(Quyển 6) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 01: Mất trí nhớ




006

Tôi cũng nhỏ giọng nói rằng

–   Khả năng là anh ta không hòa đồng lắm đi, thường vẫn có người như vậy mà, chính tôi cũng không có ác ý với người khác nhưng không quen biểu đạt, khả năng là người như thế đó.

Phù tu cùng phòng vỗ đầu một cái :

–  Không phải chướng ngại giao tiếp à ?



Đại khái là vậy.

Nghĩ đến có khi Nguyên Quy Nhất chướng ngại giao tiếp, bạn cùng phòng phù tu lập tức có ánh mắt nhu hòa.

Thậm chí còn chủ động tiến lên dò hỏi :

–  Tôi với tiểu Dung đi ăn cơm, anh nhất định là không muốn ra khỏi cửa nhỉ, có muốn tôi mua giúp cái gì không, anh muốn ăn cái gì ? – còn nói – không sao, mọi người đều là huynh đệ, tôi tên Tiền Chân Đạc, cậu ta tên là Hạ Thiên Dung.

Nguyên Quy Nhất chậm rãi quay đầu về phía cậu ta.

Thế nhưng vẻ mặt lại chẳng lấy gì làm hữu hảo.

Tôi vội vàng lôi Tiền Chân Đạc đi.

Tôi thấy chúng tôi cả nghĩ quá rồi.

Nhưng chúng tôi vẫn mua cơm cho anh ta.

007

Thực ra cơm là do Tiền Chân Đạt mua, cậu ta nói ngày đầu tiên đi học cậu ta muốn mời bạn cùng phòng một bữa, nhưng trong phòng một thì thuê nhà trọ bên ngoài, một thì lại chướng ngại giao tiếp, nên thành ra cậu ta mời tôi ăn tối.

Tất nhiên chúng tôi không quên đóng gói mang về.

Lúc chuẩn bị trở lại phòng, Tiền Chân Đạc nói muốn đi mua giấy vẽ bùa, bảo tôi đi về trước.

Vì thế tôi mang cơm đi một mình về ký túc xá.

008

Đúng vào lúc này tôi biết Nguyên Quy Nhất là kiếm tu.

Khi tôi về đến ký túc xá, anh ta đang lau kiếm.

Kiếm của anh ta là một thanh trường kiếm toàn thân đen nhánh, không hề thiết kế đẹp mắt chút nào, ngay cả mấy thanh kiếm bán ở sạp hàng ngoài đường cũng đẹp hơn kiếm của anh ta.

Nói trắng ra chính là xấu xí góc cạnh.

Tôi khi đó nghĩ, anh ta dù thế nào cũng không phải kiếm tu nhỉ.

Coi như kiếm tu không quá coi trọng hình thức, nhưng chắc sẽ không dùng kiếm xấu vậy đâu.

Tôi đặt thức ăn bên cạnh bàn anh ta, nói rằng

–  Tiền Chân Đạt mời anh đó.

Tôi đã nghĩ là anh ta không nói chuyện.

Không ngờ tới vào lúc này, anh ta lại ngẩng đầu lên.

Trong mắt tôi lúc ấy tất cả đều là hình ảnh khuôn mặt đẹp trai của anh ta và cây kiếm xấu kia.

Anh ta nói :

–  Cảm ơn.

009

Thanh âm thật dễ nghe.

010

Anh ta cư nhiên lại ăn suất cơm kia.

Tôi đọc một quyển sách pháp thuật, nhưng kỳ thực là đang nhìn lén.

Anh ta ăn cơm rất chậm, nhai kỹ nuốt chậm, tạo cho người khác cảm giác rất nhã nhặn.

___ cho dùng Tiền Chân Đạc mua cho anh ta móng giò và cánh gà.

Tôi hỏi

–   Đó là kiếm sao ?

Anh ta không ngẩng đầu.

Tới lúc tôi cho rằng anh ta sẽ không trả lời, anh ta ‘Ừ’ một tiếng.

Tôi lại hỏi

–  Anh là kiếm tu à ?

Lần này anh ta đáp rất nhanh, nhưng vẫn là ‘Ừ’ một tiếng.

Tôi khép sách lại để xuống, hứng thú với anh ta vượt xa cuốn sách phép thuật kia.

Trời ạ, tôi nghe được cái gì.

Một kiếm tu.

Kiếm tu đều có kiếm của mình, đồng thời sẽ có tên của kiếm.

Tôi không nhịn được nảy sinh hiếu kỳ với kiếm vủa anh ta.

–   Tên của nó là gì vậy ? – Tôi hỏi

Anh ta hiểu tôi đang hỏi cái gì, vì vậy nói rằng :

–   Thủ Tâm.

011

Không ngời kiếm của anh ta xấu như thế mà tên lại thật dễ nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.