đến ba lần.

Thế nhưng, sau khi trải qua vụ thu hoạch bội thu lần này, quá trình khai hoang tiếp theo như bị nguyền rủa, cả hành trình chỉ là một con số không.

Gần như Alina đã tìm hết những góc khuất trong mấy tầng lầu, ngoại trừ một ổ chuột đã bị bỏ hoang, một nhóm thực vật tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt không biết tên là gì và một ít mảnh da rắn vụn nát thì không còn thu hoạch được gì cả.

Còn về khu vực dưới mặt đất có khả năng ẩn chứa hầm rượu, Alina biết thân biết phận trực tiếp bỏ qua – khu vực rắc rối phức tạp dưới lòng đất quả thực là không tốt lành gì với dân mù đường, nếu bất cẩn lạc đường chết đói thì đúng là làm mất mặt người xuyên không.

Bi kịch lớn nhất là lúc Alina cầm rêu xanh, cây kinh giới và dây leo tung tăng trở lại phòng ngủ, chuẩn bị hồ hởi đi rửa sạch thì…

Bình bịch.

"Chuyện này… là sao?"

Những chiến lợi phẩm mà cô bé đang ôm trong ngực rơi xuống đầy đất, khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo hiện lên nét mịt mờ và phẫn nộ.

Cửa khóa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.