[Quyển 5] [Từ Thế Giới 5] Nữ Đế Giá Đáo Đường Thế Liêu

Chương 15




“Ngày mai sẽ có báo cáo bệnh tình của hai chân cô ấy, nếu có thể trị được thì anh phải giúp, anh nợ cô ấy.”

“Năm đó cô ta cứu anh, lần này anh cũng cứu cô ta, không thể hòa nhau ư?” “Chuyện này sao mà giống nhau được, lần này vì anh nên cô ấy mới bị bắt cóc, hơn nữa anh còn nợ cô ấy một đôi chân.” Kiều Tâm Duy Tốp lại một câu: “Vậy anh dứt khoát cưa chân xuống đến cho cô ta là được!”

Giang Hạo không nói gì, trong ánh mắt thâm thúy tràn ngập bất đắc dĩ, anh hít sâu rồi thở dài một hơi. Kiều Tâm Duy cứng rắn nói: “Dù sao có cô ta thì không có tôi, có tôi sẽ không có cô ta, tôi không ép, tự anh chọn đi.”

Giang Hạo há miệng, cổ họng rõ ràng nghẹt lại, rốt cuộc anh đã phát hiện trên đời này có một người, có thể kháng nghị lại chuyện mà anh đã quyết định, hơn nữa còn làm anh bó tay không có cách nào. Anh xoa hai vai cô, thử thuyết phục: “Tâm Duy, em là vợ anh, bất kể em chịu uất ức gì thì anh đều có thể bồi thường, chúng ta còn có thời gian cả đời. Nhưng Tiểu Thiên Ái không giống thể, mỗi lần nhìn thấy cô ấy, anh đều sẽ nhớ tới vụ tai nạn xe năm đó, nếu có thể, anh thật sự nguyện ý cưa chân mình cho cô ấy.”

“Anh...” Kiều Tâm Duy cạn lời: “Lấy cớ, đều là lấy cớ, nếu anh yêu cô ta như vậy, tôi tác thành cho các người được chưa?”

“Em lại nói lời giận dỗi rồi, yêu với không yêu đã là quá khứ từ lâu rồi, mặc dù là bạn bè bình thường thì cũng sẽ giúp đỡ khi cô ấy có hy vọng mà, không phải sao? Nếu hai chân của cô ấy còn có thể trị khỏi, vậy thì cố gắng chữa trị, phẫu thuật cũng được, làm vật lý trị liệu cũng được, cũng coi như anh đã cố hết sức. Anh đồng ý với em, xong chuyện này rồi anh tuyệt đối sẽ không qua lại với cô ấy nữa, cô ấy tìm thì cũng không để ý tới.”

Kiều Tâm Duy ngước mắt nhìn vào mắt anh: “Vậy thế nào mới tính là xong?” Cô cần một thời gian xác định, mà không phải câu trả lời ba phải cái nào cũng được. “Tốt nhất đương nhiên là có thể đi được, nếu đến bác sĩ cũng kết luận không trị hết, vậy cũng coi như xong.” Kiều Tâm Duy do dự: “Giang Hạo, không phải em gây rồi vô cớ, là em sợ, anh có thể hiểu không? Hai người có tình cảm mười mấy năm, buộc anh nói không yêu cô ta thì em cũng không tin. Nhưng em yêu anh, em cũng muốn anh yêu em như thế, giữa vợ chồng không phải nên như vậy ư? Tại sao em phải chịu đau lòng hết lần này tới lần khác vì chuyện của anh và bạn gái cũ chứ, là em bị mất đi đứa con của chúng ta, tại sao ngược lại là em bị trách cứ chứ?”

“Không ai trách em mà.”

Kiều Tâm Duy mím chặt môi, thấp giọng nói: “Vậy anh trách em đưa mẹ đến phòng bệnh của cô ta làm loạn, không phải là trách em ư? Em không có, dù có chán ghét Tiểu Thiên Ái thì em cũng sẽ không xúi giục mẹ đi bắt nạt cô ta, mẹ là người em có thể xúi giục được ư?”

Giang Hạo nhìn cô chớp đôi mắt khô khốc, sau đó lập tức giơ tay xin tha: “Anh sai rồi, lúc ấy anh nhìn thấy mẹ hùng hổ dọa người như vậy thì gấp quá.” “Đây đều là phản ứng bản năng của anh, cũng như lý do trước đó anh chọn cứu cô ta trước, suy cho cùng, trong lòng anh thì cô ta vẫn quan trọng hơn.”

“...” Giang Hạo cảm thấy mình càng giải thích lại càng rối, anh ôm lấy bả vai, đè gáy cố lại, dán sát lên ngực mình: “Đều là anh sai, em đừng suy nghĩ bậy bạ, mỗi một ngày anh sẽ càng yêu em nhiều hơn, em tin anh thêm một lần được không?”

Kiều Tâm Duy giây vài cái, khi nghe được cấu cuối cùng, cô ngơ ngẩn, trước giờ Giang Hạo chưa từng nói lời yêu với cô, anh luôn dùng từ “thích” để hình dung, bây giờ có thể nghe anh nói như vậy, xem như cô có được một chút an ủi. Cô chính là người dễ thỏa mãn như vậy đấy, bị đánh hai cái rồi cho một viên kẹo thì vẫn sẽ vui rạo rực. Giang Hạo đặt cô xuống gối đầu rồi cong người lại như con tôm, dựa đầu vào bụng dưới của cô. Cách quần áo, ngón tay của anh nhẹ gãi trên bụng cô.

Tuy rằng Giang Hạo không nói gì, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được, thật ra anh cũng không chịu nổi. “Còn đau không?” “Không đau, chỉ cảm thấy không còn sức gì nữa.” “Ngày mai về nhà, anh hầu hạ em, em không cần làm gì cả, chúng ta có thể bù lại tuần trăng mật, từ từ đi chơi, chủ yếu là thư giãn.” Kiều Tâm Duy nhắm mắt lại, cô không có chút sức chống cự nào đối với sự tấn công dịu dàng của Giang Hạo: “Nói sau đi.” Một lần cuối cùng, tin anh một lần cuối cùng, cô nghĩ vậy.

Tiêu Thiên Ái ở bệnh viện đợi ba ngày mới chờ được báo cáo kiểm tra, qua hội chân của chuyên gia, bác sĩ kết luận là, thông qua giải phẫu, cô ta có sáu phần cơ hội có thể đứng lên đi lại.

Không nghi ngờ gì, đây là một chuyện cực kỳ vui mừng.

“Alo, A Hạo, bác sĩ nói em có cơ hội có thể đứng lên, em cảm thấy mình quá may mắn, bác sĩ nói đây là kỹ thuật mới nhất trong giới y học, mà bác sĩ Lưu nghiên cứu kỹ thuật này đúng lúc có mặt ở bệnh viện, có thể sắp xếp phẫu | thuật cho em bất cứ khi nào.”

Điện thoại trực tiếp mở loa ngoài, nghe thấy cô ta rất kích động, Giang Hạo cũng vui vẻ thay, anh nhìn Kiều Tâm Duy đang trợn mắt với mình, nói nhỏ: “Đúng là tốt quá, đợi lát nữa anh sẽ đến bệnh viện tìm hiểu tình hình kỹ càng một chút, em phải nghỉ ngơi cho tốt đấy.”

“Chẳng qua kỹ thuật mới này vẫn chưa đủ hoàn thiện, em là người đầu tiên thí nghiệm lâm sàng, tác dụng phụ vẫn chưa biết. Nhưng mà A Hạo, em muốn thử một lần, em không muốn bản thân sống đến giá trên xe lăn, có thể đứng lên hay không phải xem lúc này đây.”

“Ừ, anh ủng hộ em, vậy đợi lát nữa gặp nhé.” Chưa nói được vài câu đã vội vàng cúp máy, Giang Hạo quay lại bếp tiếp tục làm việc của mình, hông đeo tạp dề, tay cầm xẻng nấu, bật máy hút khói, có tướng một người đàn ông nội trợ. Anh mở nắp nồi hầm, một mùi hương đậm đà bay lên: “Thơm quá, xem ra tay nghề của anh vẫn còn.” Vừa tự khoe khoang, anh vừa lấy muôi múc canh, thổi nguội bớt rồi nếm thử: “Chậc chậc chậc, con gà này nấu suốt buổi sáng, mùi vị ngon cực.” Kiều Tâm Duy đang nằm trên ghế ngoài ban công, tuy bên ngoài mặt trời lên cao, nhưng nhà có lắp một lớp cửa kính, cô hoàn toàn có thể bình yên tắm nắng hưởng thụ. Cô nghiêng mặt nhìn vào bên trong, xí, lại mèo khen mèo dài đuổi.

Lãnh đạo cho Giang Hạo nghỉ phép một tháng, nhưng Giang Hạo cũng không rảnh rỗi, dậy sớm quen rồi, đến giờ là tỉnh, sáng sớm anh đã đi siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, bao gồm cả con gà kia. “Vợ ơi, có muốn ăn một bát không?”

“Vợ ơi, mau nếm thử đi, canh này ngọt lắm, còn bổ nữa.” “Vợ ơi, há miệng, cẩn thận nóng...”

Kiều Tâm Duy không nói tiếng nào hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của Giang Hạo, quả nhiên nghiệm chứng câu nói kia, đàn ông chột dạ là ân cần nhất. “Buổi chiều đến bệnh viện thăm Tiêu Thiên Ái à?” Vừa mở miệng, cô đã vào thẳng chủ đề.

Giang Hạo cũng không định lừa cô: “Đúng vậy, em cũng nghe thấy đó, nếu có thể phẫu thuật, anh nhất định sẽ giúp cô ấy... Vợ à, không phải chúng ta đã nói rõ rồi ư, em đừng dùng ánh mắt này nhìn anh, nhìn đến mức lòng anh rối bời.”

Kiều Tâm Duy nhận thìa bát, dương dương tự đắc uống hết canh gà: “Đi thôi, đúng lúc em cũng muốn đi ra ngoài.” “Em đi đâu, sức khỏe còn chưa tốt mà, ở cữ không thể ra ngoài được.” “Ôi em cũng chẳng phải ở cữ thật, em có hẹn với bạn đại học rồi, anh này, anh đi gặp bạn gái cũ của anh, em đi gặp bạn học cũ của em.” Giang Hạo vừa nghe thể là phát rầu: “Nam à?” Kiều Tâm Duy bật cười: “Ừ, cô ấy có thể là nam” Nhìn vẻ mặt Giang Hạo đầy nghi ngờ, cô lại nói: “Sao, anh có ý kiến à? Em vẫn chưa tha thứ cho anh mà anh còn dám có ý kiến.”

“Không dám... Có điều anh tự nguyện làm tài xế cho em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.