(Quyển 5) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 7: Chuyện cũ (2)




Tiêu Lê Hoa đi an ủi Nương cùng muội muội Mai Hoa, nói nàng sẽ có biện pháp giải quyết chuyện này, để cho các nàng không cần phải lo lắng, kết quả các nàng đều không tin lời của nàng, Tiêu bà tử càng không muốn để nàng đi tới Tiêu gia náo loạn, vạn nhất nếu náo quá mức chẳng những khiến Mai Hoa xui xẻo mà ngay cả nhà bọn họ cũng đều phải xui xẻo theo.

Tiêu Lê Hoa phải thề tuyệt đối sẽ không đi náo loạn thì Tiêu bà tử mới yên tâm, sau đó liền lôi kéo tay của Mai Hoa rồi mặt ủ mày chau.

Trải qua một trận náo loạn đã mất một canh giờ, Tiêu Đại Thụ dứt khoát để bọn họ ở lại một đêm, cũng tiện an ủi nương cùng với Mai Hoa, chẳng qua là Tiêu Lê Hoa không có ở lại, nàng vẫn thích ở lại chính nhà của mình hơn, hơn nữa còn muốn đi Tiêu gia trang, nó cách thôn Hạ Cầu gần hơn một chút, cho nên bọn họ vẫn về nhà, chờ tới nhà thì trời cũng đã tối rồi, thuận đường đem xe trả lại, một nhà mới đi về nhà, tiểu Mộc Đầu đều đã ngủ mất rồi.

Về tới nhà Tiêu Lê Hoa làm đồ ăn đơn giản để người một nhà ăn, Tiêu Lê Hoa rửa mặt cùng rửa tay chân cho Thạch Đầu và Mộc Đầu, để bọn nhỏ nằm ngủ ở trên giường gạch, nàng cùng với Tạ Hữu Thuận hai người ngồi ở trên giường gạch hướng về phía chiếc bàn trên tiểu kháng, có châm một ngọn đèn để nói chuyện.

Tạ Hữu Thuận nói: “Nàng thật sự muốn tới Tiêu gia trang? Để ta đi cùng nàng.”

“Được, ngày mai chúng ta sẽ đi, để Thạch Đầu cùng với Mộc Đầu ở trong nhà Vương nhị tẩu đi.”

Tiêu Lê Hoa quay đầu lại nhìn hai nhi tử mới dính gối đã ngủ mất rồi, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm từ ái, có hai đứa nhỏ này khiến cho nàng liền cảm thấy đặc biệt có sức lực, đồng thời hôm nay ở nhà mẹ đẻ gặp phải chuyện này càng khiến cho nàng kiên định hơn với quyết tâm kiếm tiền, nàng không muốn sau này trong nhà bởi vì không có tiền nên nhận phải loại khi dễ như vậy, nàng muốn cho hai đứa bé một khung trời để khỏe mạnh trưởng thành, nếu muốn đọc sách thi khoa cử thì có thể đi, nếu muốn làm phú ông tiêu dao nhàn hạ cũng được.

Tạ Hữu Thuận vốn lo lắng nương tử đi Tiêu gia sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của nàng nhìn nhi tử, tâm tình của hắn cũng buông lỏng, nghĩ tới nàng đã thay đổi rồi, cũng không cần phải lo lắng nữa.

Hai vợ chồng nói chuyện một lát sau đó tắt đèn đi ngủ.

Ngày thứ hai sau khi ăn xong điểm tâm hai người liền đem hai đứa bé đưa tới chỗ vợ chồng Vương Đại Sơn, nhìn hai đứa nhỏ cùng với Đồng Tiền ở chung một chỗ, cả hai người đều yên lòng rời đi.

Tiêu gia trang cách thôn Hạ Cầu cũng không gần, nếu như đi bộ mau phải mất khoảng một canh giờ, may mắn là trên đường họ gặp phải một chiếc xe trâu, cả hai người đi nhờ xe nên cũng thoải mái một đoạn đường, vì vậy chưa tới một canh giờ đã tới nơi.

Tiêu gia trang vô cùng khí phái, Tiêu Lê Hoa nghĩ về sau mình cũng muốn kiếm tiền để sắm một phần sản nghiệp như vậy, tới lúc đó cho thu địa tô để kiếm bạc, con cháu đầy cả sảnh đường, như vậy sẽ rất hạnh phúc.

Muốn gặp được tiểu thư Tiêu gia cũng không dễ dàng, không phải nói muốn gặp là có thể gặp được, Tiêu Lê Hoa đã sớm nghĩ tới chuyện này, vì vậy để cho Tạ Hữu Thuận đưa cho người giữ cửa một chút tiền, để hắn đi truyền lời, nói là bọn họ có chuyện muốn gặp Tiêu tiểu thư, là chuyệ về Tô Nguyên Xuân,

Nàng cũng không tin Tiêu Tử Y nghe thấy vậy liền không gặp bọn họ, Tô Nguyên Xuân ngày đó làm trò nhục nhã nàng ấy trên đường trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa còn liên quan tới nam nhân, nữ nhân dù có tấm lòng độ lượng hơn nữa cũng sẽ có oán khí, Tiêu Tử Y ngày đó mặc dù mặt ngoài bình tĩnh, nhưng lửa giận ở trong mắt nàng ấy, Tiêu Lê Hoa cũng không có bỏ sót.

“Nương tử nàng muốn nói chuyện kia với Tiêu tiểu thư?”

Tạ Hữu Thuận hỏi, nghĩ tới Tô tiểu thư kia vừa nhìn là biết người nhỏ mọn, nếu như chọc phải nàng ta thì có thể dính phiền toái hay không? Hắn cũng không lo lắng bản thân mình, hắn chỉ lo lắng vợ hắn cùng hài tử, hơn nữa Tô Nguyên Xuân lại là thân thích của Cao gia, còn biết nương tử, hắn không muốn lại để cho nương tử cùng với Cao gia nhấc lên quan hệ.

Tiêu Lê Hoa nói: “Chàng yên tâm, ta chỉ đem nữ nhân họ Tô kia làm cái cớ, chỉ là muốn gặp được Tiêu tiểu thư thôi, ta muốn cùng với Tiêu tiểu thư nói chuyện khác, chẳng qua chuyện này cũng là Tô Nguyên Xuân dẫn lên, nếu như Tiêu tiểu thư cảm thấy hứng thú thì có thể giúp chúng ta xử lý quản sự kia một chút, Mai Hoa sẽ không có chuyện gì.”

Tạ Hữu Thuận gật đầu, cùng  chờ với Tiêu Lê Hoa, hắn nghĩ tự mình muốn đi nhìn xem một chút, nếu xảy ra chuyện thì để hắn tới chống đỡ là được.

Qua không tới một lúc sau, gia đinh kia đã trở lại, đi theo còn có một tiểu nha hoàn, muốn dẫn Tiêu Lê Hoa cùng với Tạ Hữu Thuận đi vào.

Vào trong thôn trang, ánh mắt của Tiêu Lê Hoa liền  đánh giá phong cảnh ở bên trong, trong lòng thầm than thở, nghĩ tới bố cục này quả thật không tệ, chẳng qua nàng không có hết nhìn đông lại nhìn tây, miễn khiến cho người ta xem thường. Rất nhanh đi tới hậu viện, tiểu nha hoàn để cho Tạ Hữu Thuận đứng lại chờ, mang theo Tiêu Lê Hoa đi vào trong.

Tiêu Lê Hoa bảo Tạ Hữu Thuận không cần phải lo lắng, nàng sẽ lập tức trở lại, Tạ Hữu Thuận cũng chỉ có thể ở nơi này để chờ đợi.

Hậu viện so sánh với phía trước rõ ràng nhìn còn đẹp hơn, lúc này đã là cuối mùa xuân đầu mùa hè, hoa hồng xanh lá mạ có sắc thái rực rỡ, dọc theo đường đi khiến cho ánh mắt người ta đều nhìn không hết, trong lúc vô tình đã tới một gian phòng, chỉ thấy Tiêu Tử Y đang ngồi ở trên ghế, vẫn mặc một thân áo màu tím, nhưng quần màu lam nhạt có thêu hoa văn, trên đầu cài một cây trâm, phía trên là tơ vàng tết thành hình hoa mẫu đơn, vừa hoa lệ vừa uyển chuyển, cùng với khí chất của nàng thật sự vô cùng xứng.

Tiêu Lê Hoa thầm nghĩ Tiêu Tử Y thân là đại gia khuê tú có khí chất thật sự rất đẹp, bản thân mình thì mặc giống như nông phụ, nhưng nếu mặc giống như vậy thì quả thật nàng có chút không thể giả bộ đến được.

Tiêu Tử Y đang nhìn Tiêu Lê Hoa, nhìn thấy thôn phụ này lớn lên có khuôn mặt trứng ngỗng, mắt to mày liễu, làn da trắng noãn, đầu tóc được bọc lại bằng một khối khăn màu lam, áo là màu lam, quần màu xanh, trang phục gọn gàng, mặc dù vẻ thùy mị ở trung đẳng, nhưng lại vì vẻ mặt cùng ánh mắt ôn hòa khiến càng thêm ưa nhìn, nàng nghĩ một thôn phụ hương dã như vậy thì có thể cùng nàng nói chuyện gì về Tô Nguyên Xuân? Trong lòng nàng càng hiếu kỳ, nhưng cũng không có ôm hi vọng gì lớn.

Tiêu Lê Hoa khẽ hành lễ với Tiêu Tử Y, tự giới thiệu mình.

“Ngươi cũng họ Tiêu, không biết là họ Tiêu nào? Họ Tiêu ở Thảo Đầu hay là Tiểu Nguyệt Tiếu?”

Tiêu Tử Y hỏi xong liền nghĩ đến Tiêu Lê Hoa là một nông phụ, nữ nhân ở nông thôn như vậy đều không biết chữ, hỏi như thế nàng cũng không thể trả lời được, còn lộ vẻ lúng túng, chẳng qua không ngờ Tiêu Lê Hoa lại trả lời, trong lòng nàng còn có chút hứng thú, một thôn phụ còn biết chữ, điều này khiến cho nàng rất thưởng thức..

“Thì ra là cùng một dòng họ, mời Tạ tứ nương tử ngồi.”

Tiêu Tử Y bởi vì Tiêu Lê Hoa cùng dòng họ với nàng nhưng không kiêu ngạo không siểm nịnh khiến ấn tượng của nàng đối với nàng ta rất tốt, bảo nàng ngồi xuống ghế, Tiêu Lê Hoa cũng không khách khí liền ngồi xuống.

“Tạ tứ nương tử, không biết ngươi tới là muốn nói điều gì, hiện tại cứ nói đi.”

“Tiêu tiểu thư, trước đó vài ngày ta ở trấn trên gặp ngài cùng với Tô tiểu thư đang trò chuyện trên trấn, nàng ta nói thật sự là không dễ nghe.”

Tiêu Lê Hoa nói, nhìn thấy nụ cười trên mặt Tiêu Tử Y phai nhạt, trong lòng một chút cũng không sợ, thầm nghĩ quả nhiên Tiêu Tử Y vẫn tức giận Tô Nguyên Xuân, như vậy rất tốt, việc nàng ấy để ý lời nói của Tô Nguyên Xuân đối với mình lại càng có lợi, hiện tại nàng chỉ muốn biết Tiêu Tử Y có để ý Tô Nguyên Xuân vạch trần khuyết điểm kia của mình hay không.

Tiêu Tử Y nhàn nhạt nói: “Vậy thì như thế nào? Không phải ngươi bảo muốn nói chuyện của nàng ta sao? Chẳng lẽ là có thể làm cho nàng ta không còn mặt mũi? Nếu như ngươi có thể nói ra, ta sẽ không để ngươi phí công lại đây một chuyến.”

“Vậy thì đa tạ Tiêu tiểu thư. Ta tới đây đúng là có chuyện, Tiêu tiểu thư nói những lời này ta liền yên tâm.” Tiêu Lê Hoa cũng không dối gạt mục đích của mình, hai người lại không có giao tình gì, nên đem chuyện nói ra rõ ràng mới đúng.”Trên thực tế ta không có bắt được nhược điểm gì của Tô tiểu thư, ta chỉ nghe nàng ta nói tới nhược điểm của Tiêu tiểu thư ngài, nên nghĩ tới một chút xem ngài có để ý tới hay không, có muốn giải quyết hay không, trong tay ta có một biện pháp, có lẽ Tiêu tiểu thư ngươi sẽ có hứng thú.”

Tiêu Tử Y nghe được thì trong lòng không thích, nhược điểm của nàng chính là có vóc dáng không cao, Tô Nguyên Xuân thấy nàng một lần cũng muốn cười nhạo nàng một lần, thật ra vóc dáng của nàng không có thấp tới không nhìn được, nhưng vừa so sánh với Tô Nguyên Xuân thì liền thấp đi nửa cái đầu, Tô Nguyên Xuân cười nhạo nàng khiến nàng rất để ý, cảm thấy người bên cạnh cũng thấy vóc dáng của nàng thấp.

Người ta vẫn nói “tam nhân thành hổ”( nhiều người nói sẽ thành sự thật) có lúc lời đồn đại nói nhiều sẽ liền thành sự thật, vốn không có ai chú ý tới vóc dáng của Tiêu Tử Y, Tô Nguyên Xuân vừa nói thì người khác cũng sẽ cho là Tiêu Tử Y có vóc dáng không cao rồi.

Tiêu Tử Y rất chán ghét cảm giác như vậy, thời gian về lâu dài, chỉ cần so sánh nàng với những người cao thì càng phải tận lực tránh xa một chút mới cảm thấy không có áp lực, mà bây giờ ngay cả một cái thôn phụ cũng có thể nhắc tới khuyết điểm của nàng, làm cho trong lòng nàng lại càng không thích, chẳng qua Tiêu Lê Hoa nói trong tay nàng ta có biện pháp, cũng khiến cho nàng có hứng thú.

“Có biện pháp gì? Nói ra nghe một chút.”

“Kính xin Tiêu tiểu thư mang giấy mực lên, ta muốn vẽ một bức tranh cho ngài xem.”

Tiêu Tử Y sai bảo người đi lấy, cũng muốn nhìn xem Tiêu Lê Hoa có thể vẽ ra được cái gì, đợi tới khi Tiêu Lê Hoa đem bức tranh vẽ xong rồi đưa cho nàng xem, nàng vừa nhìn có chút không hiểu, chỉ hiểu được đây là một chiếc giày, nhưng chờ Tiêu Lê Hoa nói với nàng xong, ánh mắt của nàng liền sáng lên.

Tiêu Lê Hoa vẽ trên giấy chính là một chiếc giầy thêu tăng thêm tầng đáy giầy, nhiều thiếu nữ hiện đại không thể rời bỏ giày cao gót được, mặc dù nó không có làm cho người ta cao hơn nhiều, nhưng toàn thân cũng thêm phần duyên dáng yêu kiều, khiến người bước đi có tự tin hơn, Tiêu Tử Y thiếu hụt chính là cái này. Đáng thương cho các cô nương cổ đại đều đi giày thêu đế bằng, còn muốn mặc váy dài tới chấm đất, nếu vóc dáng vừa cao vừa gầy thì nhìn sẽ rất đẹp, vóc dáng mập chút  lại thấp một chút thì kia quả thực chính là bi kịch.

“Cái này rất tốt, Tạ tứ nương tử ngươi quả thật rất là thông tuệ. ”

Cuối cùng Tiêu Tử Y đem ánh mắt từ trên bản vẽ dời đi, nhìn Tiêu Lê Hoa tán dương, không ngờ một thôn phụ chỉ nhìn thấy nàng một lần mà đã có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, đúng là cơ trí, quan trọng nhất là nàng ta lại biết đem loại giày này tới trước mặt nàng, cái này lại càng thông tuệ hơn, làm cho nàng đối với nàng ấy có vài phần kính trọng.

Tiêu Lê Hoa mím môi cười một tiếng, nói: “Có thể làm cho Tiêu tiểu thư vừa lòng là tốt rồi.”

“Ta rất hài lòng, đúng rồi, ngươi nói ngươi tới đây là có việc cần nhờ, không biết là có chuyện gì? Ngươi nói đi, chỉ cần là ta có thể làm được, ta liền đáp ứng.” Tiêu Tử Y nói, hiện tại tâm tình của nàng rất tốt, tưởng tượng mình đi loại dày này làm cho vóc người nàng càng cao thêm, nhìn càng thêm mỹ lệ, trong lòng càng giống như nở hoa.

Tiêu Lê Hoa đợi chính là lúc nàng ta nói lời như vậy, nàng liền đem chuyện ở nhà mẹ đẻ của mình nói ra, xin Tiêu Tử Y đem chuyện này bình xử.

Tiêu Tử Y vừa nghe liền đáp ứng, nàng nghĩ tới chuyện này chính là quản sự của nhà mình không đúng, nào có chuyện đi ép cưới cô nương nhà người ta như vậy, nàng liền bảo Tiêu Lê Hoa yên tâm.

Tiêu Lê Hoa nghe thấy Tiêu Tử Y đáp ứng, tảng đáo trong lòng cũng hạ xuống, thầm nghĩ rốt cục cũng có thể vì người nhà của mình làm một chuyện tốt, chờ tới khi nghe thấy Tiêu Tử Y cho nàng năm mươi lượng bạc, giống như cảm tạ nàng đưa tới hình mẫu giày, nàng lại càng thêm cao hứng. Năm mươi lượng bạc không phải là số lượng nhỏ, hơn nữa để cho nàng ấy kiểu dáng đôi giày cũng rất đáng, nàng nói với Tiêu Tử Y có thể làm giày như vậy để đi bán, nhất định sẽ có các tiểu thư nhà giàu mua, cũng có thể mang đi tặng người ta, nhất định sẽ làm cho người ta vui vẻ.

Tiêu Tử Y cũng nghĩ tới chuyện này, cho nên mới cho Tiêu Lê Hoa nhiều bạc như thế, thấy Tiêu Lê Hoa suy nghĩ giống mình, Tiêu Tử Y liền biết nông phụ này thật đúng là không dễ lừa gạt, lại càng thêm có vài phần kính trọng đối với nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.